← Ch.05 | Ch.07 → |
Cái này cũng chưa tính cực hạn, người nào đó chuyên chọn vấn đề tư mật làm người ta thẹn thùng xuống tay, như là: tính ảo tưởng đối tượng? Một tuần tự an ủi mấy lần? Thói quen tay trái hay là tay phải? có từng xem phim A...
Không thể nhịn được nữa, anh cắn răng nói: "Cô có thể không cần luôn luôn hỏi vấn đề máy xe này không?"
"Ai kêu cậu thua?"
"..." Anh biết anh thua định rồi, từ khi cô bắt đầu đùa giỡn tiện chiêu đã biết.
Ánh mắt của anh hoàn toàn không thể tự chế, thỉnh thoảng lại phiêu hướng cô. Loại biểu cảm hồn nhiên lại vô tội ghiêng đầu suy xét nên rút bài nào, vén tóc lên lộ ra cỗ trắng nõn, cắn môi nhìn anh mang theo mị hoặc chọc ghẹo...
Anh hô hấp dồn dập, không yên lòng mở bài ra —— Ba bích.
Nhân sinh còn có thể hay lại càng tuyệt vọng một chút không? Anh cũng không phải đổ thần, cần ba bích làm chi a!
Cô muốn cười không cười, ánh mắt hướng nửa người dưới anh liếc đi."Tôi tin tưởng cậu thực sự có nói thật." Cho dù anh không được thoải mái mà điều chỉnh dáng ngồi che lấp, cô vẫn phát hiện.
Người nào đó thẹn quá hóa giận."Không chơi!"
Nhược điểm bị người ta nắm giữ, căn bản chơi tới chết cũng chơi không thắng cô.
"Một vấn đề cuối cùng." Cô cầm bốn cơ trong tay —— "cậu thực sự không muốn theo tôi lên giường sao?"
Anh ngưỡng mặt, cùng cô bình tĩnh nhìn nhau. Một giây, hai giây, ba giây —— anh có động tác, dời thân hướng cô, nghiêng người về phía trước mà mút môi mềm, cô không lùi lại, vì thế anh lưu lại lâu chút, tư ma, liếm mút, dây dưa môi lưỡi, sau đó hôn sâu.
"Môi của cậu hôn thực thoải mái." Mềm yếu, môi dưới nở nang, cô hôn, hôn, vì xúc cảm tốt đẹp kia mê muội, thành nghiện.
Anh khẽ cười ra tiếng."Đây là lời kịch của tôi."
Nghiêng người thuận thế đem cô đè xuống mặt đất, nhìn tóc đen phân tán trên gạch sứ trơn bóng, nhìn xuống ánh mắt gần như mê muội. Cô thoạt nhìn, gợi cảm xinh đẹp như vậy, không có lúc nào không làm anh động lòng, anh khó nhịn cầm trụ môi cô, dây dưa, cắn nuốt mỗi một tấc hô hấp của cô, cũng đoạt vị cồn nhàn nhạt trong miệng cô.
Anh kịp thời đình chỉ, khó khăn vạn phần để trên môi cô, hô hấp nóng rực phun ở cổ cô, cũng không biết chấp nhất cái gì, thực kiên trì hỏi: "Có phải cô lại say?"
"Không có, tôi nói rồi vui vẻ sẽ không say."
Cho nên, lúc này cô biết chính mình đang làm cái gì. Thẩm Vân Phái không lại liều chống, gần sát cô, tứ chi dây dưa, tùy ý cô đi cảm thụ, kia vì cô dựng lên phấn khởi, lửa nóng.
Lâm vào kích tình, dây dưa môi với răng, mơ hồ dật ra đáp án của vấn đề cuối cùng: "Anh muốn." Tiếng nói trầm thấp, khàn khàn —— "Rất muốn."
Khi Thẩm Vân Phái tỉnh lại, thân bạn người nọ còn đang ngủ say.
Cô thoạt nhìn mệt muốn chết rồi.
Anh cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say trong khuỷu tay, đốt ngón tay ôn nhu mơn trớn gò má, gáy phu, xương quai xanh, cảm thụ xúc cảm da thịt mềm mại ấm nóng.
Cô ngủ, cực kỳ giống một bé gái tìm kiếm che chở, cả người lui ở trong lòng anh, tứ chi thiếp triền, thoạt nhìn hồn nhiên lại đáng yêu. Anh dọc theo vai lưng đi xuống thắt lưng cẩn thận vo vê, qua lại chạm nhẹ, vốn không muốn làm cái gì, chính là thuần túy trân ái, không ngờ vuốt vuốt, lấy ra lửa tình cuồn cuộn, ái dục khó nhịn.
Anh nghiêng về phía trước, hàm mút nộn môi, hai tay bắt đầu xấu xa nhu lộng trêu ghẹo.
Tôn Uẩn Hoa có ngủ say cỡ nào, cũng bị nhiễu tỉnh, miễn cưỡng trợn mắt, cảm giác khó có thể bỏ qua nóng rực ở giữa hai chân cô.
"Em mệt mỏi quá..." Tối hôm qua làm hơn nửa đêm, cô hiện tại giữa hai chân còn bủn rủn đau rất.
Anh xoay người ngăn chận cô."Em ngủ, anh tự mình làm."
"..." Cảm tình là gian thi (gian = gian dâm, thi = thể xác)? Cô dở khóc dở cười.
Vốn định mở miệng đùa cợt vài câu, kia đón vào trong cơ thể phong phú cảm giác, làm cô không khỏi hừ nhẹ ra tiếng.
Tận tình một đêm, giờ phút này anh không nhanh không chậm, nắm giữ quy luật bước đi, mỗi một hồi đều tiến vào chỗ sâu nhất, lại thong thả rút ra, từ từ nổi lên khoái cảm da thịt ma sát.
Tôn Uẩn Hoa bị anh ma ra cảm giác, không thể chịu đựng được tốc độ anh chầm chậm, khó nhịn chủ động đón ý nói hùa."Mau một chút!"
"Không muốn." Anh thực dứt khoát mà cự tuyệt.
Tối hôm qua quá mau, vừa mới bắt đầu cơ hồ là không hề kỹ xảo, toàn bộ vội vàng lại xúc động, chưa thử qua loại thực hiện này, anh muốn thử xem xem. Hơn nữa nhìn bộ dáng cô kích tình sương mờ, thật mê người.
Cô oán hận mà cắn bả vai anh trả thù."Hỗn trướng!"
Anh cười nhẹ, một chút chút phong phú đâm sâu, không biết đâm đến kia một chỗ, cô bỗng nhiên một trận run rẩy.
"Nơi này?" Anh thử đâm vài lần, đổi lấy cô không khống chế được than nhẹ. Thẩm Vân Phái nở nụ cười, ôm chặt cô hôn lại hôn."Uẩn Hoa, Uẩn Hoa, em thật đáng yêu."
Giấu ở trái tim tràn đầy mê luyến, khó có thể tự mình lan tràn. Anh thực sự, rất thích, rất thích cô.
Vẻ mặt của anh, ngôn hành (lời nói cử chỉ) của anh, đều kể ra chuyện này, Tôn Uẩn Hoa đương nhiên sẽ không cảm thụ không được, cô có chút kỳ quái giơ tay ôm anh, khẽ nói: "Biết a!"
Trận tình ái này giằng co thật lâu, thẳng đến cô không chịu nổi chuẩn bị giơ quyền đánh người, anh thế này mới bê kiều mông, nhanh hơn tốc độ vài lần va chạm, ở trong cơ thể cô phóng thích.
Sau khi kết thúc, cô cơ hồ vô lực xụi lơ ở trên giường.
"Em sắp chết..." Cô lẩm bẩm nói."Đã có tuổi, không thể so với người trẻ tuổi tinh lực dư thừa."
Nghe cô lại nhắc tới tuổi, Thẩm Vân Phái mặt cứng đờ, hạ thân trùng trùng đâm cô một chút, biểu đạt kháng nghị.
"Tức giận à?" Tôn Uẩn Hoa cũng biết anh không thích nghe cái này, nhưng sự thật chính là sự thật, tận lực lảng tránh không đề cập tới, cũng không thể thay đổi anh mới hai mươi mốt tuổi, giữa hai người có chênh lệnh gần bảy tuổi tuổi.
Điểm này, cô thật ra đối mặt rất thản nhiên, dù sao đó là chuyện ngay từ đầu đã biết, tất cả đều cân nhắc qua, cũng nhìn xem rất rõ ràng, mới cùng anh lui tới.
Cô kéo anh xuống, đặt ở vai gáy, khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của anh."Có cái gì tức giận? Anh vốn chính là sinh viên, hơn hai mươi tuổi còn hết sức lông bông, không cần tận lực nhân nhượng, nên thế nào liền thế đó, hiểu không?"
Cô kỳ thực biết, anh ở trước mặt cô, sẽ tận lực làm cho chính mình trầm ổn chút, ngày hôm qua ở trường thấy anh và học đệ ở chung, đã biết.
"Em sẽ cảm thấy anh ngây thơ." Anh khẽ nói.
Nói trắng ra, là không hy vọng cô cảm thấy, giữa bọn họ sai biệt quá lớn."Có quan hệ gì? Tuổi tác ngẫu nhiên có chút nho nhỏ không quen."
Phải không? Cô nghĩ như vậy? Chưa từng sống dối gạt mình biểu hiện giả dối, thản nhiên tiếp nhận tất cả, chân thật anh. Này so với bất luận lời lẽ hoa mỹ nào, khiến anh vui sướng.
"Uẩn Hoa, Uẩn Hoa..." Anh nhẹ nhàng kêu, dùng chóp mũi cọ cô, loại làm nũng mang chút tính trẻ con này, chọc cô nở nụ cười.
Có cần vui vẻ như vậy không? Rõ ràng chỉ nói mấy câu đơn giản mà thôi. Nếu không phải người này dễ dàng thỏa mãn, chính là thực sự rất thích cô, một chút nho nhỏ lấy lòng, đều có thể làm cho anh thoải mái không hiểu.
Tôn Uẩn Hoa bị anh cọ ngứa, cười né tránh."Đừng náo loạn, buổi sáng không phải có khóa sao? Lại không rời giường sẽ đến trễ."
Thẩm Vân Phái hôn rồi lại hôn lên mặt cô, mới cam tâm buông tha cô, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Đi vào không bao lâu, anh không báo động trước lại kéo cửa phòng tắm ra, ngoài miệng còn ngậm bàn chải đánh răng, mà cô khi đó vừa vặn mở chân ra, rút giấy lau mặt thanh lý chất dinh dính giữa hai chân.
"Ách..." Song phương liếc mắt nhìn nhau một cái, tầm mắt đột nhiên không biết nên để chỗ nào. Rõ ràng chuyện thân mật đều đã làm, tình cảnh này vẫn làm cho bọn họ xấu hổ nói không nên lời.
"... Anh lại đi ra làm chi?"
"..." Không ngờ giờ phút này cô đang làm chuyện này."Chính là đột nhiên nghĩ đến... Anh không có... Cái kia... ưm..."
Không cần "Ưm", cô đã hiểu.
"Anh hiện tại mới nghĩ đến?" Theo tối hôm qua đến bây giờ, khi đàn ông t*ng trùng lên não, năng lực suy xét về số 0.
"... Thực xin lỗi." Dưới dục hỏa đốt người, hoàn toàn quên phải bảo hộ cô, cho dù kế tiếp cô đánh đầu anh thật mạnh, anh cũng sẽ nhận mệnh thừa nhận.
"Không có việc gì, không cần để ở trong lòng." Đây không phải trách nhiệm từ một phía, anh tuổi trẻ khí thịnh, hoàn toàn không có khinh nghiệm trên phương diện này, của cô dung túng cũng phải chịu trách nhiệm không nhỏ.
"Nhưng ... Vạn nhất..."
Tôn Uẩn Hoa cũng biết anh đang lo lắng cái gì."Biểu cảm này của anh, là hy vọng hay không hy vọng?"
Thẩm Vân Phái bị hỏi lại.
Anh hy vọng không? Một đứa bé thuộc về anh và cô?
Anh bị suy nghĩ này đánh sâu vào, nhưng trừ bỏ rung động ra, cũng không có chút bài xích này, nếu, nếu thực sự có...
Anh còn chưa có suy xét ra nguyên cớ, Tôn Uẩn Hoa đã bị biểu cảm nghiêm túc của anh chọc cười."Không cần suy nghĩ, loại chuyện này sẽ không phát sinh."
"À." Anh trả lời. Đối với kỳ an toàn cái gì, cũng có chút kiến thức cơ bản, cũng không biết có tính là thất vọng hay không, yên lặng mà xoay người trở về phòng tắm đánh răng.
Trước khi rời đi, anh kéo tay cô, một mặt lưu luyến không rời."Buổi tối anh tới tìm em được không?" Đáy mắt nồng đậm quyến luyến, ngay cả người mù đều xem thật rõ ràng.
Trong lòng cô như nhũn ra, không muốn, cũng không nỡ cự tuyệt."Được."
Hai người lui tới, bình thường là Tôn Uẩn Hoa phối hợp đối phương có vẻ nhiều. Anh bề bộn nhiều việc, chuyện này cô biết, chỉ là việc học và chuyện trong tiệm, liền cơ hồ làm cho anh ngay cả thời gian riêng tư cũng không có.
Cho nên phần lớn thời điểm, đều là cô đi trong tiệm tìm anh chiếm đa số.
Cũng bởi vì dạng này, nghe được không ít chuyện về anh.
Anh họ kia của Thẩm Vân Phái, cũng không biết là thoát khỏi bị thương vì tình hay là lương tâm phát hiện, không đành lòng để em họ làm lụng vất vả nữa, ít nhiều cũng nguyện ý đến cửa tiệm đi lại, quản một số việc.
"Giá nhà cung ứng trong nửa năm đã tăng gấp hai lần, còn muốn tăng, thổ phỉ a!"
Cô từ tạp chí giương mắt nhìn lên, người nào đó tính tình rất kém ở trong quầy đánh giá biên lai.
Một người khác không chút hoang mang, đưa một phần tư liệu khác qua."Cho nên em đã tìm hai nhà khác, phẩm chất cũng không tệ, anh suy nghĩ xem có cần đổi hay không."
"Em họ, thân ái em họ, cũng là em tri kỷ nhất." Người nào đó bị ôm cổ, giả vờ muốn hôn, bị một tay không lưu tình chút nào đẩy ra.
"Anh có thể dùng tiền lương để biểu đạt cảm động."
Loại hình ảnh này, cô ngẫu nhiên sẽ nhìn đến.
Có đôi khi Thẩm Vân Phái đang bận, Hà Diệu Vũ sẽ tới tìm cô tâm sự, chủ đề dều là Thẩm Vân Phái.
Đương sự chính mình hẳn là cũng biết, nhưng chính là vờ bận rộn, cũng không có tới ngăn cản. Cô nghĩ, hẳn là anh cũng muốn để cô càng hiểu biết anh, chính là da mặt mỏng, ngại tự mình mở miệng nói với cô.
Người này, thật là rối loạn lại kỳ quái.
Vì thế cô biết, Thẩm Vân Phái từ trung học đã bắt đầu làm thêm, sau khi mở cửa tiệm này, người đầu tiên Hà Diệu Vũ muốn mời đến hỗ trợ là anh, có người một nhà có vẻ yên tâm.
Tuy rằng trong nhà anh cũng không thiếu chút tiền ấy, nhưng Thẩm Vân Phái cảm thấy đó là tiền của cha mẹ, song thân đã gần sáu mươi, cho nên chuyện của mình luôn tận khả năng tự mình gánh vác, không để cha mẹ lo lắng.
Anh là con trai độc nhất, từ nhỏ đã biết chính mình là chỗ dựa duy nhất của cha mẹ, nghiêm túc học tập, đối với song thân cũng cực kì hiếu thuận, ít khi làm trái, đương nhiên, đó cũng là bởi vì cha mẹ anh là người hiểu lẽ phải, sẽ không đưa ra yêu cầu khiến người ta khó xử.
Cuối cùng, còn đưa ra kết luận mười phần cảm khái —— "Vân Phái nhà chúng tôi, thật sự là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện nha, khách quan mà nói cô thực biết nhìn hàng!"
"..." Trên mặt cô hiện ba vạch đen. Đây là thương nhân lòng dạ hiểm độc dang đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm sao?
Đương nhiên, không tránh được cũng bán đứng không ít chuyện "Mỗ thiếu niên ngây thơ" thầm mến.
Nghe nói, người nào đó ngày thường một gương mặt hoà nhã, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, từ nhỏ đã không đếm được có bao nhiêu tiểu nữ sinh đuổi theo phía sau anh, nợ hoa đào vượng tiễn không xong, anh ai cũng mặc kệ, thủ thân như ngọc nhiều năm, vừa gặp được "Người nào đó", toàn bộ không hề lý trí luân hãm đi xuống, đầu một hồi động tâm, lấy tâm đào phế cái gì cũng không giữ lại. Cuối cùng lại cảm khái ——
"Ai, a ma có nói quá, lần đầu tiên luôn có vẻ đau."
Cô lại ba vạch đen, cộng thêm quạ đen bay qua. Đây là khuê nữ nhà ai phá thân sao?
Kỳ thực không cần bất luận kẻ nào nói, Thẩm Vân Phái đối với cô thế nào, cô đều cảm nhận được, cái loại toàn tâm toàn ý trả giá ngu ngốc này, khiến đáy lòng cô thương tiếc, ẩn ẩn đau, nhàn nhạt ngọt.
Cô biết Hà Diệu Vũ nói những lời này với cô là có dụng ý gì, dưới những lời đùa giỡn đó, kỳ thực chính là muốn nói với cô, vô luận tương lai như thế nào, đây là mối tình đầu của Thẩm Vân Phái, là anh lần đầu nghiêm túc yêu một người như vậy, ít nhất, đừng làm cho anh rất đau, ngày sau khi nhớ lại đoạn tình này, còn có thể cười đàm luận, trở thành một ký ức tốt đẹp.
Hắn nhìn xem rất xa, thực thấu. Tôn Uẩn Hoa nhìn thẳng hắn liếc mắt một cái, hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn họ đều giống nhau.
Cho dù như thế, hắn vẫn không có ý đồ khuyên can Thẩm Vân Phái thiêu thân lao đầu vào lửa, bởi vì hiểu được chuyện thế gian, không phải mỗi một chuyện đều có kết quả, nhất là chuyện tình yêu này, "Quá trình" so với kết quả quan trọng hơn.
Bất tri bất giác, thời gian bọn họ làm bạn, lại lướt qua một năm.
Cách năm, Thẩm Vân Phái sẽ tốt nghiệp, cô từng hỏi qua anh, tốt nghiệp xong có tính toán gì không?
Anh im lặng một lúc lâu, cũng không tiếp lời.
Cô nghĩ thầm, đây căn bản chính là chứng khủng hoảng tốt nghiệp thông thường, đối với tương lai không thể xác thực cảm thấy mờ mịt, cũng sẽ không lại hỏi chuyện này, dù sao anh là người rất có chủ kiến, biết quy hoạch nhân sinh của mình.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |