Khách của Ngũ công tử
← Ch.036 | Ch.038 → |
Giọng điệu này của Nhược nhi, đúng là thập phần chín chắn điềm tĩnh.
Tôn Nhạc chớp chớp mắt vài cái, nàng nghiêng thân về phía sau, đưa đầu đến trước mặt Nhược nhi, cười híp mắt nói: "A, Nhược nhi của ta đã trưởng thành, biết chịu khó rồi."
Nhược nhi cũng không quay đầu lại, vẫn tiếp tục luyện chữ, "Tỷ tỷ thông minh như vậy, ta tự nhiên không thể quá kém."
Tôn Nhạc nghe xong lời này rất là cao hứng, nàng thân mình xoay tròn nhảy tới phía sau Nhược nhi, đem mặt tiến đến bên mặt Nhược nhi, chu miệng ở trên má trái hắn "Chụt" một tiếng!
Nhược nhi bất ngờ không đề phòng bị đánh lén, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng. Hắn đưa tay ôm chỗ bị hôn, nhất thời đứng đó chân tay luống cuống.
Tôn Nhạc mừng rỡ, nàng duỗi hai tay ra, từ phía sau gắt gao ôm Nhược nhi kêu lên: "Nhược nhi, chúng ta có tiền." Nói đến ba chữ cuối cùngthì nàng tự nhiên mà ép thanh âm tới cực thấp.
Nàng nói tới đây, vui sướng lặp lại: "Chúng ta có tiền rồi! Nhược nhi, chúng ta có thể mỗi ngày ăn cơm, mỗi ngày ăn thịt rồi!"
Nàng vừa nói vài lần, nhưng không được đáp lại, nhìn kỹ nhược nhi, "Nhược nhi, đệ không cao hứng sao?"
Nhược nhi liếc nàng một cái, "Chẳng qua là mười lượng mà thôi, nhìn tỷ cao hứng đến vậy."nói tới đây, từ trong lỗ mũi hắn hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ khinh thường
Tôn Nhạc cười nói: "Đệ này đúng là tiểu thí hài khoác lác!"
Tôn Nhạc tâm tình tốt không bị một chút đả kích. Sau khi đứng tại chỗ xoay tròn một vòng vui sướng hài lòng nói: "Nhược nhi hẳn là ăn điểm tâm rồi chứ? Ta còn chưa ăn nga, hay chúng ta ra bên ngoài ăn đi thuận tiện mua chút muối về."
Nhược nhi nhìn về phía nàng kỳ quái hỏi: "Trong tay tỷ không phải là vàng sao? Làm sao có thể dùng ở địa phương nhỏ này?"
Tôn Nhạc nghe xong thầm nghĩ, đúng là hiện tại trong tay nàng có mười lượng nhưng mười lượng này làm sao có thể ở địa phương nhỏ này sử dụng? Ít nhất cũng phải đổi thành tiền mới được a.
Tôn Nhạc càng nghĩ càng sầu: mình và nhược nhi, hai hài tử nếu thực cầm vàng đi ra ngoài chỉ sợ ngay cả mạng cũng mất. Nói như vậy mười lượng này chỉ có thể cất giấu?
Tôn Nhạc Buồn rầu chống lại Nhược nhi đang nhìn mình cười hì hì hung hăng liếc hắn một cái sau đó xoay người liền chạy tới giữa phòng ngủ.
Nếu vàng này không thể dùng, vậy đành phải giấu đi rồi. Sau khi Tôn Nhạc đi lòng vòng trong phòng, nhìn thấy bốn bề vắng lặng liền chạy tới hậu viện, tới gần chỗ tường vây đào một cái hố, đem vàng đặt ở trong một cái chén sứ chôn. Sau khi chuẩn bị cho tốt, nàng lại lấp đất, ở trên mặt giẫm bằng thật mạnh.
Nhược nhi đứng ở trong nhà gỗ, xuyên qua cửa sổ nhìn nhất cử nhất động của nàng. Thấy nàng cẩn thận như thế, hắn không khỏi bĩu môi, rất là khinh thường nói lầm bầm: "Mới mười lượng mà thôi! Thật không có tiền đồ."
Buổi chiều đảo mắt đã đến, Tôn Nhạc liền đi tới thư phòng sớm, nàng tiếp tục sửa sang thẻ tre, Lúc này Bảo đi đến, nhìn mấy cái điểm tâm bột mì nói với Tôn Nhạc: "Ngươi không đói bụng sao? Những cái này cũng không hề nhúc nhích?"
Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn về phía hắn, "Cái đó, ta có thể ăn sao?"
Bảo nở nụ cười, "Đương nhiên, mấy cái này là chuẩn bị cho ngươi nếu ngươi không ăn ta phải đem đi rửa."
Tôn Nhạc đã sớm đói bụng đến dạ dày phát đau, nàng vội vàng xông lên trước nói: "Ta ăn" Bảo cầm dĩa để lại chỗ cũ, xoay người rời đi. Tôn Nhạc thấy trong phòng không có người, nắm điểm tâm lên từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn nàng thật sự đói bụng là đến phát hoảng, nếu không ăn cơm thì té xỉu mất.
Điểm tâm bột mì nhào này toàn bộ làm từ gạo, mặt trên chỉ bỏ thêm chút muối, hương vị hết sức bình thường, nhưng Tôn Nhạc lại cảm thấy đây là món ăn tinh bột ngon nhất mà mình từng ăn từ khi xuyên qua tới nay.
Đang lúc nàng vỗ về bụng ăn no căng thì thanh âm của Bảo từ phía trước truyền đến, "Tôn Nhạc, Ngũ công tử cùng bằng hữu của hắn đi về phía Nam đình rồi." Tôn Nhạc vội vàng lên tiếng, xoay người đi đến Nam đình.
Nam đình, là đình xây hoàn toàn bằng đá. Nhà đá này là xây dựng dựa vào vách núi, thang lầu cũng tạc từ trên trên vách núi. Tôn Nhạc đi lên thì A Phúc cùng Tuyết Xu cũng đều đứng ở phía sau Ngũ công tử. Tôn Nhạc vóc người nhỏ, đứng ở phía sau ba người thì một cái góc áo cũng không lộ ra.
Mà ở đối diện Ngũ công tử, ba vị công tử thanh niên cùng ngồi. Ba vị công tử thanh niên này người mặc áo gấm, bên cạnh là ái thiếp xinh đẹp nô bộc tùy tùng, một đám thần thái hào hứng.
Diện mạo nhìn chung, chỉ là đoan chính, ở giữa có một người hơi thanh tú.
Bốn vị công tử ngồi quanh một cái bàn đá, ghế được các thị tỳ đưa lên. Trên bàn có rượu ngon thơm ngát, từng khối thịt lớn phát ra quang mang vàng óng ánh.
Tôn Nhạc lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh Ngũ công tử, đứngphía sau A Phúc.
Người công tử thanh niên mặt tròn hơi mập bên phải, cười rộ lên có hai cái lúm đồng tiền quơ quơ rượu trong tay, nhìn Ngũ công tử kêu lên: "Cơ ngũ, tiểu tử này suy nghĩ thật đặc biêtj! Cư nhiên vô thanh vô tức chạy đến nước Triệu, sau khi trở về thì một tỷ tỷ trong tộc ngươi được Triệu hầu phong làm chính thất. Nói thực đi, tiểu tử ngươi dùng biện pháp gì?"
Ngũ công tử thản nhiên trả lời:" Ta há lại có thể chi phối được ý tứ của Triệu Hầu sao?"
Thiếu niên công tử thanh tú ngồi giữa cười nói: "Nói cũng đúng."
Lúc này, công tử bên trái vóc dáng cao gầy, sắc mặt trắng xanh sưng phù vươn tay che miệng ngáp một cái, uể oải vô lực nói: "Cơ ngũ, tiểu tử ngươi thật nhàm chán, mỗi lần đến chỗ này, ngươi chẳng những không ỹ Cơ ca múa, còn đem chúng ta tới loại địa phương mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao cả) này uống rượu."
Hắn nói tới đây, hai mắt quét thẳng tới Tuyết Xu bên cạnh Cơ Ngũ công tử, lộ ra một nụ cười dâm đãng, "Bất quá thị tỳ bên cạnh ngươi này diện mạo thật đúng là không tệ, thế nào, cho chúng ta chơi đùa đi?"
Lời của vị công tử cao to này vừa ra, Tuyết Xu tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nàng vọt lên trước, chỉ vào công tử vóc dáng cao gầy kia kêu lên: "Ngươi, ngươi nói cái gì? A Phúc, tiến lên chém đầu của hắn cho ta!"
Tiếng quát của Tuyết Xu vừa nhanh lại nghiêm túc, câu 'tiến lên chém đầu của hắn' kia tuyệt không giống như đùa. Tôn Nhạc không khỏi mở to mắt.
Ba vị công tử phía đối diện đồng thời biến sắc thì Ngũ công tử vươn tay đặt ở trên tay nhỏ bé của Tuyết Xu. Bàn tay thon dài như ngọc của hắn vừa để xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím hồng của Tuyết Xu nháy mắt liền khôi phục bình thường.
Ngũ công tử ra hiệu Tuyết Xu lui ra phía sau, hướng thanh niên cao gầy kia nói: "Thúc Hỗ, đây là biểu muội của ta, ngươi thất lễ rồi! Mau tạ tội đi"
Thúc Hỗ từ lúc Tuyết Xu nhảy ra liền biết nói sai rồi, nghe vậy vội vàng đứng dậy, chắp tay trước ngực cúi đầu, "Thất lễ thất lễ, chớ trách chớ trách!"
Tuyết thù từ trong mũi nặng nề mà hừ một tiếng, nàng đột nhiên cất cao giọng, quát: "Tôn Nhạc, tiến lên đây rót rượu cho các vị công tử!"
Tôn Nhạc đứng ở phía sau mọi người, tuyệt đối thật không ngờ Tuyết Xu lại gọi mình lên, nàng do dự một chút, liền cúi đầu chậm rãi bước lên.
Từ lúc Tuyết Xu mở miệng, hai mắt chúng thanh niên công tử tỏa ánh sáng, vẻ mặt hưng phấn chờ mong nhìn về phía sau Ngũ công tử, bọn họ tất nhiên là biết, nàng gọi ra đây là thị tỳ thật sự.
Chờ Tôn Nhạc vừa đi ra, hai mắt ba vị công tử đồng thời trừng to như mắt trâu, há hốc mồm nửa ngày không phát ra được thanh âm nào! Ngón tay của thanh niên cao gầy kia chỉ vào Tôn Nhạc cũng run run.
← Ch. 036 | Ch. 038 → |