Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Diệm Xinh Đẹp - Chương 035

Vô Diệm Xinh Đẹp
Trọn bộ 230 chương
Chương 035
Bất đồng rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-230)

Siêu sale Shopee


Đưa mắt nhìn Ngũ công tử và A Phúc rời đi, Tôn Nhạc lúc này đã không còn đau khổ chút nào, chẳng những không có khổ sở, nàng còn phải mạnh mẽ kiềm nén, mới không vui mừng nhảy dựng lên ngay tại chỗ. Nàng xoay người liền hướng nhà gỗ của mình phóng đi. Tin tức tốt như vậy, nàng nhất định phải nói cho Nhược nhi, để cho hắn cũng vui mừng hả dạ.

Tôn Nhạc hai mắt cười đến loan thành một đường.

Tôn Nhạc nhảy chân sáo về Tây viện.

Khi nàng vừa xuất hiện trong nhà gỗ Tây viện thì liền có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Những ánh mắt này đủ loại cảm xúc hoặc kinh nghi, hoặc suy đoán, vừa nhìn thấy động tác nhảy chân sáo của Tôn Nhạc thì tất cả đều ngây dại.

Phía sau nàng, năm ba nữ nhân châu đầu ghé tai bàn luận.

Khi Tôn Nhạc đi đến bên ngoài nhà gỗ Thất cơ thì nàng nhìn thấy Thất cơ đẩy Tam cơ đi ra.

Tam cơ vừa ra cửa phòng, liền hướng Tôn Nhạc tươi cười một cái nàng giương giọng hỏi: "Thập Bát cơ, có chuyện gì vui sao? Tại sao ngươi cười hớn hở như vậy?"

Tôn Nhạc quay đầu nhìn về phía nàng, hai mắt sáng trong suốt. Nàng không cần quay đầu lại cũng biết, giờ khắc này, nữ nhân trong viện đều dựng lỗ tai lên, chờ câu trả lời của mình.

Tôn Nhạc miệng khẽ cong, khoái hoạt nói: "Là Ngũ công tử, hắn muốn ta trở thành thị tỳ trong thư phòng của hắn, còn đồng ý ta về sau không gọi Thập bát cơ nữa." Tôn Nhạc trước vẻ mặt đồng loạt đố kỵ của chúng nữ cười nói, : "Ta về sau đã gọi là Tôn Nhạc rồi, các vị tỷ tỷ không cần lại gọi ta là Thập Bát cơ nữa."

Lời của nàng rõ ràng truyền ra.

Sau một hồi một hồi lâu cũng không một tiếng động nào vang lên chúng nữ một đám ngây ra như phỗng.

Thành thị tỳ trong thư phòng Ngũ công tử?

Còn sửa lại có tên có họ?

Trời ạ đồ xấu xí này gặp vận gì vậy? Cư nhiên lập tức biến thành người bên cạnh Ngũ công tử? Nàng dựa vào cái gì?(Myu: Dựa vào cái đầu các tỷ tỷ à. )

Chúng nữ phía sau bình thường vốn không để mắt đến nàng đột nhiên nghe được tuyên bố của Tôn Nhạc nhất thời tất cả đều tịt ngòi. Các nàng hai mặt nhìn nhau, câu chúc mừng kia nửa chữ cũng nhả không ra! Ngay cả Tam cơ cùng Lục cơ xưa nay ôn hòa cũng như thế.

Tôn Nhạc tất nhiên là tuyệt không để ý. Nàng sôi nổi nhảy đến nhà gỗ của mình. Trước cửa nhà gỗ Nhược nhi đứng dựa vào đó chờ nàng.

Tôn Nhạc bước xa một cái vọt tới trước mặt Nhược nhi, nàng vươn tay chụp bả vai Nhược nhi, sau đó mạnh mẽ mà kéo hắn đến ôm một cái!

Nàng là hưng phấn như thế, dùng là khí lực cũng mạnh như thế.

Tôn Nhạc gắt gao ôm Nhược nhi, vui mừng, không ngừng kêu lên:"Nhược nhi, ta thật vui vẻ, ta thật vui vẻ!"

Nàng kêu vài câu'ta thật vui vẻ', nhưng không nghe thấy Nhược nhi trả lời, không khỏi buông hắn ra nhìn lại mặt hắn.

Cặp mắt to kia của Nhược nhi tròn xoe nhìn nàng, môi dẩu lên, vẻ mặt rõ ràng là không vui.

Tôn Nhạc mở to mắt ngạc nhiên nói: "Ta thành thị tỳ trong thư phòng Ngũ công tử, Nhược nhi không cao hứng sao?"

Nhược nhi liếc mắt nhìn nàng, buồn buồn trả lời: "Tỷ thích Ngũ công tử như vậy ư?"

Tôn Nhạc giật mình, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy Nhược nhi dùng loại ngữ khí này nhắc tới Ngũ công tử.

Nhược nhi bĩu miệng lợi hại hơn nữa, trong mắt to của hắn lệ quang chớp động, "Tỷ vui vẻ như vậy, cũng là vì tỷ có thể thường xuyên nhìn thấy hắn sao?"

Nhược nhi nói tới đây, thân mình xoay lại liền phóng về hướng hậu viện.

Tôn Nhạc run sợ một hồi lâu mới kịp phản ứng: thì ra, Nhược nhi là ghen tị?

Nàng nghĩ đến đây không khỏi buồn cười, đứng lên thấy Nhược nhi càng chạy càng xa, nàng vội vàng đuổi theo.

Khi nàng đi vào hậu viện thì Nhược nhi vù vù vài cái bò tới trên chạc một cây nhỏ ngồi. Từ sau lần đó hắn trèo cây thua Tôn Nhạc, Nhược nhi luôn luôn ngầm luyện tập trèo cây, hiện tại so với nàng còn thuần thục hơn.

Tôn Nhạc thấy hắn không có chạy xa, tâm tình cũng buông lỏng nàng đi đến dưới cây nhỏ Nhược nhi ngồi, dựa lưng vào thân cây ôm đầu gối ngồi xổm xuống.

Tôn Nhạc nhìn mây trắng bập bềnh ở chân trời, khoái hoạt, nhẹ nhàng mà nói: "Nhược nhi, tỷ tỷ thật sự rất cao hứng."

Nàng cong môi, hai mắt cười híp lại nói: "Trước kia tỷ tỷ sợ không có cơm ăn, lại sợ Trần phó quản gia trả thù. Hiện tại tỷ tỷ không còn sợ nữa! Nhược nhi, đệ biết không? Lần này Ngũ công tử còn thưởng ta mười lượng vàng, ngày mai ta hẳn là có thể lấy được mười lượng này, chúng ta có thể đi ra ngoài mua muối về, cũng có thể được ăn cháo ngon nhất không đúng, là cơm chúng ta có thể mỗi ngày được ăn cơm, ăn đến cả đời!"

Tôn Nhạc nói tới đây, nuốt nước miếng một chút, "Nhược nhi, đệ không biết tỷ tỷ biết làm rất nhiều rất nhiều đồ ăn ăn ngon đâu, về sau tỷ tỷ có thể thường xuyên làm cho đệ ăn hơn nữa, cho dù tỷ tỷ thành thị tỳ trong thư phòng Ngũ công tử, mỗi ngày cũng chỉ ở đó có hai canh giờ, thời gian còn lại, tỷ tỷ vẫn là cùng Nhược nhi ở chung một chỗ."

Khi Tôn Nhạc nói tới đây, trên đỉnh đầu truyền đến một trận bụng kêu ùng ục. Hai mắt Tôn Nhạc khẽ cong: tiểu tử này, bị lời của mình làm cho thèm ăn rồi đây.

Tôn Nhạc nghiêng đầu, tiếp tục nói: "Về phần Ngũ công tử, tỷ tỷ cho dù thích hắn thì thế nào? Đệ đừng quên, tỷ tỷ là một nha đầu xấu xí."

Những lời này của nàng vừa mới nói xong, trên đỉnh đầu lay động chỉ thấy Nhược nhi hai chân bắt trên nhánh cây, cả người chổng ngược xuống phía dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn thuận thế vừa vặn ngã trước mắt Tôn Nhạc!

Nhược nhi đem mặt tiến đến trước mắt Tôn Nhạc, hướng về phía nàng lè lưỡi thật dài, cao hứng tiếp lời: "Ta đã biết, tỷ tỷ bộ dạng xấu như vậy, Ngũ công tử hắn căn bản là sẽ không nhìn trúng tỷ tỷ."

Trước sắc mặt trắng xanh của Tôn Nhạc, Nhược nhi cứ thế đắc ý nói:"Trong thiên hạ, chỉ có ta mới không để ý gương mặt này của tỷ tỷ thôi."

Tôn Nhạc nghe đến đó, phủi đất đứng lên. Nàng tức giận ngực phập phồng không thôi, qua thật lâu mới oán hận dậm chân, chạy đi.

Nhược nhi nhìn bóng lưng nàng chạy trối chết, hì hì nở nụ cười. Tiếng cười đáng ghét kia thật lâu sau vẫn còn phiêu đãng trong tai Tôn Nhạc.

Vào ban đêm, Tôn Nhạc bị Nhược nhi đả kích nghiêm trọng vẫn luyện tập Thái Cực quyền, vẫn luyện tập, thẳng đến tất cả đèn đuốc đều tắt, trên bầu trời chỉ còn sao chớp động. Nàng vẫn còn trong bóng đêm từng bước luyện tập.

Nhược nhi nằm ngủ ở trên giường, đang đắp da thú ấm áp, hắn nghe tiếng Tôn Nhạc hít thở, một lát sau đột nhiên mở miệng kêu lên: "A, thảm rồi!"

Tiếng kêu của hắn sợ hãi làm cho Tôn Nhạc cả kinh, Tôn Nhạc vội vàng dừng động tác lại, "Nhược nhi, xảy ra chuyện gì?"

Thanh âm Nhược nhi buồn buồn truyền đến, "Tỷ tỷ, chúng ta khổ cực lấy thịt để ăn như vậy có phải dư thừa rồi hay không?"

Tôn Nhạc nghe vậy không khỏi trong bóng đêm liếc mắt coi thường một cái, nàng tức giận trả lời: "Nơi này thịt để ăn luôn luôn hiếm hoi, cho dù là A Phúc, nhiều nhất cũng là hai ba ngày mới có một chút thịt để ăn, thịt của chúng ta sao lại lãng phí chứ?"

Nhược nhi hì hì cười, tiếng cười kia trong bóng đêm truyền ra rất rõ ràng, "Hì hì, ta đã sớm biết, tỷ tỷ, đây chính là lần đầu tiên tỷ nói chuyện với ta trong tối hôm nay nha!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-230)