← Ch.09 | Ch.11 → |
Sau khi ta thề toàn bộ đều là nói giỡn, Thạch Đầu vẫn thường thường nhắc tới để cười nhạo ta.
Xuân đi thu đến, cuối cùng thu hoạch lúa mạch xong, đó là lúc nông nhàn. Nam Cung thế gia đại khái đã đem ta quăng ra sau đầu, vẫn không trở lại đi gây phiền toái, thật sự là thiên đại may mắn.
Mỗi sáng, ta theo tiếng gà gáy rời giường, giúp đỡ quét tước làm điểm tâm, sau đó cầm miếng vải luyện thêu hoa, chỉ tiếc ta kiên nhẫn không đủ, đơn giản quần áo văn sức còn có thể, còn thêu những cái khác, so ra đều kém biểu tỷ cùng biểu muội vốn luyện tập từ nhỏ. Các nàng một người 16 tuổi, một người 5 tuổi, đều là tư nhã nhặn văn thục nữ. (nino: thêu thua con nít 5 tuổi còn nói hay ; Lạc nhi: ngươi nói gì?*lấy kim làm ám khí phóng*)
Thạch Đầu luôn có bộ dạng rèn sắt không thành thép, dùng các nàng đến giáo dục ta:"Nhìn xem người ta nhiều hiền lành, nhìn xem ngươi...... giống như khỉ con."
Ta lập tức đứng thẳng thắt lưng, đoan trang có lễ nói:"Đại ca giáo huấn phải, ta trở về khổ luyện nữ hồng, không đi câu cá."
Thạch Đầu:"Hỗn đản! Trở về làm khỉ!"
Sau khi bỏ đề tài hủy dung cùng làm vợ qua một bên, quan hệ của hai chúng ta trở nên tốt lên nhiều. Từ khi sang hè, chính ngọ là lúc ánh mặt trời mãnh liệt nhất, nhân lúc mọi người đều nghỉ ngơi, hắn đem ta đi khắp núi đồi chơi đùa, hái trái cây dại, toan tảo, sơn đinh tử, đỗ thị, đèn lồng quả ...... Tất cả đều có thể ăn đều bỏ vào miệng. Sau đó đến bên dòng suối nhỏ, hạ xuống cần câu tự chế, vận khí tốt có thể có một hai con cá, trực tiếp dùng nhánh cây xiên, nhóm lửa nướng tới khô vàng, trét thêm chút muối ăn, há mồm thật to cắn. Loại đồ ăn mỹ vị tự nhiên không ô nhiễm này ở trong thành thị không thể có.
Có đôi khi cũng sẽ hái nấm, làm bẫy bắt thú, thất bại rất nhiều lần, rốt cục bắt được một con chim trĩ, Thạch Đầu thực tàn nhẫn đem nó tử hình ngay tại chỗ, ta làm đồng lõa, trong bụng chà xát đồ gia vị, dùng bùn bao lại, để xuống đất, ở mặt trên nhóm đống lửa, nướng khoai lang từ nhà mang theo, chờ khoai lang ăn xong sẽ đào ra, thật sự là da mềm thịt béo, mỹ vị nhân gian a. (nino: ta cũng muốn ăn a~)
Ăn uống no đủ, ta sẽ dạy Thạch Đầu viết chữ, dùng bùn làm bảng đen, lấy nhánh cây nhỏ viết viết vẽ vẽ, hắn bắt đầu học được rất nhanh, cái gì cũng đều giảng một lần là được, ta nói xong trực tiếp để cho hắn tự mình luyện tập. Sau này không biết vì sao, hắn càng học càng chậm, một chữ tổng yếu phải lặp lại 7, 8 lần, khiến ta phát hỏa, dùng nhánh cây gõ đầu hắn mắng "Ngu ngốc" mới nhớ kỹ.
Một cái mùa hè qua đi, vết thương trên miệng của ta đã lành, răng cũng đã dài trở lại, nhưng là làn da bị phơi nắng đen như than, hơn nữa dáng người gầy nhom, Mã đại nương nhà hàng xóm nhìn xong đánh giá:"Nha đầu kia khuôn mặt không xấu, nhưng thân mình gầy, mông nhỏ, vừa thấy liền biết không thể làm việc nặng, nữ nhân phải mập mạp mới sinh con tốt."
"Giống như khuê nữ nhà ngươi tham ăn lười làm?! Cũng không nhìn xem cái mặt thì rỗ! Cánh tay đều thô như đùi người ta!" Bà ngoại mắng nàng đuổi trở về, sau đó xoay người lại mắng ta, "nha đầu lớn như vậy, đừng cả ngày lúc trời nắng to nơi nơi điên chạy, cẩn thận phơi nắng tróc da!"
Ta cười ha ha ôm bà, bà không mắng nữa, thở dài nói:"Thấy ngươi, lại nhớ đến người mẹ đáng thương của ngươi, cũng không biết lão bà tử này có thể sống đến ngày nhìn ngươi xuất giá hay không."
"Ta chỉ sợ bà ngoại mang theo cháu chắt đi hết thôn, hại chúng ta đi tìm khắp nơi thôi." Ta trêu ghẹo bà nói.
"Ít ba hoa một chút đi, con gái mà nói chuyện đó, cũng không biết xấu hổ?!" Bà ngoại cười rộ lên, nếp nhăn trên mặt giãn ra, quét đi khuôn mặt ngày thường u sầu, bà đứng dậy mở khóa, từ ngăn tủ lấy ra một cây ngân trâm phượng đầu giao cho ta, dặn dò nói, "Đây là mẹ ngươi lưu lại, ngươi giữ đi, trăm ngàn đừng cho mợ ngươi bọn họ thấy."
Thế giới này, bạc không đáng giá tiền, ta có chút hoang mang nhận lấy ngân trâm, vào tay cảm thấy nặng nặng, bà ngoại sai ta đem đầu cây trâm phượng nhéo xoay, hiện bên trong là bạc da rỗng ruột, chứa đầy hạt kim châu, ước chừng hai lượng, tỉ lệ vô cùng tốt. Ta thô sơ giản lược tính ra một chút, hạt kim châu đổi thành gạo, đại khái cũng có 5 thạch.
"Cháu ngoan đáng thương của ta, tại bà ngoại ngươi vô dụng, liên lụy đến ngươi, chờ năm sau dư dả chút, ta lại làm cho ngươi một bộ đồ trang sức bằng vàng......" Bà ngoại tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, nhưng mở miệng vài lần, cuối cùng vẫn là đem lời nói nuốt xuống, chỉ lau đi nước mắt.
Kỳ thật bà không nói, ta cũng hiểu được. Có chút chuyện bà mặc dù không muốn, cũng không thể từ, hạt kim châu cùng lời hứa hẹn là một bà lão dùng hết sức lực cố gắng cho cháu ngoại không nơi nương tựa làm đồ cưới cùng bồi thường.
Bà lão tính cách táo bạo, thích mắng chửi người này có lẽ là người duy nhất trong nhà thiệt tình yêu thương ta.
Bà có thể bất mãn với khả năng may vá của ta, gỡ hết ra, lần nữa bắt tay vào dạy ta may, bà có thể mắng ta nấu ăn tay chân không đủ lanh lợi, sau đó lải nhải bắt ta học làm đồ ăn. Bà mỗi ngày đều nhớ rõ đem quả trứng gà đầu tiên vừa mới sinh nhét vào trong tay ta, ra lệnh cho ta bồi bổ thân mình. Hoặc là đi tham gia tiệc hiếu hỉ nhà người khác, đem đồ ăn ngon vụng trộm mang về, một nửa cho cháu trai nhỏ nhất, một nửa khác lặng lẽ đưa cho ta.
Ta học làm nữ hồng xong, việc thứ nhất là đem vải vụn màu đỏ, màu vàng, màu xanh, hồi làm quần áo Tết toàn bộ hợp lại, làm cho bà ngoại một cái gối đầu, bên ngoài thiết kế thành hình con bướm giương cánh, bên trong nhồi vỏ lúa kiều mạch.
Mặc dù vài chỗ đường may còn hơi xấu, nhưng tổng thể cũng tính là coi được.
Biểu tỷ chê cười ta:"Muội muội thêu cái gì vậy? Con bướm là cái dạng này sao?"
"Làm sao không giống? Cái này không phải cánh bướm sao? Rất giống a! Lại còn tiết kiệm vải." Bà ngoại nghiêm mặt trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, chỉ vào ...đóa hoa trên gối nói. (^_^)
Ta hổ thẹn cúi đầu, tiếp tục luyện may vá.
Sau này cái gối đầu kia thành bảo bối của bà ngoại, mỗi khi ngủ đều dùng nó. Thạch Đầu nghe nói việc này, cảm thấy rất thú vị, liền lấy vải vụn, quấn quít lấy khiến ta cũng làm một cái cho hắn.
Ta vì tương lai sau này, dùng hết tâm tư, lấy ba màu trắng đen và xanh lá hợp lại làm thành 1 con gấu trúc quốc bảo đang ôm cây trúc ăn, nhồi vỏ lúa kiều mạch xong vui rạo rực cầm hiến vật quý.
Thạch Đầu do dự thật lâu, rốt cục khen:"Con chó nhỏ này làm thật giống, giống con Dự Phòng của nhà ngươi như đúc."
Ta bị đả kích nửa tháng không đụng tới kim chỉ.
So với nữ hồng, ta càng thích xuống bếp làm điểm tâm, trước khi xuyên qua thích nghiên cứu thực đơn, bản thân vốn hay tự nấu mời khách, cho nên phương diện này thiên phú nhiều hơn, khi bò cái nhà Thạch Đầu sinh bê con, ta kêu hắn lấy chút sữa, bỏ thêm trứng gà, mỗi người đều nói rất ngon, chỉ tiếc sữa quý giá, không thể làm nhiều. Hơn nữa ta thực kinh hỉ phát hiện nơi này có hạt tiêu, liền đi tìm những người thường xuyên ra ngoài hỏi thăm, mới biết được cách Kim Thủy trấn trăm dặm là biển, thường xuyên có người du hành từ bên ngoài trở về, còn có người tóc vàng mắt xanh hoặc yêu quái cả người màu đen đi theo bọn họ cập bến cảng, mang đến rất nhiều đồ vật mới mẻ.
Hải ngoại không biết như thế nào...... Ta thản nhiên hướng về, nhưng nghĩ lại thôi, Trung Hoa đại lục đều loạn như thế này, nói không chừng bên ngoài nhiễu loạn Ma giới hoành hành, vẫn là đừng mạo hiểm tốt hơn.
Ta đã nghĩ mỗi ngày đều trôi qua như vậy, thật yên lặng, không có gợn sóng. Ta không phải là Lâm Lạc Nhi thê thảm trong nguyên tác, mà là một thôn cô bình thường, sống cuộc sống bình thường.
Nhưng trời quả nhiên không chiều lòng người.
Bắt đầu mùa đông, sau trận tuyết đầu tiên, biểu tỷ xuất giá, bà ngoại vui quá hóa buồn, lại bị trúng gió, nằm liệt ở trên giường rốt cuộc thần trí cũng ngày càng hồ đồ, có khi ngay cả mọi người cũng không nhận ra.
Cậu hai đem đồ cưới của ta đi cầm, nguyên lai không đi kinh doanh buôn bán, mà là đem đi đánh bạc, chẳng những thua mất cửa hàng trên trấn, còn thua sạch cả tiền vốn cậu cả bù cho hắn, không những thế còn vay nợ bên ngoài. Chủ nợ tới cửa đòi tiền, khiến mợ tức giận nhất khóc nhị nháo tam thắt cổ*, ngay lúc đó dọn dẹp gói ghém, ôm con trở về nhà mẹ đẻ, nói không thể sống ở đây được nữa.
Cảm tình của hai huynh đệ vốn nguyên bản không tệ, cậu hai khóc cắt ngón út thề từ nay về sau sửa đổi, cậu cả lại là cái bánh bao mềm, tuy rất tức giận, nhưng cũng không đành lòng nhìn đệ đệ ruột của mình bị chủ nợ đánh chết, đành phải bán ruộng thay hắn trả nợ, đại biểu tỷ đã xuất giá cũng lặng lẽ đem đồ cưới cầm một ít trợ cấp, đáy hòm của bà ngoại bị vét sạch, vẫn không đủ.
Một lần mê đánh bạc, vĩnh viễn không có ngày xoay mình.
Trong nhà nháo loạn thất bát tao.
Vì thế, trong lúc thần không biết quỷ không hay, ta bị lặng lẽ bán đi.
Người mua là .... Nam Cung thế gia. (nino: oh yeah!!! Bạn trốn ko thoát ^_^)
===================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hãy dùng nhiệt tình đến duy trì Quất Hoa a ***
=================================== nhất khóc nhị nháo tam thắt cổ*: 3 chiêu chuyên dụng của phụ nữ, 1 khóc, 2 quậy, thứ 3 hù tự tử ^_^
← Ch. 09 | Ch. 11 → |