Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Diệm Xinh Đẹp - Chương 080

Vô Diệm Xinh Đẹp
Trọn bộ 230 chương
Chương 080
Cơ tộc hội họp
0.00
(0 votes)


Chương (1-230)

Siêu sale Lazada


Người trong Cơ tộc đều đến đây?

Tôn Nhạc nhìn về phía A Phúc có điểm lo lắng, nhẹ giọng nói: "Chờ một chút đi! Hiện tại cách giờ thiết yến còn đến hai canh giờ." A Phúc nhìn bóng người ẩn ẩn trong thư phòng thỉnh thoảng đi tới đi lui, thở dài: "Cũng chỉ có thể đợi."

Lúc này, Tả Xu ở bên cạnh nói: "Phúc đại ca, Tôn Nhạc, chúng ta đi tắm rửa." "Đúng vậy a, vừa luyện kiếm trở về, trên người đều là mồ hôi."

A Phúc ở bên cạnh vẫy tay, "Nhanh đi, nhanh đi." Song Xu đi rồi, A Phúc quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, "Thời gian không còn nhiều lắm, ta cũng phải đi chuẩn bị một chút, Tôn Nhạc, ngươi ở chỗ này chờ, công tử đi ra liền đem tin tức nói cho hắn biết."

"Vâng!"

Một lúc lâu sau Ngũ công tử ra cửa phòng, nét mặt hắn toả sáng, đi lại kiên định có lực, Tôn Nhạc nhìn thấy khi hắn đi ra cửa phòng đem một quyển thẻ tre để vào trong tay áo.

Tôn Nhạc thế mới biết, nguyên lai Ngũ công tử ở bên trong viết này nọ, chỉ là không có gọi nàng đi vào mài mực.

Ngũ công tử vừa ra, chúng thị tỳ liền vây lại, Tôn Nhạc cũng nhanh chóng tiến lên hai bước, nói cho hắn việc Triệu vương hậu thiết yến. Sau đó chúng thị tỳ liền vội vàng giúp hắn tắm rửa thay quần áo, Tôn Nhạc cũng trở về trong phòng một lần nữa tắm giặt thật sạch.

Ngũ công tử mấy ngày nay đã sớm phái người đưa cho nàng hai bộ áo bào tơ lụa, bất quá nàng cũng không có mặc.

Nàng diện mạo đã xấu lại quê mùa mặc áo tang làm cho người ta cảm thấy tự nhiên chút. Nếu mặc vào áo tơ lụa không chỉ là các quý nhân ngay cả nàng nhìn vào nước giếng cũng thấy thực không được tự nhiên, thực chói mắt.

Sau khi mọi người chuẩn bị thỏa đáng liền ngồi trên xe ngựa xuất phát. Lúc này đây xuất phát là cả phủ, cả Phủ chủ cùng Tam công tử, Thập Cửu công tử đều ở trong đó ngay cả thực khách cũng đi vài nhân vật chủ chốt.

Đoàn xe chậm rãi đi trên đường bất quá cũng không gây chú ý. Bây giờ là lúc chiều tối, sứ giả từ các quốc gia tề tụ, hiện tại đi lại ở ngã tư đường đa số là đoàn xe, người qua đường ngược lại có vẻ ít ỏi.

Lúc này, nơi Triệu vương hậu thiết yến là ở trong cung Triệu vương.

Tôn Nhạc cùng đám người A Phúc vẫn ngồi ở trong xe ngựa Ngũ công tử. Xe ngựa bọn họ di chuyển theo đoàn xe Ngũ công tử vẫn nhìn bên ngoài màn xe. Hai mắt sáng trong, nét mặt toả sáng, cả người đều tản ra một loại tự tin cùng khoái hoạt.

Tôn Nhạc nhìn hắn hơi hơi trồi lên một chút tươi cười.

Dọc theo đường đi thực thuận lợi, có lẽ Triệu vương sớm có an bài, nơi đoàn xe đi qua đám vệ sĩ ngay cả tra xét cũng không tra, chỉ thấy trên xe ngựa có huy chương Cơ phủ liền cho đi.

Xe ngựa theo thiên môn thứ hai mà vào, đi vào một quảng trường lớn. Nơi người trong Cơ tộc tụ hội này gọi là điện Tuyên Đức, điện Tuyên Đức là một tòa cung điện cực kỳ to lớn làm bằng gỗ, bên trong khắc hoa, thềm bằng ngọc kiến trúc cực kỳ tinh mỹ.

Xe ngựa dừng trên quảng trường trước chủ điện, lúc này trong quảng trường, ngừng lại nhiều loại xe ngựa, chừng trên trăm cỗ xe. Mà đại điện sau quảng trường, sớm đã đèn đuốc sáng trưng, ca múa không dứt, tiếng cười nói, tiếng đàn sáo từng đợt từng đợt bay tới.

Cơ thành chủ đi ở phía trước, hắn nhìn tình hình náo nhiệt bên trong, không khỏi hừ nhẹ một tiếng, có chút bất mãn nói: "Không phải nói cuối giờ Dậu mới mở yến sao? Chẳng lẽ chúng ta đã tới chậm?"

Thập Cửu công tử đứng ở bên cạnh hắn, cùng một dáng người cao to như cây tùng, hai hàng lông mày như đao cùng một kiểu. Sau khi hắn nghe được lời phụ thân nói, tiếp lời ngạo nghễ nói: "Tới chậm thì đã sao?"

Cơ thành chủ ha ha cười, vươn tay vỗ vỗ bả vai nhi tử, nói: "Không sai, tới chậm thì đã sao?"

Tam công tử đi ở phía sau Cơ thành chủ quay đầu nhìn về phía Ngũ công tử, cười nói: "Lão Ngũ, nghe nói ngươi lần trước ở Triệu vương cung thật là chật vật, ngay cả thị tỳ xấu xí kia thiếu chút nữa cũng bị Thập Cửu vương tử giết đi. Ha ha, sau này làm việc, ngươi cũng phải cẩn thận mới tốt a."

Hắn cười đến thực ôn hòa, ngữ khí cũng tựa hồ là nhắc nhở, nhưng ánh mắt kia nhìn thế nào cũng làm cho người ta không thoải mái. Ngũ công tử hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Tam ca vẫn là tự lo thân mình đi!"

Khi hai huynh đệ nói chuyện với nhau, Cơ thành chủ đã dẫn đầu đi thẳng về phía trước, hắn đi lần này, mọi người vội vàng cất bước đuổi theo.

Một đội người này chậm rãi đến ngoài điện Tuyên Đức, lúc này Cơ thành chủ cước bộ hơi chậm lại, nghiêng mắt nhìn Tam công tử, Tam công tử vội vàng tiến lên vài bước, đi tới một tên thái giám đứng gần vệ sĩ hai bên điện Tuyên Đức nói một câu.

Thái giám kia sau khi hướng Tam công tử nịnh nọt nở hai nụ cười, ngẩng đầu ưỡn ngực, hít dài một hơi, âm thanh cất cao, "Tề quốc thành Cơ phủ đến ——"

Tiếng quát thật dài của Thái giám ở trong điện vang vọng không thôi, trong thời gian ngắn, trong đại điện vốn ồn ào náo nhiệt, ca múa không ngớt thoáng an tĩnh một lát.

Ngay khi Cơ thành chủ mang theo mọi người đi vào trong điện thì tiếng cười duyên của Triệu vương hậu từ điện truyền đến, "Mau mời, mau mau mời vào."

Dứt lời, nàng từ ghế chủ tọa khom người, ưu nhã đứng lên. Triệu vương hậu ỷ vào thân phận mình, khi những người trong tộc nhân đến thì nàng tuy rằng cười hòa ái dễ gần, nhưng chung quy thái độ vẫn mang theo vài phần xa cách, đừng nói là ra cửa đón chào, ngay cả loại đứng lên chào này cũng không có. Nay nàng này vừa làm ra thái độ này, chúng tộc nhân Cơ họ không khỏi liếc nàng một cái, đồng thời nhìn hướng cửa.

Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt búp bê lấy cùi chỏ đụng đụng thanh niên bên cạnh, thấp giọng nói: "Thất ca, Triệu vương hậu đối Tề quốc Cơ phủ này thái độ bất đồng chút, chuyện này coi như bất lợi với chúng ta nha."

Thất ca kia là thanh niên một mặt chữ điền hai bốn hai lăm tuổi, hắn quay đầu lại thấp giọng nói: "Triệu vương hậu vốn chỉ là Triệu Cơ, hậu vị của nàng, vẫn là nhờ Ngũ công tử lấy mỹ danh truyền xa thiên hạ kia trợ giúp nàng có được! Nàng này tính tình bạc bẽo, đối với đại ân lần này cũng có ý xem thường, ra cửa đón chào cũng không nguyện ý, Tề quốc Cơ phủ sợ là đã sớm hối hận."

"Thì ra là thế."

"Trách không được."

" Nữ tử bạc bẽo như thê, cư nhiên cũng xứng là vương hậu?"

"Cũng không thể nói như vậy, hiện tại chúng ta nên cảm thấy may mắn vì nàng bạc bẽo vô lễ, bằng không Tề quốc Cơ phủ có thể đã khó đối phó hơn rồi!"

"Quả thật như thế!"

Trong thời gian ngắn, trong vô số tiếng nói nhỏ, ánh mắt mọi người nhìn Triệu vương hậu, đã hơi hơi mang theo một phần khinh thường.

Triệu vương hậu đứng ở ghế chủ tọa, trong điện đèn đuốc sáng trưng, thật sự chói mắt, nàng còn tưởng rằng những ánh mắt đó nhìn về phía mình là tôn trọng nghênh tiếp. Lập tức nụ cười trên gương mặt tươi đẹp càng vui vẻ hơn.

Cơ thành chủ dẫn đầu bước chân vào trong đại điện.

Theo bọn họ tiến trong điện, ánh mắt của mọi người liền từ trên thân Triệu vương hậu chuyển hướng về phía bọn họ.

Người trong Cơ tộc trải rộng các nước, hiện tại đứng ở trong điện ít nhất cũng có bảy tám nhà. Cơ thành chủ một bước vào trong điện, hai mắt liền hướng trên mặt chúng tộc nhân đảo qua, tìm kiếm có người bổn gia đang ở đây hay không. Trong điện hơn trăm mấy cái sập, hắn liếc mắt một cái đảo qua cũng không có nhìn đến.

Cái thoáng nhìn này chính là chuyện xảy ra trong vài giây đồng hồ, Cơ thành chủ lược lược đảo qua, đã có vài vị tộc nhân quan hệ không tệ đi tới, cười hớ hớ cùng hắn chào hỏi.

Trong mọi người Tề quốc Cơ phủ, Ngũ công tử tuấn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng như mặt trăng có vẻ thập phần chói mắt, trong thời gian ngắn, cũng có hơn phân nửa ánh mắt dừng lại trên người hắn.

Trong những người này, có khi là từ lâu đã nghe tiếng vẻ đẹp của hắn, có cũng người đã biết hắn. Những ánh mắt gần nhất ở hàng đầu này hoặc thưởng thức hoặc bình luận, đều đối với hắn đánh giá không ngớt.

Tôn Nhạc đi ở bên cạnh A Phúc, đang lẳng lặng quan sát mọi người. Trong điện đèn đuốc sáng trưng, Ngũ công tử phảng phất là một viên minh châu chói mắt nhất, tập trung đại đa số sự chú ý. Người đứng bên cạnh hắn, tất cả sẽ tự động mờ nhạt đi, huống chi là Tôn Nhạc vốn cực kỳ không thuận mắt. Bởi vậy ánh mắt của nàng lẳng lặng từ trên mặt, trên người mọi người xẹt qua, nhưng không có bất luận kẻ nào nhận thấy được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-230)