Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Diệm Vương Phi - Chương 065

Vô Diệm Vương Phi
Hiện có 144 chương (chưa hoàn)
Chương 065
Cóc ghẻ và thiên nga
0.00
(0 votes)


Chương (1-144 )

Siêu sale Shopee


Cụp mắt dáng vẻ phục tùng, thuận tiện uống một hớp trà xanh, làm ra vẻ bàng quang, giống như Thập lục Vương gia trong lời nói của Lăng Tây Nhi là một người khác, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cố tỏ vẻ bản lĩnh không thèm quan tâm.

"Thật ra ngươi không cần tìm hắn nữa, ta đả nói với ngươi hắn thành thân rồi!"

Lăng Tây Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, điểm tâm của quán trà này thật sự không tệ, dù sao cũng đang đói bụng, ăn một miếng trước cho no bụng rồi tính sau.

"Ngươi... quen biết hắn?"

Trong giọng nói của Y Nhân có chút do dự, Lăng Tây Nhi chỉ là nha hoàn của Nam Cung Ngọc, lần này gặp mặt cho dù áo quần đã thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ đổi thang mà không đổi thuốc, nha hoàn cuối cùng cũng là nha hoàn, không có khả năng trong nháy mắt bay lên cây biến thành phượng hoàng.

Huống chi Thập lục Vương gia là người ra sao Nam Cung Ngọc còn không rõ, nàng chỉ là một nha hoàn...

Nói xong những lời này, Y Nhân cảm thấy hối hận, mi mắt nhìn xuống, không cần chờ câu trả lời của Lăng Tây Nhi liếc Đoan Tuấn Mạc Nhiên một cái.

"Dĩ nhiên, hơn nữa còn rất quen thuộc!"

Lăng Tây Nhi nhìn nàng với thái độ lơ đễnh, cầm bánh ngọt thơm phức bỏ vào miệng cười tươi như hoa.

"Quen thuộc?"

Y Nhân cười khẽ, tay châm trà, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nói vừa rồi của Lăng Tây Nhi.

"Trước kia ta là nha hoàn của vương phủ, hơn nữa còn là nha hoàn thân cận bên người Vương gia!"

Lý do này đủ thuyết phục rồi nha!

Quả nhiên khiến Y Nhân cau mày, thoáng mắt trở nên hứng thú hẳn lên.

"Những điều ngươi nói đều là sự thật?"

"Dĩ nhiên!"

"Vương gia kia có chuyện gì vui vẻ hứng thú, nói cho ta nghe một chút!"

Nàng thân thiết kéo bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi, hoàn toàn quên mất ý định muốn cứu vãn quan hệ với Nam Cung Ngọc.

"Chuyện vui vẻ thì không có, nhưng chuyện tàn - nhẫn thì có rất nhiều. Ngươi biết sở trường của hắn là màn xiếc gì không? Chính là một kiếm chém người thành hai nửa, nhưng lại không đều nhau, hai nửa khúc thân thể giống như vẫn còn hơi thở, chỉ cần còn một ý chí muốn sống sót, lúc này rất nhiều người mặc dù biến thành hai đoạn thân thể, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.

Bọn họ bắt lấy nửa người dưới để vào nửa người trên, muốn chờ trời xanh ban kỳ tích đem thân thể biến trở về thành nguyên dạng, dưới đất đầm đìa máu, tìm kiếm nộỉ tạng của mình, có người còn giương con mắt thật lớn, vơ vét ruột già ruột non bất kể là của mình hay của người khác, một tay nhét hết vào..."

Hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn không ngừng quơ quơ trên không trung để diễn tả, thuận tiện nói cho nàng ta biết bầu trời đầy mùi máu tươi, nửa đoạn thân thể nằm la liệt, tay chân run rẩy co quắp trên mặt đất, cuối cùng Lăng Tây Nhi dùng hành động 'bóp lòng và ruột người' hoàn thành bài diễn thuyết của mình...

Nhìn lại Y Nhân, sắc mặt tái xanh đẳng cúi đầu nôn mửa không ngừng.

Nhàn nhạt nhìn Lăng Tây Nhi một cái, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn tiếp tục thưởng thức trà xanh, ăn điểm tâm, khóe môi nở nụ cười gượng gạo.

"Ngươi... Đừng nói nữa!"

Y Nhân phất tay, cố áp chế sự ghê tởm trong lòng xuống.

"Ngươi chỉ nghe nói thôi, nhưng ta còn chính mắt nhìn thấy!"

Lăng Tây Nhi lắc đầu, đồng tình nhìn Y Nhân.

"Ngươi... gặp qua?" Y Nhân giật mình.

"Đúng đó, thật ra đám người kia chỉ vì trời hạn hán không có lương thực, là những người đáng thương muốn cướp bóc để có miếng ăn, nhưng không may gặp phải Vương gia, kết quả bị đi đời nhà ma, hơn nữa còn là loại đi đời nhà ma rất thê thảm!"

Lăng Tây Nhi thở dài, xua xua bàn tay nhỏ bé, cùng với Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi một miếng, ta một miếng, ăn không ngừng miệng.

"Các ngươi còn có thể nuốt trôi sao?"

Gương mặt nhỏ nhắn của Y Nhân trở thành trắng bệch.

"Mỗi ngày bên người Vương gia đều xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ ngươi nhìn thấy một lần rồi không ăn cơm? Nếu vậy đã sớm bị chết đói!"

Lăng Tây Nhi xoay người ném cho Y Nhân một cái nhìn xem thường.

"Mỗi ngày?"

"Đúng, Vương gia kia chẳng những lòng dạ độc ác, hơn nữa hắn còn là một người rất nhát gan nha, vì giết người nhiều như vậy, trong lòng tự nhiên cảm thấy sợ hãi, buổi tối không dám đi nhà xí một mình, nếu ngươi đi theo hắn, mỗi buổi tối hắn sẽ kéo ngươi đi nhà xí.

Ngươi cũng biết nhà xí là chỗ nào rồi, bình thường những thứ không sạch sẽ gì đó sẽ được giấu ở chỗ này, chuyện ma quỷ cũng thường xuất hiện ở đó! Cái gì: 'Ngọn nến trong nhà vệ sinh' rồi, 'Ngươi có muốn áo may-ô không?' rồi, còn có 'Ngươi có muốn giấy vệ sinh không?' rồi.... , những chuyện xưa ma quỷ còn nhiều mà!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Nhân từ trắng chuyển qua xanh lần lượt biến đổi. Lăng Tây Nhi nói những gì sau đó nàng không rõ, nhưng nhà xí thật sự là nơi rất kinh khủng!

"Ta khuyên ngươi trở về tìm người khác gả đi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không phải là một phu quân tốt!"

Lăng Tây Nhi nháy nháy đôi mắt vừa to vừa tròn mở miệng. Dùng giọng điệu kiên quyết kết luận con người của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ cau mày, lạnh lùng nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú kỉa một cách dò xét, cụp mắt dáng vẻ phục tùng, không nói lời nào.

"Cái đó, coi như hắn đối với ngươi không tốt... Nhưng đối xử với nữ nhân của mình hắn sẽ không như vậy."

Y Nhân lẩm bẩm nói, nàng trải qua biết bao khó khăn gian khổ mới tới được Đoan Tuấn thành, làm sao có thể chỉ nghe một nha hoàn nói vài ba câu bị hù dọa quay trơ về.

"Phảỉ đấy, hắn đối với nữ nhân của mình tốt hơn được chút!"

Lăng Tây Nhi trịnh trọng gật đầu.

"Đúng không!"

Cười trấn an, hoàn hảo, nàng tin tưởng Vương gia mặc dù đáng sợ, nhưng không đến mức giết người một cách tùy tiện.

"Đúng vậy, với thận phận công chúa cũng chỉ giống như con chó chết bị ném ra ngoài cửa!"

"Hử? Công chúa?"

"Đúng đó, sáng hôm nay, công chúa Mộng Nhan trong cung tới cửa gây phiền phức cho Vương phi, chưa nói được hai câu, Vương gia tiện tay ném người bay ra khỏi cửa phòng! Nhưng yên tâm nàng vẫn còn sống!"

Lăng Tây Nhi không ngừng lải nhải, đem một màn đặc sắc sáng nay ra thêm mắm thêm muối tả lại một phen, nói một cách sinh động lạ thường, luôn tiện miêu tả về Vương phi kia động lòng người, người gặp người yêu, còn Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì thô bạo dị thường giống như ác ma sống lai.

"Hắn thật sự anh dũng như vậy?"

Y Nhân đảo con ngươi, ánh mắt đột nhiên có sắc thái sinh động khác thường.

"Hử? Anh dũng? Là thô bạo mới đúng, công chúa cũng dám ném!"

Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn gõ gõ cái bàn, khả năng nghe hiểu của nữ nhân này như thế nào, trình độ lý giải kém như vậy!

"Nhưng do công chúa đi quấy rối không phải sao?"

"... Vâng!"

"Vương gia là bởi vì bảo vệ Vương phi?"

"Chuyện đó không đúng đâu, Vương gia thật không làm ta thất vọng, hắn quả nhiên là một đại trượng phu đội trời đạp đất! Bất luận hắn đối với người khác không tốt như thế nào, nhưng với nữ tử hắn yêu thương sẽ đau lòng ra tay bảo vệ..."

"Phụt!"

Một ngụm trà phun ra, Lăng Tây Nhi quả nhiên mở mắt thật lớn, tại sao nàng không nghĩ tới điểm này, nàng chỉ đơn giản cảm giác được sự thô bạo của hắn mà thôi!

Nàng ngoái đầu lại nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, lần nữa bắt đầu hoài nghi hắn vì bảo vệ nàng mới ném công chúa Mộng Nhan ra ngoài? Không đơn giản chi vi nhìn công chúa không vừa mắt?

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, khóe môi lạnh lùng lộ ra vẻ cười như có như không....

Trời ơi, nàng là nữ nhân hắn yêu nhất sao? Lăng Tây Nhi không thể tin được, một lần nữa nhìn gương mặt tuyệt đẹp nhỏ nhắn của Y Nhân...

A, dĩ nhiên không đúng rồi, Y Nhân cô nương trước mặt này mới đúng không phải sao? Có lẽ lúc ấy hắn có lòng tốt nhất thời và sự xuất hiện của Mộng Nhan quấy rầy hắn, hắn luôn luôn không có kiên nhẫn!

Lăng Tây Nhi lầm bầm, cuối cùng đem lòng tin của mình áp chế xuống, cau mày, Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn dùng ánh mắt ngụ ý ngươi là kẻ ngốc lạnh lùng nhìn nàng.

"Ta nói rất đúng phải không?"

Y Nhân không buông tha Lăng Tây Nhi, tiếp tục hỏi tới.

"Đúng... Có lẽ như vậy!"

Nàng bắt đầu cảm thấy hồ đồ rồi, vốn có thể nói xấu Đoan Tuấn Mạc Nhiên một ngày một đêm, nhưng bây giờ trong lòng cảm thấy ấm áp, những chuyện xảy ra gần đầy khiến nàng nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên với ánh mắt khác xưa!

"Nhưng ta nhất định sẽ cố gắng trở thành nữ nhân âu yếm của hắn!"

Y Nhân cười khẽ, đối với Lăng Tây Nhi càng nhiệt tình hơn:

"Ngưới nói ngươi và Vương gia rất quen thuộc, ngươi làm nha hoàn trong vương phủ, hiện tại còn có thể ra vào vương phủ không?"

"Cái gì?" Lăng Tây Nhi giật mình.

"Ngươi dẫn ta lén vào vương phủ được không? Ta muốn găp Thập luc Vương gia!", Y Nhân kéo nhẹ tay nàng.

"Hử?" Nàng không phải tự tìm phiền toái sao!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi bên cạnh càng cười lạnh hơn.

Y Nhân lạnh lùng đánh giá Đoan Tuấn Mạc Nhiên một chút, một lần nữa dấy lên hi vọng nên nàng không thèm quan tâm lấy lòng Nam Cung Ngọc nữa.

Hiện tại nàng thầm nghĩ muốn nắm lấy một cái cây cứu mạng cuối cùng mà thôi.

"Thế nào? Có thể chứ? Ngươi muốn bao nhiêu thù lao ta cũng sẽ đồng ý với ngươi!"

Nàng đem vài thỏi bạc đặt vào tay Lăng Tây Nhi, ánh mắt khẩn cầu.

"... Đây không phải là chuyện tiền bạc, Vương gia mà biết được sẽ bị mất đầu!"

Lăng Tây Nhi đứng bật dậy, nàng muốn, chạy khỏi chỗ này. Nói chuyện với Y Nhân khiến tâm trí nàng không yên ổn, Y Nhân đưa ra yêu cầu như thế khiến nàng càng không biết nên trả lời như thế nào.

"Chúng ta đi thôi!"

Lăng Tây Nhi để bạc lên bàn, tiến lên mắt nhìn xuống, kéo vạt áo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mặt hắn không chút thay đổi đứng lên.

"Nam Cung công tử!"

Y Nhân nhỏ giọng gọi giật hắn lại khiến hắn nhàn nhạt cau mày.

"Ta biết lần trước lời nói của ta hơi quá đáng, nhưng xin nghĩ tình ta từng giúp ngươi, ngươi giúp ta được không?"

Nàng nhợt nhạt mỉm cười, nụ cười tươi xinh đẹp và trang trọng.

"Ngươi từng nói, chỉ coi như cứu một con mèo mà thôi!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh.

"... Xin lỗi... ta muốn cho ngươi chết tâm... Mới nói ra những lời như vậy, bởi vì ta không muốn nhìn thấy ngươi lãng phí tâm tư trên người của ta!"

Tay nhỏ bé ôm trước người, nàng cau mày, rốt cuộc tìm được lý do thích hợp để biện hộ cho hành vi của mình.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, chỉ trực tiếp nhìn nàng với ánh mắt lạnh nhạt, ánh mắt kia không lạnh cũng không nghiêm túc, nhưng ngược lại khiến lòng người lạnh run làm cho nàng chột dạ nhìn xuống.

"Ngươi muốn ta làm gì?"

Hắn mở miệng hỏi, cuối cùng nàng cũng từng giúp hắn!

"Ta muốn nha hoàn của ngươi mang ta vào vương phủ!"

Y nhân hưng phấn nhíu mày, hắn đã đồng ý rồi không phải sao?

"Cho dù ngươi vào vương phủ cũng uổng phí tâm tư, Vương gia sẽ không gặp ngươi!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng.

"Tại sao ngươi biết?"

Y Nhân không phục phản bác, nếu Vương gia cố tình giúp nàng, nhất định đã từng gặp qua nàng, hiện tại có lẽ chỉ vì yếu tố khách quan khiến hai người không thể gặp mặt!

"Nếu ngươi kiên trì, ta đáp ứng!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên buồn nhìn xuống. Lăng Tây Nhi đứng một bên không vui bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nếu muốn nói ra thân phận cần gì phiền phức như vậy? Hai người thương lượng trực tiếp nói ra tất cả là được rồi, sau đó tỉnh ngộ ôm lấy nhau, con bà nó, như vậy là hoàn mỹ!

Nàng không kiên nhẫn hít hít mũi, nhưng bắt gặp đôi mắt hung ác nham hiểm của người nào đó, trong ánh mắt còn ẩn chứa một tia lạnh lùng, tất cả cũng tại nàng không có việc gì tự nhiên nói ra những lời nói dối mình là nha hoàn của vương phủ không phải sao? Tự làm tự chịu!

Ước định thời gian cùng với Y Nhân, Lăng Tây Nhi ủ rũ đi ở phía trước, bởi vì sợ bị người tách ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn nắm chặt tay nàng như cũ, sắc mặt hắn rất bình thản, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Lăng Tây Nhi đột nhiên phát hiện, nàng càng ngày càng không hiểu lòng dạ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

"Tiểu tuấn tử!"

"Hử?"

"Sáng sớm hôm nay ngươi vì ta mới ném công chúa ra bên ngoài phải không?"

Nàng do dự hồi lâu chậm rãi mở miệng. Nàng nhất định phải biết câu trả lời, tránh cho mình phải suy nghĩ miên man.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm mặc không nói gì, trong khí rộn ràng náo nhiệt nhìn nàng chăm chú.

"Cuối cùng là phải?"

"Hử... ?"

Lăng Tây Nhi kinh hãi, câu trả lời của hắn khiến lòng nàng rối như tơ vò. Những lời nói của Y Nhân một lần nữa hiện lên trong óc khiến tâm thần của nàng hoảng hốt, hắn vì thích nàng mới làm vậy sao?

"Tại sao?"

Nàng dùng sức nắm lấy vạt áo của mình, khẩn trương mở miệng.

"Bởi vì ngươi là Vương phi của ta!"

Hắn cau mày nhàn nhạt dò xét gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng một cái, đi về phía trước, ra khỏi nhai bước qua cây cầu, phía trước cách đó không xa chính là núi Nguyên Danh.

Lăng Tây Nhi chấn động một lần nữa, cắn chặt môi dưới, cảm thấy rất kích động, không có cách nói rõ ràng cảm giác trong lòng như thế nào, là cảm động và không thể nào sao.

Nàng không biết, chỉ biết là trong giờ phút này, bóng lưng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở nên cao lớn mạnh mẽ, gương mặt búp bê đáng yêu kia càng thêm mê người.

Mi mắt nàng nhìn xuống, nheo mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt cùng một chỗ dưới ánh mặt trời, đột nhiên có cảm giác rung động khó hiểu, bất kể như thế nào, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chính là muốn bảo vệ nàng không phải sao? Nàng quyết định rồi, là nàng thật thích hắn! Nhưng nếu hắn không thích nàng làm sao bây giờ?

A, thật là một vấn đề phức tạp nha!

"Tiểu tuấn tử!"

Vừa bước qua cầu, nàng gọi hắn lại.

"Hử?" Hắn lạnh nhạt nhướng mày.

"Ngươi thích vị Y tiểu thư kia sao?"

Nàng sợ hãi mở miệng hỏi.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm mặc, chỉ nhàn nhạt nhìn Lăng Tây Nhi.

"Còn nhớ rô một tháng trước, ngươi nhìn thấy nàng dáng vẻ rất vui mừng phấn khởi không..."

Lăng Tây Nhi cô đơn nhìn xuống, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nụ cười của hắn, chỉ tiếc vẻ tươi cười đáng yêu đó là vì một nữ nhân khác!

"Đó không phải ta, là Nam Cung Ngọc!" Hắn nhàn nhạt mở miệng.

"Là sao?"

"Nàng đã cứu Nam Cung Ngọc một mạng!"

"A!"

"Cho nên nàng là nữ nhân duy nhất trong lòng Nam Cung Ngọc có cảm tình!"

"Vâng!"

"Nhưng bây giờ không phải! Cho dù là Nam Cung Ngọc hay Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng không phải!"

Hắn nhàn nhạt mở mắt, những tình cảm tốt đẹp dành cho Y Nhân đã bị những lời nói kinh hãi thế tục kia làm cho biến mất vĩnh viễn. Hắn sẽ không làm một con cóc ghẻ, khiến cho con thiên nga kia vĩnh viễn giương cánh bay cao đi!

"Tại sao?" - người nào đó còn ngây ngốc hỏi.

Lạnh lùng dò xét nàng một cái, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi thẳng về phía trước, chẳng lẽ hắn nói còn không rõ ràng sao? Trước mặt Lăng Tây Nhi hắn đã phá lệ nhiều lần rồi.

Cô đơn nhìn xuống, Lăng Tây Nhi biết nàng vừa tìm không được câu trả lời rồi, cuối cùng tại sao hắn không thích Y Nhân?

Một khắc đồng hồ sau.

"Bởi vì nàng nói người nàng thích chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên! Mà ta là con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga!"

Hắn cười lạnh, sau đó dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm Lăng Tây Nhi, nếu nàng dám cười...

"Cái gì?"

Đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liếc sang nghi hoặc khó hiểu nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sau đó hai mắt mở lớn một cách lạ thường, hai gò má ửng hồng, vẻ buồn cười hiện lên trong ánh mắt, nàng rất muốn cười, nhưng đôi mắt dọa người của người nào đó trước mắt và vẻ mặt kinh khủng...

Nàng xoay người, hai vai run run mãnh liệt, tiếp theo phát ra giọng cười khùng khục, san đó cả thân thể nàng gập lại, con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga?

Ô ha ha... , Y Nhân này có lẽ là một ngọn đèn hết dầu, đợi ngày mai khi nàng nhìn thấy Vương gia thật sự, không biết vẻ mặt trở thành như thế nào nữa?

Ô ha ha... , nàng nhất đinh hối hận, nhưng mà cũng đáng đời, ai biểu nàng nói tiểu tuấn tử đáng yêu như vậy chứ?

Hử? Tiểu tuấn tử đáng yêu sao? Nàng điên rồi sao cuối cùng cười xong, xoay người lại, ôi ôi, một chút cũng không đáng yêu, hắn đang nhìn nàng với ánh mắt âm độc hiểm ác, đôi mắt long lanh vừa đen vừa tròn đang mở thật lớn, rất dọa người, ánh mắt chẳng những có vẻ hung ác mà hơn nữa còn lạnh như băng, chỉ cần nhìn một cái, Lăng Tây Nhi dường như có cảm giác bị rơi xuống hầm băng.

"Ta..."

Vẻ tươi cười lấy lòng hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng biết không nên cười, có lẽ đó là một chuyện mất mặt trong đời Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng vì nàng không nhịn được mà, đã cố gắng kiềm chế đến gần nội thương rồi!

"Hừ!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng tiếp tục đi về phía trước, chỉ là lần này hắn không có tâm tình nắm bàn tay nhỏ bé của Tây Nhi, bước chân ngày càng nhanh, hại Tây Nhi ở phía sau chạy đuổi theo, còn trong đám người đông như kiến đuổi theo hắn.

"Tiểu tuấn tử!"

Tây Nhi lớn tiếng gọi, chọc người phía trước dừng chân lại, dùng ánh mắt âm độc lanh lẽo trừng nàng.

"Vương... Gia!"

Nàng cẩn thận cười cười đi đến trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, từng hơi từng hơi thở hổn hển, sau đó dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của hắn, sợ hắn lại chạy nữa.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói một lời, chỉ là hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi về phía trước, kéo Lăng Tây Nhi giống như một vật gì vướng bận theo, cuối cùng họ cũng tới miếu Quan Âm trên núi Nguyên Danh, trước miếu người ra vào tấp nập, so với dưới núi còn có vẻ náo nhiệt hơn vài phần.

Có thể thấy được những nam nhân vùng núi đang gánh thổ sản miền núi, hai đầu đòn gánh là cái sọt đầy, quay người lại vài lần thiếu chút nữa đụng thân thể mảnh khảnh của Lăng Tây Nhi ngã trên mặt đất.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng kéo nàng vào trong ngực, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm lại không nói một lời, nhưng bàn tay to đang đặt bên hông Tây Nhi tiết lộ tình cảm của hắn. Hắn đang tức giận là không sai, nhưng hắn cũng bận tâm đến an toàn của nàng!

Lăng Tây Nhi nhẹ thở dài, trong lòng cảm thấy ấm áp, có câu nàng rất muốn nói ra.

"Vương gia..."

Rốt cuộc tới một vùng đất trống, Lăng Tây Nhi giãy khỏi ngực hắn, đứng trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, khiếp sợ nhăn mày, đôi mắt trong sáng chống lại ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn.

"Nói!"

Giọng điệu không kiên nhẫn, ánh mắt nhìn thẳng miếu Quan Âm khói hương mù mịt, cũng không thèm nhìn nàng.

"Thật ra dáng vẻ của ngươi rất đáng yêu nha!"

Lăng Tây Nhi cười hì hì nói xong, vui vẻ đi về phía trước.

Ánh mắt quả nhiên trở nên âm độc, khóe miệng không thể đè nén co quắp lại, sau khi nhìn bóng lưng của Lăng Tây Nhi dần dần trở nên bình thản, đáng yêu cũng tốt, ác ma cũng tốt, nàng đều trốn không thoát lòng bàn tay của hắn!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-144 )