Vay nóng Tima

Truyện:Vô Diệm Vương Phi - Chương 013

Vô Diệm Vương Phi
Hiện có 144 chương (chưa hoàn)
Chương 013
Vô Diệm nữ!
0.00
(0 votes)


Chương (1-144 )

Siêu sale Lazada


Đoan Tuấn vương phủ ở tận kinh thành xa xôi, kiệu hoa đỏ thẫm kia qua thiên sơn vạn thủy (ngàn dặm xa xôi), đi suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc đến ngày thứ tư, kiệu hoa vào đến cửa thành Đoan Tuấn thành.

Đoan Tuấn thành, nơi nơi cảnh vật phồn hoa đô hội, hàng thịt, hàng cá, tiệm châu ngọc, nhà trọ, kho hàng, lữ điếm, trà lâu, tửu lâu, kịch quán, kỹ nữ, đào kép, tướng công...đều đủ cả, hơn nữa, trên đường cái không chỉ có những cửa hàng cửa hiệu lớn của các đại phú thương mà còn là chỗ buôn bán của cả các tiểu thương và những hộ bình dân, ngày đêm uống rượu ca múa, từ lúc sáng sớm đến hoàng hôn không dứt, tất thảy đắm chìm trong men rượu và ánh hoàng kim xa hoa lãng phí, ẩn dấu sau cảnh tượng đó là sự thật thối nát. Hơn nữa khi màn đêm vừa buông xuống, bên trong cửa thành đóng chặt, trước cửa mỗi nhà đèn đuốc rực rỡ, tiếng người xôn xao, trong kịch quán kỹ viện tiếng sáo du dương, chiêng trống huyên náo, thật sự là cảnh tượng phồn hoa đô hội bậc nhất.

Lúc Tây Nhi vào thành vừa vặn là buổi tối, đèn thắp lung linh, chiêng trống vang trời, pháo rền vang, nàng ngồi ở trong kiệu hoa đỏ thẫm kia, chỉ nghe bà mối hô một tiếng "Tân lang đá cửa kiệu!" kiệu hoa đỏ thẫm đột nhiên lảo đảo một chút, Lăng Tây Nhi sợ hãi nắm chặt song cửa, trong lòng thầm nhủ, rốt cuộc vẫn là con quỷ lỗ mãng, sau đó cửa kiệu mở ra, một người nam nhân cong lưng trước kiệu.

Lăng Tây Nhi hiếu kỳ kéo khăn voan đỏ thẫm lên, đôi mắt chớp chớp, cẩn thận nghiên cứu cái bóng lưng kia, nhìn mạnh mẽ rắn chắc, hẳn là thường xuyên rèn luyện, góc cạnh rõ ràng, chỉ là nam nhân kia cong lưng, từ phía sau không thể nhìn thấy dáng vẻ của hắn.

Bà mối ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nhẹ giọng nhắc nhở Lăng Tây Nhi hạ khăn voan đỏ thẫm xuống, sau đó Lăng Tây Nhi chớp chớp đôi mắt tròn, trong lúc còn chưa kịp nhìn rõ phải gả cho rốt cuộc là ai trong vương nhị mặt rỗ Trương Tam, Lý Tứ*, đã bị người buông khăn voan đỏ thẫm xuống, trong tiếng chiêng trống rung trời leo lên trên lưng nam nhân kia.

Cảm giác ấm áp, hỗn hợp mùi cỏ xanh thoang thoảng hòa vào mùi vị của nam nhân, ở giữa thời tiết đầu mùa thu này, làm cho Lăng Tây Nhi cũng thấy hơi an tâm, nàng nhìn chằm chằm vào cổ người kia, từ khe hở ở khăn voan đỏ thẫm muốn thu thập thật nhiều tin tức, trong lòng cầu khẩn, "Quay lại đây, nhanh lên một chút quay lại đây!" Nếu Đoan Tuấn Vương gia kia lớn lên thật là xấu, nói vậy nàng cũng sẽ phi thường xin lỗi nói tiếng 'bye bye', tuổi thanh xuân không thể lãng phí trên người một xấu nam, mặc dù, xem thân hình của hắn, to lớn rắn rỏi, hẳn là không đến mức xin lỗi người xem mới đúng!

Mái đầu lù xù kia từ đầu chí cuối đều không xoay lại, Lăng Tây Nhi hạ thấp đôi mắt xuống, nhẹ nhàng thở dài một hơi, bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại ôm thật chặt bả vai của nam nhân, từ cửa chính cho tới chính đường.

Hôn lễ cổ xưa thật thú vị, tam lạy rồi vào động phòng, Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ mếu máo, hận chính mình không đem camera mang tới, có thể chụp được nguyên bản hôn lễ kiểu cổ!

Ngồi ngay ngắn ở trước giường chiếu đỏ thẫm, không cần vén khăn voan, không cần ngẩng đầu nhìn, Lăng Tây Nhi cũng biết trong phòng này, nhất định là màu đỏ từ đầu tới cuối, lại nhìn bản thân vận quần áo đỏ từ đầu tới chân, Lăng Tây Nhi nhẹ thở dài một hơi, kế tiếp, hẳn đến lúc tân lang say khướt kia lên sân khấu rồi nha!

Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, cửa phòng bị loảng xoảng một tiếng mở ra, Lăng Tây Nhi bình tĩnh vểnh tai, không ngoài sở liệu, cước bộ lảo đảo, hơi rượu nồng nặc, hình ảnh cổ trang thường xuyên xuất hiện trong ống kính đã có mặt!

Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, xoay cái bớt hình hoa mai vẽ bên trái khuôn mặt ra đối diện với người đến, thở phào nhẹ nhõm một tiếng, mi mắt chớp chớp chờ đợi.

Khăn voan bị kéo lên, sau đó là một thanh âm kinh ngạc: "A!?" Rồi sau đó, người đó lập tức ra bàn tròn làm bằng gỗ lim ngồi xuống, đánh giá Lăng Tây Nhi một cách cẩn thận, miệng nhăn nhó, thanh âm rầu rĩ: "Ngươi thật xấu!" Giọng nói tuy trẻ trung nhưng lại lộ ra cảm giác uy nghiêm trời sinh, giống như đã từng quen biết, Lăng Tây Nhi ngước mắt, trước mặt dĩ nhiên là nam hài ngày ấy, khuôn mặt búng sữa, hai mắt to tròn, cái mũi cao ngất, môi đỏ au, chỉ là nét mặt kia thần tình lạnh lùng mà âm ngoan, cực kỳ không tương xứng chút nào với khuôn mặt tuấn tú.

"Là ngươi? Ngươi như thế nào ở này?" Lăng Tây Nhi kinh ngạc, hắn không phải người hầu sao? Cái tên vương gia giết người như ngóe Đoan Tuấn đâu? Ngẩng cao đầu, tránh thoát nam hài kia, Lăng Tây Nhi nhìn sang chung quanh, cửa phòng đóng lại rồi, trong phòng chỉ có nàng cùng cái nam hài mười tám mười chín tuổi này mà thôi!

"Ngươi tìm ai?" Nam hài không kiên nhẫn mở miệng, ánh mắt càng lạnh như băng, khuôn mặt tuấn tú lãnh thành một tảng băng.

"Ai nha, tiểu quỷ, không có việc gì thì không được nhăn nhó cái khuôn mặt nhỏ nhắn, ngươi có biết như vậy rất khó coi hay không?" Lăng Tây Nhi cảm giác được hắn ít tuổi còn làm ra vẻ người lớn trông thật buồn cười, nhất định là một cái tiểu quỷ chưa lớn, bàn tay trắng nõn nhỏ bé vươn ra, xiết chặt hai gò má trắng nõn béo mập của nam hài kia, véo nhẹ, thuận tiện vuốt ve một chút, làm ra các loại mặt quỷ, sau đó Lăng Tây Nhi bị bộ dáng đáng yêu của hắn đùa đến cười ha ha, cánh hoa run rẩy loạn lên, đồ trang sức cắm đầy đầu bị quăng sang một bên.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngưng đọng lại, cơn gió âm u vù vù thổi tới, từng đợt hàn ý làm cho Lăng Tây Nhi rốt cuộc ngừng cười, mở mắt, lại bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi mất hồn, cái nam hài kia biểu lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn âm ngoan, bao quanh trong con ngươi lạnh lẽo là lãnh băng không tan chảy, tàn bạo nhìn chằm chằm Tây Nhi, giống như là có cái gì thâm cừu đại hận, khóe miệng lạnh lùng nhăn lại làm ngũ quan thanh tú dễ thương của hắn thành bộ dáng dữ tợn mà thê lương, sắc mặt như quỷ oa oa** làm cho kẻ khác phải hoảng sợ, kinh hãi đến mức khiến tim của Lăng Tây Nhi đập thùm thụp giống như trống trận!

"Tiểu... Quỷ..." Thật sự thành tiểu quỷ rồi, hơn nữa còn là cái loại quỷ phi thường kinh khủng này! Lăng Tây Nhi sờ sờ cổ, lạnh lạnh, tóc gáy sớm đã dựng đứng lên!

Nam hài quay sang, âm thanh lạnh như băng hừ một tiếng, sau đó đứng dậy, thoáng một cái, cửa phòng sít sao đóng lại, một trận gió lạnh thổi vào tới, ngọn nến dập tắt! Trong phòng nhất thời tối om, Lăng Tây Nhi không khỏi có chút hoảng sợ, nàng sợ nhất chính là loại này phòng ở từ xưa, mặc dù bố trí lịch sự tao nhã thanh tân, nhưng là loại phòng ở đã mấy ngàn năm (tác giả: dựa theo triều đại của Lăng Tây Nhi tính!) khó tránh khỏi đã có kẻ chết ở đó, vì vậy tóc gáy trên người dựng thẳng càng thêm lợi hại, bất chấp tay nhỏ bé mồ hôi lạnh ào ào hướng ra phía ngoài, mở cửa phòng, trước của phòng đèn lồng màu đỏ kia theo gió nhẹ chập chờn, hôn lễ vốn náo nhiệt huyên nháo dường như đột nhiên trong nháy mắt quạnh quẽ xuống, yên tĩnh, áp lực yên tĩnh, dường như tiếng kêu vang của côn trùng nhỏ bé kêu cũng có thể nghe thấy!

Trước cửa là một hai người tiến ra sân, không có gì ngoài đèn lồng chập chờn trong gió, một bóng người cũng không! Lăng Tây Nhi rút đầu về, núi giả, đám cỏ cây xanh thẫm xa xa, so với phòng ở cổ xưa này còn kinh khủng hơn rất nhiều, nàng liền rón ra rón rén đi trở về, nghĩ phải tìm hộp quẹt thắp sáng ngọn nến đỏ thẫm kia, nhưng trong đêm đen lục lọi hồi lâu không thu hoạch được gì.

Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, Đoan Tuấn Vương gia kia còn không có tới, một hồi hắn tới, nhất định sẽ có một chút đèn nha! Trong đêm đen Lăng Tây Nhi sờ trên giường, nàng sẽ chờ, tay nhỏ bé ôm lấy đầu, mở to mắt, nhìn xuyên qua song cửa sổ, đôi mắt trông mong nhìn phía ngoài cửa.

Phía trước sân giăng đèn kết hoa, Đoan Tuấn Mạc Nhiên gương mặt lạnh lùng đi vào tẩm phòng của hắn, một bên tiểu nha hoàn vội vàng hạ thấp tầm mắt bộ dạng phục tùng tiến lên ân cần giúp Đoan Tuấn Mạc Nhiên cởi áo ra trải giường chiếu.

"Lưu An!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, trên thân thể chỉ còn một bộ áo lót màu trắng, đem vóc người rèn luyện cẩn thận kia hiển lộ đi ra, làm cho nha hoàn đứng ở một bên hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, hạ thấp mi mắt.

"Có nô tài!" Lưu An tiến lên, cung kính nghe phân phó.

"Đem Vô Diệm nữ kia đưa ra sân sau, ta không bao giờ muốn gặp lại nàng nữa." Khuôn mặt nhỏ nhắn quay qua, lạnh lùng mở miệng, trong hai tròng mắt lạnh như băng hàm chứa một tia ác độc, khóe miệng lãnh khốc nhếch lên tới.

"Vô Diệm nữ?" Lưu An cả kinh, mở to mắt, nhưng trông thấy sắc mặt lạnh lùng của Vương gia thì nhanh chóng cụp xuống.

"Chính là cái nàng Lâm Y Y kia! Cái gì là giang hồ đệ nhất mỹ nữ, bọn họ chỉ sợ là chỉ nhìn một bên mặt nha!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, một tiếng này, cả Lưu An và tiểu nha hoàn kia cả người run rẩy đứng dậy, mi mắt dán chặt xuống đất cúi đầu, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận dè dặt, chỉ sợ lớn tiếng làm Vương gia bực mình!

"Còn không mau đi! Nhớ kỹ, không cho nàng tới trước viện, Bổn vương gia cũng không muốn nhìn thấy nàng nữa!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, lần nữa lạnh giọng, hai tay ôm quyền lạnh lùng nằm ở trên giường.

Đối với việc hôn sự có mục đích chính trị không thể cho ai biết, bản thân hắn tương đương bài xích, cùng lắm cũng chỉ có thể là lạnh lùng đối mặt! Huống chi Vương phi của hắn lại xấu xí như thế!

"Tuân, Vương gia, nô tài sẽ lập tức an bài!" Lưu An nhanh chóng đáp lời, vội vã lui ra ngoài.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-144 )