← Ch.37 | Ch.39 → |
Dưới bầu trời mưa phùn kéo dài, mang theo gió xuân se lạnh, vạt áo ướt nhẹp, lạnh như băng tận xương, sống dao trơn bóng kề trên cổ phản chiếu ra một bóng người quen thuộc.
"Thạch Đầu?" Ta không dám xác định, nhẹ giọng kêu lên.
May mắn người này phản ứng mau, nhanh chóng thu đao, trước lăng lăng nhìn một hồi, sau đó hung hăng kéo lại xoa mặt tỉ mỉ nhìn mấy lần, xác nhận là gương mặt đầy hồng ban không có lầm, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng buông tay, thấp giọng cười nói:"Hầu phủ đang huy động lực lượng đuổi bắt thiếp thất bỏ trốn, ta thấy có người lén lút trèo lên cây, tính chộp tới hỏi tình hình cụ thể một chút, không nghĩ tới cư nhiên là ngươi."
"Thạch Đầu......" Ta kích động vươn tay, nắm chặt vạt áo của hắn, hai tay vì dùng sức quá độ làm cho đầu ngón tay trắng bệch ra. Giống như người chết đuối vớ được một sợi rơm cuối cùng cứu mạng, thế nào cũng không chịu buông ra.
"Không có việc gì, đã trôi qua thì tốt rồi." Thạch Đầu tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, hắn nhìn người đang đi tuần chung quanh, lại vỗ vỗ bả vai ta, tỏ vẻ an ủi, "Chúng ta đi thôi...... Lạc nhi, sao ngươi lại khóc? Ai? Dừng chút nữa lại khóc a!"
"Thạch Đầu, cứu ta......" thần kinh căng thẳng hơn một tháng nay lập tức trầm tĩnh lại, sợ hãi tiêu tán, nước mắt ta vẫn nhẫn nại gắt gao giờ không chịu khống chế nữa, ầm ầm rơi xuống, ngũ quan toàn bộ nhăn thành một đoàn, khóc muốn khó coi bao nhiêu có khó coi bấy nhiêu.
Ta biết, Thạch Đầu là sẽ không mặc kệ ta.
Có lẽ xuyên qua tới nay chưa lần nào thực sự rớt nước mắt, kết quả Thạch Đầu bị ta khóc dọa, luống cuống tay chân kéo vạt áo của chính mình lung tung lau nước mắt quệt nước mũi cho ta, miệng loạn thất bát tao an ủi nói:"Ta này không phải tới cứu ngươi sao? Lạc nhi ngoan, bé ngoan, đừng khóc ...... Chúng ta phải chạy trốn a."
Chung quanh truyền đến từng trận âm thanh ồn ào của quân đội ra khỏi thành điều tra, mũi ta bị hắn ngốc cùng thô lỗ quệt phát đau, nhanh chóng một lần nữa trấn định xuống, nức nở gật đầu phụ họa:"Đúng, phải chạy trốn."
Vì thế, Thạch Đầu cởi quần áo đem ta bao lại, lại chê ta chạy trốn chậm chạp, liền giống như khiêng bao tải phóng lên vai khiêng đi.
Hắn tựa hồ sớm có chuẩn bị, chung quanh phố lớn ngõ nhỏ đều rất quen thuộc, thường thường lại nhảy lên mái hiên hoặc ngọn cây, quẹo vào ngõ nhỏ không biết tên, chuyển qua những căn nhà không người, dùng con đường thực quỷ dị dễ dàng tránh đi quân đội. Trừ bỏ khiến ta khó chịu, hết thảy thuận lợi, không nghĩ rằng đi đến ngoại ô, vẫn là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có mấy binh lính đang điều tra nông hộ chung quanh thấy hắn, đi tới đòi kiểm tra, quát hỏi:"Ngươi khiêng cái gì?"
Thạch Đầu vỗ vỗ ta, thực "thành thật đôn hậu" nói:"Là heo hơi, muốn đưa đến chỗ Chu đồ tể."
Ta khẩn trương muốn chết, đang lo lắng cần học tiếng heo kêu hay không, binh lính đã muốn mở miệng:"Lừa ai? Làm sao có heo nhỏ như vậy?! Còn dùng vải bao lại? Mau mau mở ra kiểm tra!"
"Ai — quân gia chính là không tin." Thạch Đầu không hiểu vì sao thở dài, lại vỗ vỗ ta, thấp giọng phân phó, "Tiểu trư, nhắm mắt."
Ta còn chưa hiểu được, bỗng nhiên thân mình mất trọng tâm, giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc chóng mặt dựng đứng lên, đao phong cuồn cuộn nổi lên, binh khí phát ra tiếng giao tranh lợi hại, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, từng trận mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi, ta sợ tới mức nắm chặt bả vai Thạch Đầu, nhắm mắt lại không dám lộn xộn.
Mỗi một giây đều dài như một canh giờ, khớp hàm ta va khanh khách rung động.
Không biết đã qua bao lâu, ta lặng lẽ hé mắt, chung quanh không thấy thi thể, nhưng trên đao của Thạch Đầu cũng là máu chảy đầm đìa, còn không có kịp chà lau, trên mặt lộ vẻ bình tĩnh cùng thành thục không tương xứng với tuổi, khóe miệng còn có một chút tươi cười tà ác.
"Không có việc gì." Hắn đơn giản nói một câu, không tiếp tục đề tài.
Ta còn biết phân rõ thị phi nặng nhẹ, biết có một số việc tuy rằng đáng sợ, nhưng không thể nề hà. Hơn nữa người khác không nghĩ cho ngươi thấy, tốt nhất không cần nhắc lại. Chính là bao tử trống trơn bị mùi máu tươi xông đến, hơn nữa nãy giờ xóc nảy liền càng thêm khó chịu, từng trận cảm giác buồn nôn đánh úp lại, ta cố nhịn lại nhẫn, rốt cục nhịn không được mở miệng nói:"Thạch Đầu...... Ta muốn ói, ngươi có thể đổi tư thế hay không? Tỷ như đem ta cõng ở sau lưng."
"Hảo!" Thạch Đầu sạch sẽ lưu loát đáp ứng, lại tà tà nhìn ta liếc mắt một cái, âm trầm sâm sâm đề nghị nói, "Có ám tiễn phóng tới, ngươi vừa lúc có thể che cho ta"
Ta biết hắn đang tỏ vẻ bất mãn đối với yêu cầu phiền toái của ta, không dám hé răng nữa, cho đến lúc nhẫn thật sự không được nữa, lại nhược nhược đề nghị:"Đổi kiểu ôm công chúa cũng được, ta thật sự muốn nhổ ra ......"
"Thúi lắm! Lão tử cũng không phải thái giám công công, sao biết trong hoàng cung ôm công chúa như thế nào?" Thạch Đầu phụng phịu, thực không cho ta mặt mũi bác bỏ trở về, sau đó chạy trốn đến bên cạnh ngõ nhỏ hẻo lánh, thật cẩn thận nhìn nhìn bên ngoài không có truy binh, mới đem ta buông đến, lạp lạp áo choàng ôn nhu nói, "muốn phun thì phun nhanh lên, ngươi chạy không nhanh, ta dùng một tay khiêng ngươi là vì dễ dàng chạy đi, gặp địch cũng dễ dàng rút đao, ngươi đem chính mình bao lại nhanh một chút! Ôm lấy cổ ta, đừng cho người khác thấy được! Nhịn nữa một hồi đi ra."
"Ân." Ta chà xát ánh mắt sưng đỏ, ngồi ở góc tường nôn khan một hồi lâu, bao tử mới thư thái một chút.
"Giúp ta chú ý truy binh sau lưng." Thạch Đầu một lần nữa đem ta ôm lấy, tiếp tục trốn chạy, không hề xem phía sau.
Ta ôm bả vai gầy gầy của hắn, ngửi thấy hương vị quen thuộc, mở to hai mắt, tận trung làm hết phận sự vì hắn làm kính chiếu hậu, chỉ cảm thấy có người ở cùng, cho dù trời có sập xuống dưới, cũng không đáng sợ.
Cuối cùng, chúng ta chạy tới bờ sông ở ngoại ô, trên sông có một con thuyền vận hàng đang đậu, vài gã đàn ông đang lười biếng uống rượu huyên thuyên, thấy chúng ta lại, bỗng nhiên tinh thần phấn chấn, tất cả đều nhảy dựng lên.
Thạch Đầu nhảy lên thuyền, buông ta xuống, cởi bỏ dây thừng trên bờ, sau đó giải thích nói:"Bọn họ là bộ hạ của Nam Cung Minh, sẽ đem chúng ta đưa ra khỏi nơi này."
Hắn vì sao sửa miệng không gọi Minh thiếu chủ nữa? Ta cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng ở trước mặt người khác, không tiện hỏi nhiều.
Thay đổi quần áo, thiêu hủy hết thảy vật phẩm. Thuyền nhỏ giương buồm, dọc theo dòng sông, lướt qua hàng dương liễu ở hai bên bờ, từ từ theo hướng đông tiến tới.
Không ngờ, từ phía trước lại truyền đến tiếng la hét ầm ĩ ồn ào, là An Nhạc Hầu ở trên sông thiết đặt quan khẩu, phái binh cẩn thận kiểm tra mỗi con thuyền qua lại.
"Làm sao bây giờ?" Ta bất an nhìn về phía Thạch Đầu.
Thạch Đầu đưa ta xuống kho để hàng hoá chuyên chở, bên trong có mấy cái thùng dầu thật lớn, hắn tháo hết dầu trong thùng, sau đó mở ra cái đáy, bên trong có tường kép được chế tác thật khéo, cao ước chừng ba mươi cm, đường kính bảy mươi cm, có mấy cái lỗ thông khí được giấu kĩ, vừa vặn đủ ta cuộn mình lui đi vào. Sau đó ở bên ngoài đóng tường kép, một lần nữa đổ dầu vào, nếu không có người mật báo, rất khó phát hiện bên trong có người.
Đạp lên ghế, bước vào thùng dầu, ta xoay xoay thân mình vài cái, như thế nào cũng không thoải mái. Thạch Đầu lại đưa cho ta một viên thuốc nho nhỏ màu đen, phân phó:"Đây là an thần dược, ngươi trong lòng sợ hãi, thong thùng lại tối, có thể sẽ rất khó chịu, không bằng ăn nó hảo hảo ngủ một giấc, đang ngủ nên cái gì cũng không biết."
Ta do do dự dự tiếp nhận viên thuốc, tổng cảm thấy tại loại thời điểm này, uống thuốc ngủ là chuyện thực đáng sợ.
"Ngủ đi, ngươi không phải thường nói qua, trời sập xuống dưới sẽ có người cao đỡ lên sao?" Thạch Đầu hướng về phía ta cười cười, sát khí trên vẻ mặt rút đi, răng khểnh và má lúm đồng tiền vẫn đáng yêu như hồi nhỏ, hắn nói, "Cho nên người lùn như ngươi an tâm ngủ đi, cho dù gặp chuyện không may, cũng có ta đội trước."
Ta bỗng nhiên cảm thấy không sợ nữa, nuốt viên thuốc, ở trong bóng tối lâm vào mơ mơ màng màng mộng đẹp.
Con thuyền lắc lư lắc lư, khi mờ mịt tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, bên ngoài có tiếng nói đứt quãng. Ta phát hiện chính mình ngủ trong khoang thuyền xa lạ, trên người còn khoác một cái chăn bông hơi cũ, bên cạnh có cái hỏa lò nho nhỏ, mặt trên đang nấu canh gừng, bên ngoài là mái chèo nhẹ lay động, đánh ra thanh âm đập vào nước.
Mơ mơ màng màng, ta nhanh chóng tỉnh dậy, rón ra rón rén hướng khoang thuyền nhìn ra, thấy Thạch Đầu đang tự mình chèo thuyền nhỏ, trên cánh tay của hắn quấn quanh vài vòng băng vải, lộ ra vài vết máu, không biết khi nào bị thương.
"Thạch Đầu! Thạch Đầu!" Ta hướng về phía hắn ngoắc ngoắc.
"Ngươi tỉnh?" Thạch Đầu bỏ lại mái chèo, kích động chạy vào khoang thuyền, lấy ra một cái chén bể xoa xoa, múc một chén canh gừng tràn đầy, đưa cho ta nói:"Chúng ta đã ly khai khỏi lãnh địa của An Nhạc Hầu, hướng đến Hà Đông."
Ta tiếp nhận canh gừng, nhìn chằm chằm cánh tay của hắn, lại nhìn xem bốn phía khoang thuyền có một ít dấu vết đao kiếm hỏi:"Ngươi làm sao lại bị thương? Người của Hầu gia đuổi theo xảy ra ác chiến sao? Những người khác đâu? Cái này giống như không phải tàu chở dầu hồi nãy a?!"
"Ân...... Không sai biệt lắm đi, vết thương trên tay không có gì trở ngại. Đêm qua đi được hơn ba mươi dặm đường sông, không biết làm sao xảy ra sơ hở, Hầu gia phái thuyền đuổi theo, chúng ta sống mái với nhau một hồi, may mắn nghĩa huynh của ta đến hỗ trợ, nếu không sợ là chạy không thoát." Thạch Đầu có chút may mắn nói, "Thật vất vả chém lui chúng, ta liền mang theo ngươi ngụy trang đi đường bộ, sau đó vụng trộm thay đổi thuyền. bộ hạ của Nam Cung Minh, bọn họ...... Bọn họ trở về phục mệnh với chủ tử."
"Ngươi chừng nào thì có nghĩa huynh?" Ta thực kinh ngạc.
"Ba tháng trước, khi đi ra ngoài làm nhiệm vụ, ta cùng hắn tính cách hợp nhau, nhất kiến như cố, sau đó lại có nhân duyên gặp lại, có tình nghĩa vào sinh ra tử, liền kết bái thành nghĩa huynh đệ, lần này chuyện của ngươi có hắn đại lực hỗ trợ. Hiện tại hắn ở trên bờ dụ truy binh rời đi, đợi lại đây sẽ cùng chúng ta hội hợp." Thạch Đầu giải thích xong, lại do dự một hồi, thấp giọng nói, "Chúng ta sẽ không trở về Nam Cung thế gia."
"Đương nhiên không thể trở về, nếu Hầu gia tìm Nam Cung Hoán đòi người, ta sẽ bị đưa trở về!" Ta trảm đinh tiệt thiết trả lời.
Thạch Đầu nhẹ nhàng thở ra một hơi lớn:"Cũng đúng, hiện tại Nam Cung Minh cho dù có tâm, cũng là bảo vệ ngươi không được, trăm ngàn đừng tìm hắn, để tránh bị bắt lại."
Ta hỏi:"Ngươi sao lại không gọi hắn là thiếu chủ nữa?"
Thạch Đầu quơ tay, tỏ vẻ không sao cả nói:"Ta đi tiêu diệt cứ địa Giang Tây không hoàn thành nhiệm vụ, lại đi cướp ngươi, xem như phản bội. Đánh giá Nam Cung Hoán vì không thể đắc tội An Nhạc Hầu, chắc đã sớm hạ mệnh trục xuất ta khỏi sư môn."
Ta buông chén canh trong tay, áy náy nói:"Thực xin lỗi, là ta liên lụy ngươi."
"Bậy bạ! Thiếu không biết xấu hổ đi!" Thạch Đầu hướng về phía đầu ta nhẹ nhàng gõ một chút, khinh bỉ nói, "Cho dù không có ngươi, võ công của Nam Cung thế gia không thích hợp ta, hơn nữa ta cũng có chuyện khác phải làm, sớm hay muộn cũng phải phản bội."
Ta hỏi:"Chuyện gì?"
Hắn thực trang mô tác dạng nói:"Tiểu cô nương gia, không nên hỏi đông hỏi tây!"
Ta thiếu chút nữa bị hắn làm cho sặc chết.
"Uy......" Thạch Đầu thấy ta không nói lời nào, lại gõ đầu của ta một cái, thực hoang mang hỏi, "Xem bộ dáng này của ngươi, An Nhạc Hầu làm sao lại coi trọng ngươi chứ?"
Ta uống miếng canh gừng, ai oán đáp:"Hắn và ngươi giống nhau, thẩm mỹ dị thường."
"Thúi lắm! Ta mới sẽ không đem người quái dị nhà ngươi nhìn thành thiên tiên!" Thạch Đầu thực tự tin phủ quyết ta khinh bỉ thẩm mỹ của hắn, sau đó gõ đầu ta lần thứ ba, "Lúc ngươi bị đưa đi, đồ của bản thân còn chưa có thu thập xong, làm sao còn nhớ rõ đưa đồ cho ta? Thật là ngốc, đồ của ta có tên nào dám nuốt sao? Ngươi đi nói một tiếng là được."
Ta buông chén trong tay, bất đắc dĩ nói:"Khi đó ta muốn chạy trốn, nào có cơ hội gặp người?"
"Chạy trốn?" Đôi mắt dài nhỏ của Thạch Đầu trừng lớn ra một chút, tỏ vẻ không dám tin nhìn ta.
Ta gật gật đầu, oán giận nói:"Nếu không sợ làm mất di vật của cha mẹ ngươi, ta đã sớm chạy ra khỏi cửa."
"Ngu ngốc! Hồ nháo!" Thạch Đầu thật mạnh gõ vào đầu ta lần thứ tư, phẫn nộ mắng, "Lãnh địa của Nam Cung thế gia rộng lớn bao nhiêu ngươi biết không? Khuya khoắt không ngựa không xe, chỉ bằng đôi chân nhỏ vô dụng của nhà ngươi, chạy ra cửa có năng lực chạy xa đến đâu? Chỉ cần tùy tiện phái người mang theo một con chó săn đuổi theo, muốn bắt trở về còn không dễ dàng? Đến lúc đó còn phải trị tội trốn nô, sợ là còn chưa có đưa đến An Nhạc Hầu phủ, cũng đã bị trừng phạt chết đi......"
Kỳ thật ta sớm biết kế hoạch đào vong của mình sơ hở chồng chất, nay bị mắng không có lời nào để nói, chỉ có thể ôm đầu không ngừng kêu "Ai ui" Cùng "Đại gia tha mạng".
Thạch Đầu hận nghiến răng ngứa, gõ đầu ta giống như đánh chuột nửa ngày, mới thuận khí, hắn đưa một cái lò sưởi cầm tay nhỏ bé, cho ta ôm hảo, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trong khoang thuyền uống canh gừng, ăn bánh nướng áp chảo, lại uống hai ngụm rượu vàng ấm bụng. Sau đó hắn do dự nói:"Ngươi ở An Nhạc Hầu phủ...... Quên đi, miễn bàn tên súc sinh kia. Coi như ta không có hỏi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa, trôi qua cho nó trôi qua, hiện tại người bình an là được."
Ta đoán hắn là sợ gợi lên chuyện thương tâm của ta, không dám loạn hỏi, nhớ tới đoạn ngày làm người mẫu khỏa thân...... Quả thật rất thương tâm, vẫn là đừng nhớ lại hảo.
Thạch Đầu tiếp tục đi ra ngoài chèo thuyền.
Một chén canh gừng, hai ngụm rượu đi xuống, toàn thân đều là ấm dào dạt, ta đem tấm chăn mềm dựa vào trên tường, tà tà dựa vào, đốt lò sưởi, nửa híp mắt xem ánh mặt trời ngoài cửa sổ đang chậm rãi dâng lên, cảm thấy cả trái tim đều thả xuống, giống như chuyện gì cũng sẽ không phát sinh nữa.
Nếu có thể mỗi ngày đều trải qua cuộc sống thích ý như vậy, không cần vì cầm thú lo lắng hãi hùng, nên có bao nhiêu hảo?
Ta thấy đủ hạnh phúc.
Bỗng nhiên, một cái ván gỗ từ trên bờ đánh úp lại, đặt lên mũi thuyền, vòng vo ba vòng. Còn không có kịp sợ hãi, Thạch Đầu liền hướng về phía ta kêu:"Đừng sợ, là nghĩa huynh ta đến đây."
Vừa dứt lời, một cái thân ảnh cao lớn, trong tay cầm theo một cái bao vải bằng gấm, như con báo thoăn thoắt đạp lên ván gỗ mà đi, như giẫm trên đất bằng, đi đến gần, hai chân nhẹ nhàng nhún một chút, bay lên trời, cả người liền đứng ở lan can thuyền, sau đó ở trên rìa thuyền lắc lư chậm rãi đi vài bước, ngồi xổm ở bên cạnh Thạch Đầu.
Tóc của hắn hơi hơi xoăn, ở sau đầu buộc thành một cái đuôi ngựa. Ngũ quan rõ ràng lập thể, cằm có vẻ nhọn, mang chút cảm giác như con lai, đôi lông mi thật dài tựa hồ không phải màu đen như người bình thường, ở dưới ánh mặt trời sáng sớm, mang chút sắc thái vàng. Trên tai đeo một đôi vòng tai, đai lưng da thú quấn quanh một đôi loan đao, một thân màu đen bó sát người tô lên dáng người thon dài rắn chắc, thoạt nhìn rất có sắc thái nước ngoài.
Hắn thấy ta đang nhìn hắn, ngượng ngùng cười cười, đôi môi mỏng manh hơi gợi lên, có loại cảm giác người xấu.
Soái! Thực hắn meo meo soái! Ta thề ta trải qua hai kiếp cũng chưa gặp qua giống đực có bộ dạng soái như vậy!
Đại khái là tâm nhàn nhiều tạp niệm, ăn no ấm tư dâm, đối mặt phần đông anh tuấn cầm thú ta đều có thể bảo trì mặt không đổi sắc, trong nháy mắt tim đập gia tốc, ngây người vài giây.
Thạch Đầu ở bên cạnh ho khan một cái.
Ta cũng phát hiện chính mình mất mặt trước mặt soái ca, nhanh chóng cúi đầu, bảo trì thần thái đoan trang, đau mắng bản thân háo sắc.
Thạch Đầu buồn bực hướng ta quăng vài cái xem thường, giới thiệu:"Đây là nghĩa huynh kết bái của ta, tên là Thác Bạt Tuyệt Mệnh."
"Thác? Bạt? Tuyệt? Mệnh? Ngươi nói hắn tên Thác Bạt Tuyệt Mệnh?" Ta trợn to mắt, một chữ hỏi hai lần.
Soái ca cười gật gật đầu, nhu nhu cái mũi, không nói lời nào.
Ta khờ ra, giống như đầu gỗ đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.
Thạch Đầu đem mái chèo giao cho soái ca, thấu lại tò mò hỏi:"Ngươi từng nghe qua tên của nghĩa huynh? Không thể nào a?"
Vô nghĩa! Ta đương nhiên nghe qua! Thác Bạt Tuyệt Mệnh chính là cái tên sau khi đối Lâm Lạc Nhi nhất kiến chung tình, phát huy tinh thần tâm động không bằng hành động, lập tức đẩy ngã cường bạo nàng, sát thủ cầm thú!
Trong phim kinh dị, không phải thích nhất ở lúc người ta hơi chút thả lỏng, bỗng nhiên nhảy ra một đại cầm thú sao?
Ta sai lầm rồi.
Ta không dám háo sắc nữa đâu a.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |