Giúp tôi loát ra
← Ch.07 | Ch.09 → |
Hứa Điềm nín thở lại tiếp tục nghe xong.
Cô nghe thấy Từ Chính Thanh nói được, nghe thấy bọn họ nói địa điểm gặp mặt vào ngày mai, Từ Chính Thanh nói rõ từng chi tiết...... Nghe thấy tiếng bạn anh rời đi.
Hứa Điềm không thể nhẫn nại nữa, mở cửa lao ra khỏi nhà vệ sinh, đến cửa, Từ Chính Thanh đang cong eo đổi giày.
Anh nói: "Muộn rồi, tôi tiễn em."
Sắp đi xem mắt rồi, lúc này còn ra vẻ là người tốt.
Trong lòng nổi lên một ngọn lửa không tên, Hứa Điềm tức muốn hộc máu, nhìn thấy làn da lộ ra sau cần cổ Từ Chính Thanh, cô nhào lên hung hăng cắn một miếng.
"Đưa cái gì mà đưa, dành thời gian mà đi xem mắt."
Từ Chính Thanh bị đau, đứng dậy, Hứa Điềm đã đập cửa rời đi.
Anh sửng sốt vài giây, nghĩ... như vậy cũng tốt.
*
Anh nghe được tiếng thở dốc cùng than nhẹ: "Ưm... Ngọt ngào......"
Xúc cảm quen thuộc của lòng bàn tay, là đôi vú trắng nõn mềm mại của Hứa Điềm, nắm trong tay, nặng trĩu.
Theo bản năng Từ Chính Thanh xoa bóp, núm vú cương lên, cứng rắn trong lòng bàn tay thô ráp của anh, mỗi một lần nhẹ nhàng cọ qua mang đến một cơn ngứa ngáy.
Từ Chính Thanh chịu không nổi, trở mình đè Hứa Điềm ở dưới thân, đổi thành dùng đầu lưỡi đi tinh tế liếm mút, trêu đùa.
Hứa Điềm khó nhịn vặn vẹo: "Đừng, đừng có liếm, anh nuốt nó vào đi."
Cô ưỡn thẳng lên, nhũ thịt đặt ở trên mặt, Từ Chính Thanh thuận thế hút vào trong miệng, mút liếm, gặm cắn.
"Ngọt ngào...... Ngọt ngào......" Mơ hồ không rõ gọi tên cô, một lần lại một lần.
Ngón trỏ Từ Chính Thanh sờ đến phía dưới Hứa Điềm, một tay dính vệt nước sáng lấp lánh. Hứa Điềm ướt át, dương v*t anh cũng đã sớm ngạnh muốn nổ tung.
"Chỗ này của anh sao cứng như vậy"
Anh nghe thấy Hứa Điềm nói: "Giống như cây sắt vậy."
Từ Chính Thanh kêu rên, dạy dỗ: "Không phải sắt, đây là nhục côn tử."
"Nhục côn tử......"
Trên mặt Hứa Điềm lộ ra thần sắc mê mang, cô tò mò: "Tôi có thể sờ sờ không?"
Từ Chính Thanh bắt ngay lấy tay Hứa Điềm, dẫn đường cho cô nắm lấy dương v*t của mình, nói: "Ngọt ngào, giúp tôi loát ra."
Tay cô cũng mềm mại như cơ thể của cô, lúc nắm đồ vật anh loát động trên dưới, cảm giác này khác hẳn với đôi tay của anh.
"Như vậy sao?"
Động tác của Hứa Điềm rất tốt, thi thoảng móng tay xẻo cọ qua đầu nấm, dương v*t kích động chảy ra chất lỏng, không ngừng trướng đại.
Sau vài cái, Từ Chính Thanh cảm giác được mình muốn bắn.
Anh thở dốc vài hơi, đứng dậy ngồi quỳ ở trên giường, đem hai chân Hứa Điềm dạng ra, dương v*t che kín gân xanh để ở âm hộ ướt dầm dề của cô. Anh cho vào di di trên dưới cọ cọ vài lần, nắm chân cô vui thích vùi vào.
"A......" Hứa Điềm sung sướng kêu lên.
Quy đầu phá mở hoa tâm, bên trong cô vừa nóng vừa chặt, hẹp đến muốn mệnh. Từ Chính Thanh dừng lại một lát, mới bắt đầu chọc vào rút ra.
Tóc dài Hứa Điềm xõa tung trên gối đầu, bị động tác anh đỉnh dưới thân lay động, nhũ sóng lắc lư qua lại, tiếng kêu rên vừa mềm mại lại quyến rũ. Từ Chính Thanh sướng đến da đầu tê dại.
"Ngọt ngào, ngọt ngào......"
Xúc động bắn tinh đánh úp lại, Từ Chính Thanh mất khống chế trầm thấp gọi tên cô.
"Ưm......" Hứa Điềm bị đâm cho sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly, nhưng vẫn động tình đáp lại anh:
"Ở đây... thầy ơi... em ở đây."
Từ Chính Thanh đột nhiên mở mắt ra.
Anh kịch liệt thở dốc, cơ thể ra một tầng mồ hôi, trước mắt tối đen duỗi không thấy năm ngón tay, hòa hoãn một lát mới được ánh sáng mời ảo của bóng đêm chiếu vào, đồng hồ hiện lên là ba rưỡi sáng, chỗ này là phòng ngủ của anh.
Không phải khách sạn, cũng không có Hứa Điềm.
Lại là một giấc mộng.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |