← Ch.08 | Ch.10 → |
Gần mười giờ tối, Hạ Hi Tuyền nhận được tin nhắn của Phương Minh Vĩ: "Đã ngủ chưa, những đồ ăn hôm nay nói Tiểu Hà đưa tới đều là sáng nay anh làm, em bỏ vào trong tủ lạnh, kẻo hư mất! Còn nữa, đừng luôn đi ra ngoài ăn những thứ đó, không sạch đâu, Phương Minh Vĩ!"
Hạ Hi Tuyền xem tin nhắn xong thì tắt điện thoại di động đi ngủ!
Phương Minh Vĩ ở văn phòng bàn bạc chuyện diễn tập với chính ủy Trương Triệu Lâm! Trương Triệu Lâm thấy Phương Minh Vĩ nhìn điện thoại di động liên tục, dừng lại hỏi: "Ông Phương, có phải ông có việc không?"
"A, không có gì, anh nói đi, tôi đang nghe." Phương Minh Vĩ cầm điện thoại di động trong tay bỏ vào túi quần.
"Đúng là không có việc chứ, aizz, không phải là tôi trách cậu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu vậy! Với con mắt lão luyện 36 năm này, chậc chậc, tôi chỉ lớn hơn cậu một tuổi, nhưng con tôi đã vào lớp một rồi đấy." Trương Triệu Lâm và Phương Minh Vĩ là chiến hữu hơn mười năm nay, lúc Phương Minh Vĩ chưa vào đặc công thì Trương Triệu Lâm là chính ủy của anh, lần quay lại Binh Đoàn Pháo Binh lần thứ hai này, Trương Triệu Lâm vẫn đảm nhiệm chính ủy của anh!
Trương Triệu Lâm biết Phương Minh Vĩ đã ly dị, cũng bởi vì chuyện này mà sa sút một thời gian. Nhưng Trương Triệu Lâm chưa từng gặp Hạ Hi Tuyền, chỉ biết là họ Hạ thôi! Tưởng rằng đã nhiều năm như vậy Phương Minh Vĩ cũng đã kết hôn rồi, ai nghĩ vẫn còn cô đơn. Lúc này Trương Triệu Lâm không ngồi yên, gọi bà xã là Lý Mân rà soát lại một lượt những cô gái chưa kết hôn để chuẩn bị giới thiệu cho Phương Minh Vĩ một người, tung một mẻ lưới rộng để vơ vét, dù sao thì cũng phải kiếm được một người. Vì vậy, bà mối Trương bắt đầu làm việc!
"Aizz, sao tôi lại không phát hiện ra anh còn có niềm đam mê này chứ! Cứ thấy ai chưa kết hôn là lại bắt đầu giới thiệu đối tượng. Bây giờ còn tới lượt tôi nữa."
"Nói bậy, bà mai cái gì, cậu cho rằng tôi muốn lắm à, sĩ quan người người đều độc thân! Cậu là đầu đàn, nếu tôi không giải quyết vấn đề của cậu, thì làm sao mà giải quyết vấn đề hôn nhân của những người cấp dưới chứ!" Trương Triệu Lâm cao giọng.
"Ôi, tôi nói này, anh gấp cái gì. Được rồi, hôm nay đến đây thôi, về đi, về trễ chị dâu lại điện thoại tới giục đấy." Phương Minh Vĩ cười ha hả, muốn cho qua chuyện!
"Aizz, đừng có đổi đề tài nha? Đang nói chuyện của cậu đấy, đừng có kéo lên người tôi. Sáng nay, lúc đi tôi đã nói với chị dâu cậu rồi, hôm nay về trễ một chút!" Trương Triệu Lâm trời không sợ đất không sợ, bình thường chỉ sợ bà xã gọi điện thoại tới, nếu trước đó mà không nói trước là hôm nay không thể nghe điện thoại, thì về nhà nhất định không có cơm ăn, rượu hay thuốc lá cũng bị tịch thu hết! Trương Triệu Lâm ở trong quân ngũ đã nhiều năm rồi, khi chưa kết hônthì thích rượu và thuốc lá, lúc kết hôn thì bị vợ Lý Mân quản thúc, khống chế, bây giờ mới đỡ một chút! Nhưng cứ có chuyện gì, thì cấm hút thuốc, cấm uống rượu! Cho nên mới nói, đánh rắn phải đánh bảy tấc.
"Này, anh về đi, việc của tôi tự tôi có tính toán." Phương Minh Vĩ vừa nói vừa thu dọn đồ đạc: "Có rảnh rỗi thì anh suy nghĩ thêm chuyện diễn tập chút đi! Đi đây."
"Aizz! Ông Phương, ông Phương!" Trương Triệu Lâm nhìn Phương Minh Vĩ đi ra ngoài đành lắc đầu! Anh rất tò mò đối với Hạ Hi Tuyền, không biết là kiểu phụ nữ gì mà lại có thể làm Phương Minh Vĩ khốn khổ gần mười năm vậy chứ!
Trở về căn hộ tập thể, Phương Minh Vĩ vẫn không nhịn được cầm điện thoại ra xem có tin nhắn đến hay không. Phương Minh Vĩ nhìn điện thoại di động, hạ quyết tâm, lấy số điện thoại quanh quẩn nhiều lần trong đầu gọi "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Thì ra là tắt máy, Phương Minh Vĩ yên lặng tự an ủi mình. Mở ví tiền ra, nhìn tấm hình, từ từ lấy tay vuốt nhẹ Hạ Hi Tuyền ở trong hình. Khi đó, Hạ Hi Tuyền tươi cười, lại trẻ trung! Trong đầu từ từ nhớ lại Hạ Hi Tuyền nhìn thấy ngày hôm qua, thật sự năm tháng như một nhát dao vô tình, giết người không thấy máu!
So với sáu năm trước, Hạ Hi Tuyền bây giờ càng chín chắn, đoan trang, cũng càng có phong cách hơn!
Người ta nói rằng: phụ nữ trước hai mươi bảy tuổi thì nên nhìn diện mạo, sau hai mươi bảy tuổi thì nhìn phong cách, người phụ nữ có tâm hồn trong sáng nhìn qua luôn có một phong cách thư thái làm cho người ta nói không nên lời! Mà những người phụ nữ như vậy dễ dàng làm cho người ta say mê hơn.
Nghĩ như vậy, Phương Minh Vĩ không khỏi tự mắng chửi mình, cô ấy tốt thế, mày dựa vào cái gì mà muốn buộc cô ấy ở bên mình cả đời chứ! Được rồi, chỉ cần cô ấy tìm được một người đàn ông tốt hơn mày, thì Phương Minh Vĩ, mày phải yên lặng xoay người tránh ra, chúc phúc cho cô ấy! Trong lòng Phương Minh Vĩ tự nói với mình như vậy!
Sau đó, tay cầm bức hình từ từ chìm vào giấc ngủ, cả đêm đều ngủ ngon, trong giấc mơ cô gái cười rất ngọt ngào!
Hạ Hi Tuyền xử lý xong việc của mình, ngày hôm sau về thanh phố C luôn, về đến nhà vừa đúng hai giờ chiều, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng con gái khóc, Hạ Hi Tuyền bất đắc dĩ vuốt ve cái trán!
"Ô ô... Dì Tiểu Mẫn bại hoại, dì Tiểu Mẫn bại hoại!" Vừa vào cửa đã nhìn thấy con gái Nguyên Bảo ngồi ở trên giường lau nước mắt.
"Nguyên Bảo, con đừng khóc, sẽ tới lớp Piano liền nha." Dì bảo mẫu Tiểu Mẫn thật sự là không có biện pháp đối với cô bé con này, vừa quay lại thì nhìn thấy Hạ Hi Tuyền đứng ở đó, ánh mắt sáng lên, kêu to: "Chị, chị về rồi."
"Mẹ!" Nguyên Bảo nhìn thấy mẹ thì chạy ngay tới.
"Lại khóc nhè rồi." Hạ Hi Tuyền lau nước mắt kỹ càng cho con gái, thuận tay nhéo cái mũi nhỏ của cô bé."Được rồi, nếu tỉnh thì thay quần áo đi, mẹ đưa con đến lớp Piano, có được không?" Tiểu Nguyên Bảo từ nhỏ đã bị tụt huyết áp, cho nên mỗi lần ngủ trưa, lúc chưa tỉnh ngủ thì đều gọi cô tới, không thì vừa ầm ĩ vừa khóc.
"Con không muốn đi, con muốn ở cùng với mẹ!" Nguyên Bảo mở cặp mắt ngấn nước, làm bộ đáng thương nhìn mẹ mình.
"Không được, anh trai cũng đi học rồi, sao con có thể không đi đây, mẹ đã nói với con thế nào, mỗi người bạn nhỏ đều có việc mình nên làm, không thể lười biếng, hơn nữa bạn nhỏ lười biếng không phải đứa bé ngoan!" Hạ Hi Tuyền từ từ ép buộc con gái mình từng bước, thuận tiện dùng tay ra hiệu với Tiểu Mẫn ở bên cạnh, để cho dì ấy lấy quần áo của con gái ra!
"Được rồi, con đi là được, vậy mẹ dẫn con với anh đi ăn KFC có được không?" Nguyên Bảo không cam lòng đưa ra yêu cầu.
Đã một thời gian Hạ Hi Tuyền không được gặp hai con rồi, nên rất nhớ. Không ngừng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cười nói "Được!".
Thay xong quần áo dẫn con gái đi, Tiểu Mẫn nhìn Hạ Hi Tuyền, không nhịn được nói: "Chị, chị mới về nên nghỉ ngơi một chút, nếu không sẽ không chịu nổi."
"Ừ, chị biết rồi, đưa Nguyên Bảo đến chỗ cô giáo Ngô rồi chị sẽ về nghỉ ngơi một lát, em vào đi."
"Vâng, vậy chị lái xe cẩn thận, tạm biệt Nguyên Bảo, phải nghe lời cô giáo nha."
"Vâng, tạm biệt dì Tiểu Mẫn!" Nói xong thì hôn lên mặt dì Tiểu Mẫn một cái.
Hạ Hi Tuyền đưa con gái đến chỗ cô giáo Piano xong thì lái xe về nhà ngay. Trên đường thừa dịp chờ đèn xanh đèn đỏ, nhắn tin cho Lý Hạ Thu, nói cho cô ấy biết đã về tới nơi bình an.
Rồi cất sim điện thoại ở thành phố B đi, đổi lại là số điện thoại di động ở thành phố C. Quả nhiên chưa tới một phút, tin nhắn của Lý Hạ Thu đã tới "Em biết rồi.". Hạ Hi Tuyền biết Lý Hạ Thu trách cô về sớm, cũng hiểu tính tình của cô ấy nên không để ý cô ấy.
Về nhà, nhắm mắt ngủ một lát rồi dậy, đi đón hai con tan giờ học. Gọi Tiểu Mẫn cùng đi, nhưng Tiểu Mẫn liên tục lắc đầu: "Em không đi, chị, em ở nhà thu dọn nhà cửa, em không đi." Hạ Hi Tuyền không còn cách nào đành phải đi.
Con trai Phương Chính thì đang học Taekwondo, hai giờ học, năm giờ tan lớp, sớm hơn nửa tiếng so với giờ tan lớp của Nguyên Bảo, Hạ Hi Tuyền đi đón con trai trước. Đến nơi, đạo quán đang lúc tan lớp, xung quanh cổng đều là cha mẹ đến đón con. Hạ Hi Tuyền đi lên phía trước, nếu không đi thì đã không nhìn thấy con trai đi ra, vừa nhìn thấy cô đã nở ngay nụ cười rồi chạy như bay tới, dừng lại ngay trước mặt Hạ Hi Tuyền: "Mẹ, mẹ về rồi."
"Đúng vậy." Hạ Hi Tuyền vừa định ôm cậu bé thì Phương Chính lập tức tránh ra.
"Mẹ, con là người lớn rồi, không cần mẹ ôm nữa."
Hi Tuyền nhìn cậu con trai nhỏ trước mặt, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: "Đúng, đúng rồi, Phương Chính nhà ta là người lớn rồi, vậy sao mẹ vẫn nghe nói có người lúc đánh nhau với bạn còn khóc nhè đấy!"
Phương Chính không kiên nhẫn cậy tay mẹ ra, cứng đầu nói: "Dù sao cũng không phải là con."
"Ừ..."
"Được rồi, là con khóc, thì sao chứ!" Hạ Hi Tuyền thường dạy con, điều thứ nhất chính là không được nói dối, nên tự nhiên Phương Chính ngay trước mẹ mặt cũng không dám.
Hạ Hi Tuyền dắt tay của con trai đi ra chỗ đậu xe: "Phương Chính! Như con vậy là thái độ gì?"
Phương Chính vừa nghe thấy mẹ gọi tên mình, thì biết rõ mẹ tức giận, vì vậy phải thành thật kể chuyện tường tận rõ ràng cho mẹ!
Sau khi Hạ Hi Tuyền nghe xong, thấy thực sự so với suy đoán của mình không khác biệt lắm, vẫn không nhịn được buồn cười: "Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, ở Nhà trẻ không được đánh nhau với bạn, rốt cuộc con có nghe được hay không! Còn nữa, nếu bạn học bắt nạt Nguyên Bảo, sao không đi nói với cô giáo?"
"Như vậy sao được, đứa bé vô dụng thì mới đi tìm cô giáo, con là người lớn, đương nhiên là tự mình có biện pháp giải quyết vấn đề." Nói xong còn vỗ nhẹ lên ngực!
"Hừ, Phương Chính, con có tin là mẹ lập tức cho ngừng khóa Taekwondo của con không?" Hạ Hi Tuyền không còn cách nào khác, hai đứa con từ khi ra đời cũng chưa từng gặp mặt Phương Minh Vĩ, nhưng bất chợt có lúc vẻ mặt và động tác lại giống anh như đúc. Cái bộ dáng hiện tại giống y hệt anh.
"Mẹ, sao mẹ lại độc đoán như vậy, bây giờ là xã hội dân chủ rồi."
Ah! Còn biết xã hội dân chủ nữa đấy: "Nếu là xã hội dân chủ rồi, vậy sao con còn ra tay với bạn thế?"
"Con... con..." Bạn nhỏ Phương Chính ấp úng.
"Vậy sau này con vẫn còn ra tay với bạn, mẹ cho con biết, chỉ cần một lần nữa thì nhất định mẹ sẽ ngừng khóa của con đấy, nghe không?" Giọng Hạ Hi Tuyền tăng cao mấy phần.
"Nghe rồi ạ." Phương Chính nhẫn nhịn trả lời, trong miệng còn nói thêm: "Thế mà còn nói không phải độc đoán."
Đương nhiên, Hạ Hi Tuyền nghe thấy con trai lầu bầu, cười không để ý tới cậu!
Sau khi đón con gái, ba người lái xe đến trung tâm thành phố!
← Ch. 08 | Ch. 10 → |