Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Diệm Vương Phi - Chương 080

Vô Diệm Vương Phi
Hiện có 144 chương (chưa hoàn)
Chương 080
Dụng ý và khổ tâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-144 )

Siêu sale Shopee


Gương mặt phúng phính nhỏ nhắn xụ xuống, đôi mắt to tròn như đưa đám, cái mũi nhỏ sụt sịt, khóe miệng trễ xuống dưới thật đáng thương, thuận tiện vươn bàn tay nhỏ bé giống như con chó nhỏ làm sai vẫy đuôi mừng chủ:

"Nhân gia là thật.... Hở?"

Lăng Tây Nhi ở trước mặt đang trừng mắt nhìn, cánh mũi nhỏ phập phồng thở hổn hển, đôi môi anh đào màu hồng phấn đang run rẩy như chiếc lá trong gió thu, ánh mắt lộ ra vẻ chất vấn và không tín nhiệm.

"Nhưng hiện tại khá hơn nhiều rồi, ngươi không cần lo lắng!"

Hắn cố vươn bàn tay vỗ vỗ bả vai Tây Nhi, dũng cảm sụt sịt mũi, giống như một đứa trẻ kiên cường.

Lo lắng? Hừ hừ, Lăng Tây Nhi hừ lạnh một tiếng, hiện tại trong lòng nàng không phải là chuyện lo lắng hay không lo lắng, mà là vấn đề làm thế nào đòi lại ba tháng bị cưỡng bức lao động.

"Đưa đây!"

Nàng xòe tay, trên khuôn mặt là vẻ tức giận muốn chết.

"Cái gì?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngẩn người, hoài nghi nhìn Lăng Tây Nhi.

"Phí phục vụ!"

Nghiến răng phun ra ba chữ, bàn tay nhỏ bé múa may trên không trung giống như đang gảy bàn tính không ngừng phát ra tiếng tách tách.

"Xin hỏi một chút, ngươi đang nói gì vậy?"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên khiêm nhường vô cùng đặt câu hỏi, trong mắt đầy vẻ tò mò làm người đối diện không thể không nhanh chóng trả lời hắn.

"Tính xem ngươi phải trả cho ta bao nhiêu phí phục vụ!"

Đôi mắt đẹp tà mị liếc xéo, ngón tay nhỏ bé tiếp tục gõ không ngừng trong miệng còn lẩm bẩm:

"Nào là phí trang điểm dung nhan, phí hoá trang, phí diễn xuất, phí đi lại, phí chăm sóc, phí nằm viện..."

"Chờ một chút..... , ta có thể hỏi được không, cái gì gọi là phí trang điểm nhan sắc?"

Bàn tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên vươn ra đè lại mấy ngón tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi đang gảy bàn tính không ngừng, một lần nữa không ngại học hỏi kẻ dưới.

"Chính là sửa sang lại nhan sắc!"

Giọng điệu không kiên nhẫn còn ánh mắt thì đầy vẻ tà mị ngạo nghễ, Lăng Tây Nhi nhả ra từng chữ.

"A!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên chợt bừng tỉnh hiểu ra, nhưng hắn còn chưa chết thì cần cái gì gọi là sửa sang lại nhan sắc của người chết đây? Hắn lại mở miệng hỏi:

"Vậy còn phí hoá trang..."

"Kiểu tóc của ngươi không phải là do ta thiết kế? Mặt không phải do ta rửa sao?"

Lăng Tây Nhi bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

"A!" Âm thanh của hắn lớn hơn nữa, cũng càng trở nên xa xăm, không ngừng cố gắng:

"Vậy còn phí diễn xuất..."

Lần này Lăng Tây Nhi cũng không buồn mở miệng, trực tiếp chỉ chỉ quần áo trên người mình, giơ hai tay lên không trung lắc cái mông. Cuối cùng Lăng Tây Nhi tính ra hai trăm tám vạn tư, nói như thế nào thì tại Phiêu Hương Viện nàng cũng là một nữ tử có tài nghệ đủ áp đảo đám hoa thơm cỏ lạ, có thể vừa hát vừa múa tất cả đều làm được, chỉ cần ra sức một chút không có mấy lượng bạc thì đừng mơ được nàng phục vụ.

"Thế còn tiền đi lại"

Người nào đó lần nữa đưa ra lời dị nghị.

"Ta đi diễn không cần ngồi xe sao? Không ngồi xe BMW thì cũng phải chạy bộ!"

Nàng làm ra vẻ uy quyền quơ quơ nắm đấm nhỏ.

Dường như kẻ nào đó đã hiểu tự gật đầu, không cần hỏi thêm hai mục còn lại, nhìn vẻ mặt hung dữ của Lăng Tây Nhi hỏi:

"Ngươi muốn bao nhiêu?"

"Ừ!"

Lăng Tây Nhi hài lòng gật đầu, tiếp tục lầm bầm một lần như sư tử há miệng*.

(*ý nói hơi tham lam giống sư tử há miệng, bao nhiêu cũng không đủ)

"Tất cả mọi thứ trong vương phủ đều là của ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?"

"Gì vậy?"

Nói vậy là có ý gì? Bàn tay nhỏ bé đang gãy bàn tính chợt dừng lại...

"Thậm chí con người của ta cũng là của ngươi!"

Hắn trịnh trọng nhấn mạnh, đôi mắt to đen láy nháy nháy thực mờ ám, cái miệng nhỏ nhắn như ngoác ra đến tận mang tai.

"Hử?"

Trái tim nhảy lên một tiếng thật mạnh khác thường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Nhi đột nhiên trở nên đỏ bừng, tên Đoan Tuấn Mạc Nhiên này cuối cùng đang nói gì vậy!

"Nương tử?"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên vươn bàn tay to cầm cái chăn của hắn thật chặt, giọng nói mềm nhẹ như tiếng trên trời, ánh mắt nhàn nhã lười nhác khiến tim nàng đập thình thịch.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi...."

Hai chân Lăng Tây Nhi chợt mềm nhũn thiếu chút nữa ngã trên mặt đất. Trời ơi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên thật là kỳ quái!

"Ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời!"

Hắn chậm rãi mở miệng, ánh mắt thâm tình và si mê, trên đôi môi là một nụ cười dịu dàng yếu ớt.

"Bịch!"

Lăng Tây Nhi ngã trên mặt đất. Mắt, miệng, tất cả những thứ trên mặt cái gì cử động được đều kinh ngạc mở lớn hết cỡ, thậm chí ngay cả lỗ chân lông cũng không ngoại lệ, hắn nói rõ như vậy sao?

"Thế nào?"

Cái miệng nhỏ nhắn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang mím chặt mấp máy cười đắc ý. Đã biết nàng sẽ phản ứng như vậy mà.

"Ta ta ta ta..."

Không thể nói được, hạnh phúc tới quá đột ngột, nhưng lại có chút vội vàng.....

Nàng đứng lên, bất chấp phủi phủi bụi đất dính trên người, nhìn kỹ Đoan Tuấn Mạc Nhiên từ đầu đến chân một lần nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười đỏ lên như một đóa hoa mào gà, nàng muốn xác định hắn không phải đùa giỡn?

"Chỉ cần từ nay về sau ngươi, thứ nhất phải khiêm tốn, nhún nhường cung kính, thờ phụng tổ tiên, lương thiện hiếu thảo, đừng làm chuyện ác, nhẫn nhục chịu đựng, đừng quá sợ hãi."

Hắn chớp chớp đôi mắt to, nói một cách chậm rãi.

Tây Nhi ngẩn ra, hắn vừa nói xong một câu khiến miệng của nàng bắt đầu không tự chủ trễ xuống.

"Thứ hai là trong đạo vợ chồng, chồng không quản được vợ thì mất oai nghiêm; vợ không có trách nhiệm với chồng, thì sẽ mất đi tình nghĩa..."

Ánh mắt Lăng Tây Nhi liếc xéo gương mặt của tên đồ cổ trước mặt, sau đó cụp mắt nhìn xuống.

"Điều thứ ba là tôn kính cẩn thận, dương lấy cương làm đức, âm lấy nhu mà tuân theo. Nam lấy mạnh là quý, nữ lấy yếu là tốt" *

(*ý câu này là người đàn ông phải có đức tính mạnh mẽ cương trực, người phụ nữ thì phải dịu dàng vâng lời)

Mắt trợn trắng, sự vui mừng lẫn sợ hãi đã sớm tan thành mây khói, Tây Nhi làm ra vẻ bình tĩnh nghiêm mặt lại.

"Điều thứ tư là đạo làm vợ. Nữ có bốn đức tính cần có, đầu tiên là hạnh kiểm của người làm vợ, thứ hai là cách ăn nói, thứ ba là dung nhan, thứ tư là công hay sự khéo léo *trong công, dung, ngôn, hạnh*

Nàng không kiên nhẫn nhướng mày, nhìn hắn với ánh mắt không kiên nhẫn.

"Thứ năm là chuyên tâm giữ lễ, giữ nghĩa vợ chồng. Vợ không che giấu điều gì, có chuyện phải nói với chồng."

Khóe môi Tây Nhi cực kỳ không nể tình co quắp lại.

"Điều thứ sáu là khúc từ, phàm là Cô đã nói thì phải tuân lệnh; Cô đã nói thì không được làm trái mà phải phục mệnh. Tránh gây chuyện thị phi, không tranh cãi đúng sai."

Đôi mắt đẹp liếc liếc, cái miệng nhỏ nhắn lầm bầm thực là không có tính người mà!

"Thứ bảy là cách đối xử với các chị em, khi nói chuyện không làm mất danh dự của nhau. Một khi đã là anh chị em thì phải quý trọng tấm lòng và tình nghĩa đối với họ cho dù trong lúc tranh cãi đáp trả cũng không thể để mất."

Nàng không nói gì, xoay người bỏ đi. Cùng với loại nam nhân sớm đã qua đời tự cao tự đại, tự cho là đúng này nói nữa quả thực là đàn gảy tai trâu!

"Ta vẫn chưa nói xong!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng dậy, nâng chung trà lên thấm giọng.

"Ngươi đi nói với nữ nhân cùng thế giới của ngươi đi, cô nãi nãi không phụng bồi!"

Cửa phòng rầm một tiếng đóng lại, từ xa truyền đến tiếng rống giận dữ của Tây Nhi...

"Không phụng bồi ư?"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên tà mị cười lạnh, chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu?

Sau một lát, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa:

"Vào đi, lén lút vụng trộm làm cái gì?"

Vừa dứt lời, Long Thanh đã nhanh nhẹn đi vào, trên tay hắn là bao tải màu đen vừa lấy về.

"Như thế nào? Trò hề giả bệnh bị vạch trần rồi sao?"

Hắn cười cười nhìn có chút hả hê ngồi xuống trước bàn trà hoa lài.

"Nói điểm quan trọng đi!"

Ánh mắt phát lạnh, Đoan Tuấn Mạc Nhiên khôi phục lại khí phách và sự thô bạo lúc trước, cùng với nam nhân đáng yêu như đứa trẻ kia tưởng như hai người khác nhau.

"Oa, sắc mặt thay đổi nhanh như vậy?"

Long Thanh giật mình, hắn vốn còn muốn giữ khuôn mặt tươi cười.

Đôi mắt lạnh như băng nheo lại, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, cánh tay không kiên nhẫn giơ lên.

"Được rồi được rồi, ta nói. Có một tin tốt, một tin xấu. Ngươi muốn nghe cái nào trước?"

Hắn đưa tay vào bao, trong đó chứa thư báo của mật thám các nơi trình lên.

"Tùy ý ngươi!"

Hắn nhàn nhạt mở miệng sau đó nhấp một hớp trà xanh.

"Tin tốt chính là trận này Thiên Địa Thịnh vừa gánh chịu một sự tổn thất rất nghiêm trọng. Hiện tại có lời đồn đãi bọn họ đã rút khỏi Giang Nam, không dám hoạt động qui mô lớn nữa. Lục Phóng còn tăng cường bảo vệ trị an đối với khu vực Giang Nam, tin tưởng họ sẽ không thể ngóc đầu lên phất cờ trở lại trong thời gian ngắn!"

Long Thanh cười hì hì mở miệng.

"Tiêu diệt Thiên Địa Thịnh không phải cách giải quyết đích thực, điểm mấu chốt thực sự nằm ở triều đình!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ cau mày, việc đẩy mạnh chuyện này xem ra thật gấp gáp giống như lửa cháy sém lông mày.

"Đúng, nhưng chỗ Hoàng thượng chưa chắc sẽ đồng ý giải quyết"

Trên đời này không có mấy vị quân vương có thể nhìn thẳng vào sự thất bại của mình.

"Chỗ Hoàng thượng đã có ta!"

Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Còn tin tức xấu!"

"Tin tức xấu chính là..."

Long Thanh ngừng lại như cố tình muốn khơi gợi sự hiếu kỳ, ánh mắt lành lạnh của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn hắn, không kiên nhẫn nhướng mày.

"Vài ngày nữa, Lâm Kiếm Hồng sẽ dẫn theo Lâm Y Y tới Đoan Tuấn thành!"

Long Thanh che miệng cười trộm, lão đại, phiền toái đến nữa rồi!

"Hắn tới làm gì? Lâm Kiếm Vân không phải đã sớm được thả rồi sao?"

Quả nhiên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cau mày thật chặt, giọng điệu lạnh lùng tới cực điểm.

"Ta không biết!"

Long Thanh xua xua hai tay, cố tình giả ngu.

Dẫn theo Lâm Y Y sao, lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhịn không được run lên, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, có lẽ hắn cần phải hành động nhanh hơn!

Ngày hôm sau, Lăng Tây Nhi đang ngồi trong đình vui vẻ ăn chuối tiêu, tóc vấn kiểu cung đình, toàn thân mặc cung trang màu xanh. Một lão ma ma một mực cung kính đi tới trước mặt Lăng Tây Nhi:

"Vương phi nương nương, lão nô là Yến ma ma do Vương gia phái tới giúp ngài tập lễ nghi!"

"Hự?"

Cả cằm lẫn chuối tiêu cùng đập xuống mặt bàn đá.

Ngày thứ ba, sau khi chịu đủ một ngày một đêm đau khổ Lăng Tây Nhi miễn cưỡng nằm lỳ trên giường đang muốn ngủ một giấc...

"Tham kiến Vương phi nương nương, vi thần là Lưu Thái Phó, phụ trách cách ăn nói của nương nương."

"Hả?"

Đưa mắt nhìn nhà thông thái già tên xứng với người kia, Lăng Tây Nhi lăn xuống dưới giường.

Ngày thứ tư, lần này Lăng Tây Nhi làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng nên ngồi thật nghiêm chỉnh, nhìn về phía trước.

"Vương phi nương nương, Cao công công phụ trách cử chỉ của nương nương!"

Âm thanh kì quái vang lên, đó là một tên bán nam bán nữ.

Bộp!! -- đầu của Tây Nhi lại đập xuống bàn trà. Đã sống hai mươi ba năm nhưng hiện tại Lăng Tây Nhi mới biết được mình không hề biết loại ngôn ngữ vô hồn này, đi đường không dám đi, cười không dám cười, giờ còn có một tên thái giám ái nam ái nữ dạy nàng về ngôn ngữ và cử chỉ...

Phòng khách yên tĩnh, màn trướng đủ màu sắc đan xen vào nhau đang bay lên. Rường cột chạm trổ đầy khí thế, tinh xảo, uy nghiêm.

Bên trong phòng rộng rãi có bốn cột đá lớn phía trên được điêu khắc hình chim phượng, mây núi tầng tầng lớp lớp đủ các loại hoa văn quý giá, tất cả đều được đánh dầu đen bóng.

Trên mặt đất đồng loạt được lát bằng ngọc thạch. Bởi vì tiết trời đang vào đông nên dùng thảm bông trải kín để tăng độ ấm, thu đông đều mát mẻ.

Bên trong phòng khói hương lượn lờ, mùi thơm ngát khiến thần trí tươi tỉnh. Đoan Tuấn Mạc Nhiên cùng Long Thanh với thái độ nhàn nhã chưa từng có đang uống trà, đánh cờ. Thuận tiện ngươi tới ta lui luận bàn võ công một phen.

"Ngươi làm như vậy có phải hơi tàn nhẫn không?"

Long Thanh một nước nhập pháo đầu. Chẳng những tàn nhẫn, hơn nữa còn có chút không sáng suốt. Biết rõ ràng tình địch sẽ đến còn muốn bức bách Lăng Tây Nhi như vậy.

"Phải không?"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười tà mị, dường như không để ý con pháo đang uy hiếp của Long Thanh.

"Nếu thích nàng thì tại sao phải hành hạ nàng như vậy?"

Long Thanh thấp giọng hỏi, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.

"Không phải hành hạ!"

Hắn không nhìn Long Thanh đang nghi vấn, nhưng sau khi suy nghĩ cuối cùng vẫn nhàn nhạt trả lời.

"Còn không phải?"

Long Thanh không kiên nhẫn trề môi. Trước mặt không ngừng có người xuất hiện, không ngừng có người dạy dỗ, liên tục không ngừng khiến hắn suy nghĩ đến phát điên mất.

"Năm mới sắp đến, trong hoàng cung có tiệc tối!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ thở dài một hơi nhàn nhạt mở miệng. Bước đầu tiên hắn muốn Hoàng tộc thừa nhận sự hiện diện của Lăng Tây Nhi. Tuyệt đối không thể để Lăng Tây Nhi bị mất mặt trong hoàng cung. Đến lúc đó chỉ mong khoảnh khắc kia không xuất hiện!

"Ngươi!!!"

Long Thanh ngẩn người, đột nhiên hiểu rõ Đoan Tuấn Mạc Nhiên có dụng ý và khổ tâm riêng.

"Ít nhất nàng cũng có thể nhìn thấy mẹ ruột của ta!"

Hắn cau mày tà mị nhìn Long Thanh. Ánh mắt sâu thẳm thật mê người.

"Ngươi quái lạ thật!"

Long Thanh lắc đầu, nhìn ánh mắt của hắn cho thấy hắn không chỉ thích Tây Nhi đơn giản như vậy?

Hắn cười nhạt không nói gì, đẩy ngựa tiến lên giải quyết con pháo của Long Thanh.

"Pháo của ta!!"

Long Thanh chán nản, tiểu tử gian trá này lại thừa dịp hắn không tập trung ăn mất con pháo.

"Ngươi không tập trung!"

Hắn nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt đẹp dương dương tự đắc.

"Này, ngươi có biết chịu ơn phải lo báo đáp không. Ngươi có biết bởi vì ngươi ta chọc tới Mộng Nhan Công Chúa!"

Long Thanh bắt đầu thở hổn hển. Hắn vì ai quan tâm đây, vậy mà lòng tốt lại biến thành lòng lang dạ sói.

"Đúng không?"

Lời nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngước đôi mắt u ám sâu thẳm nhìn hắn, môi nhếch lên mang theo vẻ cười gượng.

"Mời ngươi đem dấu chấm hỏi đổi thành chấm than!"

Long Thanh không kiên nhẫn, nắm đấm vung lên trên không trung:

"Ta cũng không biết từ lúc nào ngươi chọc tới loại nữ nhân khó chơi này. Nàng vì muốn khiến ngươi thích đã dùng bất cứ thủ đoạn nào!"

Ho khan hai tiếng, nếu hắn có nghị lực của nàng thì đã sớm là thủ hạ bại tướng dưới tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên rồi.

"Ta cũng không biết!"

Hắn chậm rãi mở miệng, nhìn sang Long Thanh:

"Ngươi thua rồi"

"Cái gì?" Long Thanh cúi đầu nhìn, con "tướng "đã sớm không thấy.

"Ngươi thực gian trá!" thừa dịp hắn phân tâm ra tay hạ thủ ám toán hắn!

"Tu vi của ngươi còn lâu mới đạt tới cảnh giới không để hoàn cảnh chi phối, đánh cờ cũng như luyện công thôi!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm như không có gì ngước mắt lên.

"Được rồi, xem như ngươi lợi hại!"

Vẻ mặt Long Thanh trở nên hung tợn, ngay sau đó giọng điệu thay đổi:

"Hiện tại nhìn lại ngươi vẫn là tiểu tuấn tử đáng yêu bị trọng thương chưa lành!"

"Ngươi muốn chết!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở tay tấn công đánh ra một chiêu, Long Thanh lập tức tiếp chiêu, hai người quấn lấy nhau chung một chỗ. Đang đánh hăng say thì cửa phòng khách "Rầm "một tiếng bị đá văng ra, Lăng Tây Nhi sợ lạnh nên mặc nhiều lớp áo trở thành tròn như quả bóng đang hùng hổ đứng ở cửa, cái mũi nhỏ phập phồng vì bị kích động thật lớn.

"Đoan Tuấn Mạc Nhiên!"

Tiếng hét lớn khiến lư hương chứa đàn hương cũng rung rinh, lời đồn về sư tử Hà Đông rống với lão công cũng không hơn tiếng này nha.

"Chuyện gì vây?"

Cả hai cùng dừng chiêu thức, người nào đó làm như không có việc gì quay đầu lại, thuận tiện dùng ánh mắt vô tội đánh giá nàng.

"Chuyện gì à? Ngươi một hồi đưa Yến ma ma, một hồi Lưu Thái Phó, một hồi Cao công công, rốt cuộc là có ý gì?"

Vốn muốn nhẫn nhịn nhưng cuối cùng đều không thể nhịn, nàng đã cố lấy tinh thần cùng nghị lực chịu đựng chưa bao giờ có để đối phó với ba tên đồ cổ này suốt ba ngày, nhưng cuối cùng vẫn phải xông ra cửa.

Phảng phất giống như khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tuấn tử đã trở thành thói quen, lời nói của Lăng Tây Nhi không có ảnh hưởng chút nào, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nheo mắt lại.

"Huấn luyện!"

Hắn liếc khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cố gắng áp chế vẻ lạnh như băng trong mắt nhàn nhạt nói.

"Ta không cần! Ta sẽ bỏ đi, có thể làm như vậy sẽ càng vui hơn! Ha ha!"

Vì phối hợp để đạt hiệu quả, Lăng Tây Nhi không sợ hãi chút nào dâng tặng hai tiếng cười ha ha làm cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ cau mày.

"Phải không?"

Hắn tà mị nghạo nghễ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nổi giận đùng đùng của Lăng Tây Nhi rồi tiến lên đưa tay nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng, thuận tiện nheo đôi mắt lạnh lùng:

"Cười nữa cho ta xem?"

Vù~~, chợt có một cơn gió lạnh thổi qua, Lăng Tây Nhi giương đôi mắt to nhìn không chớp vẻ âm độc lạnh lùng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trước mặt, thân thể không khỏi rùng mình một cái. Oa, khí trời lại biến lạnh rồi sao? Nàng đã mặc rất nhiều áo cơ mà!

"Sao vậy, cười nữa cho ta xem một chút!"

Hắn lạnh lùng mở miệng, trong đôi mắt lạnh băng tràn ngập vẻ hung dữ.

"Không có gì, dường như ta đi nhầm phòng rồi!"

Ôi ôi, nàng muốn tìm chính là tiểu tuấn tử chứ không phải là ác ma Vương gia.

"Phải vậy không?"

Ác ma tiếp tục cười lạnh, đừng nghĩ muốn lừa dối thoát khỏi sự kiểm tra.

"Các ngươi mau tiếp tục đi"

Nàng cúi đầu khom lưng, thuận tiện dốc hết sức bình sinh rút bàn tay nhỏ bé ra khỏi đôi tay to tướng.

"Ngày mai ta sẽ kiểm tra sự tiến bộ của ngươi. Ba ngày cũng đủ tạo ra một Vương phi có tri thức, hiểu lễ nghĩa!"

Hắn lạnh lùng mở miệng, một câu nói khiến bước chân của Lăng Tây Nhi dừng lại, trái tim cũng ngừng đập, ánh mắt vẫn còn phân vân lưỡng lự nhìn về phía sau:

"Có tri thức, hiểu lễ nghĩa?"

Trời ơi tha cho nàng đi, bảo nàng cúi đầu, vợ chồng tôn kính cẩn thận, mang theo cái đuôi làm người thì không bằng đi tìm chết!

"Ngươi có ý kiến?"

Hắn nhàn nhạt mở miệng, quơ quơ bàn tay to, ánh mắt tà mị lạnh lùng chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

"Cái gì?"

Nàng ngẩn ra, trong đầu lập tức hiện lên cảnh hắn vung tay lên đập vỡ đầu cột đá thành phấn vụn:

"Không có ... không có ý kiến"

Mặt nàng xám xịt xoay người sang chỗ khác chạy trối chết.

Vùi đầu vào giường, Lăng Tây Nhi nhịn không được thở vắn than dài, bởi vì đã hoàn toàn trải qua một màn thảm thiết trước kia, nàng và Đoan Tuấn Mạc Nhiên trong lúc đó cuối cùng cũng có một chút tiến triển. Nhưng mà...

"Ô ô, ta thật hối hận nha!"

Nàng la lớn, nếu như vậy thì thà làm trâu làm ngựa hầu hạ đứa trẻ kia (tiểu tuấn tử), cũng không muốn tên Vương gia ác ma xuất hiện!

"Vương phi nương nương?"

Lục Nhi đang cầm lư đàn hương nghi ngút khói đi vào, thấy nàng không ngừng đập đầu xuống giường, dáng vẻ cực kì ảo não thì thấp thỏm bất an mở miệng hỏi.

"Sao? Chuyện gì?"

Nàng ủ rũ ngước mắt lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ảo não.

"Vương gia căn dặn, chiều nay ngài sẽ qua đêm ở chỗ Vương phi! Đây là lư hương chứa đàn hương..."

Lục Nhi nhìn xuống, nhẹ giọng nói.

"A! Đến thì đến, việc gì phải làm ầm ĩ như vậy? Còn dùng lư hương làm gì?"

Nàng không hề để ý ngước mắt lên.

"Đây là đoàn tụ đàn hương!"

Môi Lục Nhi mấp máy mỉm cười, nàng đã sớm tỉnh ngộ thoát khỏi sự không cam lòng trong quá khứ, thậm chí bây giờ còn thích Lăng Tây Nhi.

"Đoàn tụ?" thật khó hiểu, trò gì nữa đây?

"Chính là..."

Lục Nhi xấu hổ đỏ mặt, cúi xuống ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói vài câu.

"Thị tẩm?"

Lăng Tây Nhi giống một con gà trống bới được mồi ngon cao giọng la lên.

"Ôi, Vương phi của ta, người cũng không phải lần đầu tiên..."

Lục Nhi bất an xoay người nhìn lại. Loại chuyện này, mặc dù trong lòng mọi người đều rõ ràng, nhưng cũng không cần phải rêu rao như vậy chứ?

"Ai nói ta..."

Lăng Tây Nhi dừng lại, thiếu chút nữa quên. Lần trước Đoan Tuấn Mạc Nhiên có vẻ như đã ngụy tạo một lần, nhưng lần này là chuyện gì đã xảy ra? Hiện tại nàng có ăn có uống rất đắc ý.

Người trong Vương phủ nghe nói do nàng cứu Vương gia càng thêm cung kính với nàng. Hắn không cần phải ... giả làm một lần nữa chứ!

Chẳng lẽ hắn muốn giả hóa thật sao? Không thể nào? Tóc gáy Lăng Tây Nhi dựng đứng lên, muốn cưỡng bức à?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-144 )