← Ch.02 | Ch.04 → |
Từ ngày ta sinh ra đã hiểu được, "Cơn đói" đối với "Thực Tà" chúng ta là chuyện đáng sợ cỡ nào. Đó không chỉ là khát vọng của thân thể, thậm chí cả trái tim và linh hồn cũng đang cầu xin. Là cái loại thống khổ, cắn nuốt lý trí, khống chế thân thể...... Có đôi khi, ta sẽ nghĩ, chẳng lẽ "Thực Tà" là thần thú chỉ vì lấp đầy bụng mà tồn tại? Nhưng, đói khát sẽ ngăn trở ta suy nghĩ tiếp, sau đó, thay thế ta suy nghĩ, hành động. Chống lại, chỉ tăng thêm thống khổ mà thôi. Như vậy cứ thuận theo bản năng của chính mình mà sống...... còn thoải mái hơn.
Khi ý thức của ta đã không còn giữ được sự tỉnh táo thì ta mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện......
"...... Nhìn dáng vẻ của hắn, có vẻ rất thống khổ."
"Hừ! Xứng đáng...... đúng rồi, ta để hắn chết đói không phải rất tốt sao, cũng không lo bị trời phạt."
"Chúa thượng, ngoài miệng ngài nói như vậy, nhưng trên mặt lại có biểu tình gì vậy? Thông cảm?"
"Nói bậy, đây là cười trên nỗi khổ của người khác gia tăng sự hung ác!"
"......"
"Tiểu Cửu, ngươi cười cái gì?"
"Không có gì. Kỳ thật, nếu chúa thượng không muốn để hắn chết một cách thống khổ như vậy thì còn có những biện pháp khác."
"Vậy à? Biện pháp gì?"
"À...... ta nghe nói, thần thú "Thực Tà" một khi kết hợp với nhân loại, sẽ biến thành dã thú bình thường, mà giết dã thú bình thường sẽ không bị trời phạt, không bằng......"
"'Kết hợp'?! Làm sao có thể?"
......
Âm thanh bắt đầu trở nên xa xôi, ta không biết là ý thức của ta chìm xuống hay là kẻ nói chuyện thực sự đi xa...... Ở trong bóng tối an bình ấy, suy nghĩ của ta đột nhiên dao động......
"Kết hợp"?
Bao lâu? Là bao lâu của trước kia? Mơ hồ còn nhớ hồng sa phiêu dật, tóc đen nhu ý, chẳng lâu sau, nhẹ nắm cổ tay của ta, dùng giọng nói trong suốt linh động gọi: "Thần."
Hình ảnh lưu lại trong đầu, là giọt lệ long lanh trong suốt chảy xuống trong chớp mắt......
"Dẫn ta đi......" Giọng nói đó đau khổ quẩn quanh.
"...... Trả lời ta đi, Thần......"
Bàn tay nắm lấy cổ tay ta dần dần buông ra."Từ đầu đến cuối...... Chàng đều chưa từng yêu ta sao......"
Cười, cực kỳ bi thương...... vì cái gì mà trái tim ta lại không có một chút cảm xúc?
Màu hồng lay động, tâm tân nương như tro tàn......
"Thần......" Ngoảnh lại, hồng sa biến đổi: "......Đời đời kiếp kiếp, ta đều nguyện làm tân nương của chàng......"
Trâm cài tóc đâm vào cổ họng, máu đỏ lẫn vào trong giá y, mỹ lệ khiến người ta than thở...... hoa tàn, sinh mệnh mất đi, lại không cách nào khiến nội tâm ta kích lên một gợn sóng...... Ta dùng hai nghìn năm, học cách mỉm cười giống nhân loại. Khóc? Phải cần hai nghìn năm nữa ư? Như vậy...... "yêu" thì sao?
......
Đói khát, đói khát, đói khát...... Trói buộc linh hồn ta như thế...... Ký ức như phá vỡ tấm kính, dần dần, chỉ còn một màu tối đen......
......
← Ch. 02 | Ch. 04 → |