← Ch.331 | Ch.333 → |
Lượt xem: 30
Thời gian định thân chỉ có ba mươi giây. Nếu không tính toán chuẩn, sẽ bị nhốt trong này vĩnh viễn.
Anh 💰ℹ️●ế●t ⓒ♓●ặ●✞ nắm tay, không ngừng tự ám thị: phải giữ tỉnh táo, phải chủ động! Phải rút thanh thép!
“... Ha. ”
Âm thanh khẽ khàng vang lên trong căn phòng lặng ngắt như tờ, lạnh buốt như một nhát d. a. o cứa vào tim. Một tiếng cười, rất khẽ, rất nhẹ—nhưng lại khiến sống lưng Âu Văn Đống lạnh toát.
Là ai?! Ai đang cười?!
Anh níu chặt lấy kệ, len lén nghiêng đầu nhìn qua khe hở—Phan Ỷ Bình vẫn ngồi yên, không động đậy. Không phải cô ta sao?
Không thể chờ nữa. Càng chần chừ, càng c. h. ế. t chắc! Anh cắn răng, rời khỏi chỗ nấp, 𝐫𝖚·n 𝓇ẩ·𝖞 tiến về phía giường cưới.
Trì Y từng nói, thanh thép nằm trong bụng †*𝐡*i ⓣ*ⓗ*ể, gần vị trí dưới rốn.
Anh cúi xuống, ngồi xổm bên cạnh. Ngón tay lạnh buốt như que củi, r.⛎.𝖓 ⓛẩ.ⓨ 🅱ẩ.𝐲 lật từng lớp hỉ phục nặng nề.
Một lớp… lại một lớp…
Vẫn chưa thấy?
Tim đập loạn trong lồng ռⓖự·𝒸, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.
"Phu quân à…" Một giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên phía trên đầu."Chàng đang tìm gì vậy? Để ta giúp chàng nhé."
Âu Văn Đống hét toáng lên, lăn lộn lùi ngược lại như con thú bị dồn vào đường cùng. Phan Ỷ Bình mở mắt. Đôi mắt thối rữa, đen sì, sâu hoắm, oán độc. Một nụ cười méo mó nứt toác trên gương mặt rữa nát, như vừa tức giận vừa cười nhạo.
Anh hoảng loạn bò lùi trên sàn, không nói nên lời. Muốn đứng dậy, nhưng cơ thể không nghe lời. Tay chân như hóa đá, tim đập loạn, nước mắt trào ra.
Két—Rắc—
Phan Ỷ Bình bắt đầu cử động. Tứ chi như rối gỗ bị giật dây, gượng gạo đứng lên từ giường, phát ra tiếng xương kêu răng rắc.
"Phu quân à…" Cô ta lảo đảo bước tới, thanh thép trong bụng kéo lê dưới đất, phát ra âm thanh ghê rợn như móng tay cào vào ⅼ*1𝐧*𝐡 ⓗồ*𝐧.
"Á á á á á—!!!" Âu Văn Đống gào thảm, lui mãi đến khi lưng chạm tường.
Ngay khoảnh khắc bàn tay lạnh như băng chuẩn bị chạm vào anh, tiếng gõ cửa vang lên như tiếng chuông cứu mạng:
"Hiền tế, con sao vậy?"
Giọng của Lê Tri!!!
Nghe thấy giọng ấy, như được vớt từ địa ngục lên, Âu Văn Đống như được truyền sinh khí. Anh †♓·ở 𝒹·ố·ⓒ, 𝖗-ⓤ-ռ rẩ-𝐲 đứng dậy, quay đầu hét to: "Đại lão!"
Nhưng Phan Ỷ Bình cũng nghe thấy.
Cô ta quay đầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Nhận ra giọng nói ấy—giọng của người mẹ đã vứt bỏ mình.
Oán khí như bùng nổ. Lớp phấn trắng dày nứt ra, từng mảng da thịt rụng xuống. Cô ta rít lên, mắt chảy huyết lệ, từng giọt m. á. u đen sẫm nhỏ xuống nền đất. Mộng Vân Thường
Chính là lúc này!!!
Một tiếng thét vang lên trong đầu Âu Văn Đống.
Anh gào lên, lao về phía 🌴·𝒽·❗ †♓·ể. Bụng đã lộ ra—không còn gì che chắn. Anh nắm lấy thanh thép cắm trong bụng Phan Ỷ Bình, ⓝ🌀ⓗ*ℹ️*ế*п ⓡă*ռ*ℊ rút mạnh.
Phụt!
Cô ta cúi nhìn vết rách, không chảy máu, nhưng rõ ràng rất đau. Cái đau của tử thi, không thể thét ra lời.
Anh chưa kịp làm gì thì bị cô ta hất văng như món đồ chơi, đập mạnh xuống sàn.
Đúng lúc đó—một cánh cổng nhỏ bất ngờ xuất hiện cạnh giường, trên treo chiếc đèn lồng xanh lơ tỏa ánh sáng âm u.
Lối thoát.
"Ra rồi!!! Ra rồi!!!" Âu Văn Đống hét lên, lao về phía túi áo, lấy ra lá bùa định thân.
Nhưng… quá muộn.
Phan Ỷ Bình, giờ đã khôi phục sức mạnh, xuất hiện ngay trước cửa trong chớp mắt. Cô ta mở toang cánh cửa—bàn tay trắng bệch tóm lấy cổ Lê Tri.
"Không—!!!"
Cô ta nhấc Lê Tri khỏi mặt đất như xách một con búp bê.
Rắc.
Tiếng gãy cổ giòn tan.
Lê Tri treo lơ lửng giữa không trung, mắt vẫn mở trừng trừng, đầu lệch sang một bên, cơ thể co giật rồi buông thõng.
"Đại lão!!! Lê Tri!!!" Âu Văn Đống gào lên như phát cuồng, nước mắt nước mũi tuôn xối xả, cắm đầu chạy tới, dán mạnh bùa định thân lên lưng Phan Ỷ Bình.
Các người chơi khác đồng loạt xông vào phòng.
"Nhanh lên! Còn 25 giây!!!" – tiếng của Trì Y vang lên gấp gáp.
Tất cả cùng lao về phía cánh cổng.
Âu Văn Đống vẫn đứng đó, điên cuồng khóc: "Đại lão c. h. ế. t rồi!!! Cô ấy c. h. ế. t rồi!!! Mấy người không thấy sao?!"
"10 giây!!!" – Tề Vĩnh Dật hét lớn.
Anh cúi xuống, định ôm lấy xác Lê Tri mang theo.
Nhưng—một bàn tay túm lấy tay áo anh.
Lê Tri đứng đó. Vẫn sống. Mắt sáng, mặt lạnh, giọng khẽ khàng: "Tôi chưa 🌜*ⓗế*✝️. Đi thôi."
Âu Văn Đống còn chưa kịp phản ứng đã bị cô kéo đi, cả hai lao vào lối thoát đang mờ dần trong màn sương xanh.
Khi cánh cổng treo đèn lồng xanh tan biến như chưa từng tồn tại, lá bùa định thân dán trên người Phan Ỷ Bình cũng hóa thành tro bụi, lặng lẽ rơi xuống nền gạch cũ kỹ.
Người chơi lần lượt rời khỏi, phó bản bắt đầu khép lại, thế giới giả lập dần khôi phục trật tự ban đầu, như thể chưa từng có ai bước chân vào.
Trong căn phòng vẫn leo lét ánh nến đỏ, một người đàn ông gầy gò ngồi thẫn thờ dưới đất. Hai tay anh ta 𝐫·⛎·𝖓 𝐫ẩ·𝓎 ⓢ.ⓘế.𝖙 𝖈.♓.ặ.𝐭 lấy một đoạn thép đã khô máu. Mắt mở to không chớp, dán chặt vào bóng dáng tân nương đang lảo đảo bước ra khỏi cửa — thân thể cô kéo lê những thanh thép hoen gỉ, tiếng va chạm với nền đất vang lên lạnh buốt như tiếng kéo lê của tử thần.
"Rời khỏi đây."
Anh ta nghe thấy cô nói vậy.
← Ch. 331 | Ch. 333 → |