Vay nóng Homecredit

Truyện:Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ - Chương 75

Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ
Hiện có 75 chương (chưa hoàn)
Chương 75
Nam nhân của ta ai dám đụng (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-75 )

Siêu sale Lazada


Nghe được những lời này của Chu Nhan, trái tim Hoa Dung Nguyệt vốn có chút rối bời không khỏi yên tĩnh trở lại; chỉ là vừa mới bị Chu Nhan hôn một cái khiến hắn có chút xúc động thở dồn dập, khóe mắt cũng mang theo chút quyến rũ, bĩu môi liếc nhìn Chu Nhan một cái, từ trước tới nay ở chuyện giường chiếu của hai người hắn đều rất ngượng ngùng, lần đầu tiên chủ động ôm cổ Chu Nhan, học bộ dáng thường xuyên trêu đùa mình của nàng, nhẹ nhàng hà hơi bên vành tai của nàng, sau đó ngậm vào xương tai mềm mại của nàng.

Chu Nhan chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ dưới chỗ bụng bắt đầu thiêu đốt, thiêu đốt tay nàng hận không thể tách ra tiểu nhân nhi trong lòng này ra, liều mạng nhét hắn vào trong người mình mới tốt; nhưng, vết thương trên người ẩn ẩn đau, đêm qua sau khi đánh một trận triệu chứng mệt mỏi lại mơ hồ phát tác, chuyện này làm nàng rất có chút lực bất tòng tâm.

Khó được Sóc nhỏ lần đầu tiên chủ động cầu hoan, thân là chỉ huy kiêu ngạo nhất kiêm hành động phái nhưng Chu Nhan không có cách nào thỏa mãn hắn, chuyện này làm tâm Đại tướng quân một tên ngụy đàn ông tâm lập tức nghẹn khuất có chút khó mà chống đỡ; bàn tay to khô hanh vỗ về Hoa Dung Nguyệt đang run rẩy ở sau lưng, nhìn thấy chỗ xương tai cùng cổ hắn đỏ lên, đè thấp giọng nói, khàn khàn nói: "Muốn?"

Hoa Dung Nguyệt bị chữ này làm cho cả người run lên, nhu nhu nhược nhược nằm ở trong lòng Chu Nhan, mị nhãn như tơ, a ưm hồi lâu, xong ngượng ngùng mở miệng nói từ 'Muốn'.

Chu Nhan nhìn ra tâm tư của hắn, một đôi tay thong thả di động, sau đó tìm được nơi nóng bỏng nhất của hắn, theo sau tiếng cười trầm thấp chính là giọng nói có một không hai của nàng: "Nếu không thì, ta dùng tay? Lần trước không phải ngươi cũng thử qua sao, cảm giác cũng là không tệ!"

Vành tai và vùng da cổ vốn trắng nõn lập tức trở nên đỏ hơn, Hoa Dung Nguyệt bỗng vùng ra gông cùm xiềng xích của Chu Nhan, mở to đôi mắt long lanh như nước, chỉ mặc một bộ hơi mỏng, áo trong gần như trong suốt, nũng nịu nhìn nàng, cũng không biết là nguyện ý hay không nguyện ý, vẫn cứ là không lên tiếng!

Thấy bộ dạng này của hắn, Chu Nhan lại càng nổi lên tâm tư trêu đùa hắn, khều khều cằm của hắn vươn đầu lưỡi ra vẽ một đường lên môi của hắn, cười cười nói tiếp: "Không muốn tay sao? Hay là... Ngươi muốn ta dùng miệng?"

Chuyện này, xem như triệt để trêu trọc sóc nhỏ Hoa Dung Nguyệt này buồn bực rồi!

Sóc nhỏ ngoắc ngoắc chân, cả người liền giống như trứng tôm chín mọng run run, Chu Nhan nhìn thấy cũng phải mềm nhũn; ôm hắn chỉ lo cười ha ha, da thịt của hắn từng chút từng chút một lộ ra, hương vị thực sự thơm quá ngon quá!

Hoa Dung Nguyệt bị Chu Nhan chọc cho thở phì phì, dùng tay véo nhẹ lên trên ngực của nàng một cái: "Tại sao ngươi trở nên hư hỏng như vậy? Trước kia cũng không phải như vậy!"

Mỹ nhân làm nũng, Đại tướng quân lập tức bán đứng bằng hữu, không có tính người: "Phượng Khuynh Thành nói, nữ nhân này mở miệng cũng có thể tạo được tác dụng kia, lúc trước ta muốn ngươi làm một lần, nhưng sợ ngươi ngượng ngùng không muốn; sau này thật vất vả cố lấy dũng khí vừa vặn thân thể bị thương cho nên lại bỏ lỡ; Hoa nhi, nếu không, hiện tại cho ngươi thử một lần?"

Hoa Dung Nguyệt bị lời này của Chu Nhan trêu trọc cả người ngứa làm cả người ngứa ngáy, gần như xụi lơ đến trong lòng nàng, còn chưa có làm gì, đã thở hổn hển; tức giận lẩm bẩm chửi thầm nàng: "Biết ngay không nên để ngươi quá thân cận với Phượng Khuynh Thành, nàng đều dạy hư ngươi; hai người bại hoại, cả ngày chỉ biết ăn hiếp người!"

Chu Nhan ôm Hoa Dung Nguyệt sảng khoái cười to: "Ta đây không phải chỉ biết ăn hiếp một mình ngươi, người khác đụng đến ta còn không muốn đấy!"

"Ngươidám muốn người khác!" Hoa Dung Nguyệt tách lưng ra, trên vầng trán giả bộ tức giận, trên khuôn mặt vui vẻ đỏ ửng mang theo hờn dỗi, bộ dạng giận dỗi ngốc ngếch kia của hắn quả nhiên càng chọc người thẻm nhỏ dãi.

Chu Nhan theo ý của hắn, vội vàng làm bộ dạng sợ hãi, "Đúng! Làm vợ đời này chỉ cần một người phu quân!"

Hoa Dung Nguyệt bị bộ dạng này của Chu Nhan chọc cười, gọi tên của nàng rồi dùng sức co lại trong lòng nàng; tựa như một đứa nhỏ đòi uống sữa, làm cho lòng người đều muốn chảy nước!

Phú Đậu ở ngoài cửa đón tiếp công công tuyên chỉ trong cung và cái rét lạnh căm căm của ngày mùa đông khắc nghiệt, trong phòng, một hồi lại một hồi tiếng cười vui vẻ của hai vị chủ tử từ bên trong truyền tới; công công tuyên chỉ đen mặt, còn mặt Phú Đậu lại bị động mà từ trắng thành đỏ.

Mắt thấy Quận Vương gia không ra, Phú Đậu sợ công công tuyên chỉ tức giận, có lòng tốt tiến lên, giải thích nói: "Công công, gia nhà ta và Đại tướng quân đang tân hôn, ngươi phải thông cảm!"

Công công tuyên chỉ đồng dạng cũng bị đông cứng, thân mình có chút cứng ngắc, vừa định làm ra vẻ tức giận, ai ngờ Phú Đậu lại đoạt lời của hắn, vẻ mặt giật mình tỉnh ngộ, bộ dáng vô hại, nói: "A, ta quên mất! Công công ngươi là thái giám, là hoạn quan không có thứ kia, đương nhiên sẽ không hiểu được tân hôn có ý gì; ai nha! Phú Đậu nói chuyện thực là không chu toàn, không nghĩ chọc tới chỗ đau của công công, nhưng Phú Đậu tuyệt đối không có ý cười nhạo ngươi nha!" Nói xong, Phú Đậu còn làm bộ gõ nhẹ đầu mình cùng tư thế rất hiểu đại nghĩa.

Công công tuyên chỉ bị mấy câu nói của Phú Đậu chọc tức nghẹn cháy ở trong lòng, hắn rõ ràng còn chưa kịp lên mặt với tên kia, tiểu súc sinh này lại dám nói năng vô lễ; thật sự là, thật sự là —— làm hắn tức chết.

Chờ Hoa Dung Nguyệt đi từ trong phòng ngủ ra, đã là chuyện của một canh giờ sau; trên mặt hồng hồng mang theo ý cười thỏa mãn, khóe mắt ướt sũng mang theo nhàn nhạt ửng đỏ, môi hơi đỏ lên nhìn thoáng qua có chút sưng, không cần đoán cũng biết là kiệt tác của người kia.

Phú Đậu bị đông lạnh run run thân mình, giẫm lên tuyết bước nhanh chạy lên trước, lấy trường bào trắng từ trong ngực ra choàng lên trên người chủ tử nhà mình.

Công công tuyên chỉ cũng là một người mắt tinh tâm sáng, tuy rằng mới vừa rồi trong lúc vô tình bị Phú Đậu chế giễu, nhưng vị chủ tử trước mặt này địa vị cao quý, một chút cũng không dám sơ suất đắc tội; nghiêng người tiến lên phía trước cười nói: "Quận Vương gia, Hoàng thượng cho mời ngài tiến một chuyến cung!"

Hoa Dung Nguyệt mới vừa đứng lên không lâu, lại bị Chu Nhan giày vò khiêu khích hồi lâu ở trên giường; hiện tại chân còn có chút mềm, ánh mắt ngoắc ngoắc nhìn thoáng qua hoạn quan nịnh bợ lấy lòng này, há miệng ngáp một cái, hỏi: "Chuyện gì?"

Công công tuyên chỉ ấp úng một hồi, nói: "Nô tài cũng không biết, chỉ là Ngọc Lạc công công bảo nô tài đến thỉnh Quận Vương gia!"

Hoa Dung Nguyệt còn muốn nói gì nữa, nhưng ràm vải màu xanh thẫm lại được Chu Nhan vén lên từ bên trong.

Mặc dù trọng thương vừa mới khỏi, tinh thần sức lực không có dồi dào như trước; nhưng Chu Nhan vừa xuất hiện làm cho áp suất thấp chung quanh càng trầm xuống, không ai dám xem nhẹ nhân vật tư thế oai hùng bừng bừng giống như hùng sư này.

Chu Nhan tiến lên trước, ôm lấy eo thon nhỏ của Hoa Dung Nguyệt, cười khách khí với công công tuyên chỉ: "Dọc đường đi công công cần phải chiếu cố kỹ lưỡng người của ta đấy!"

Công công tuyên chỉ vội quỳ hành lễ, đối với sự xuất hiện của Chu Nhan vừa dập đầu vừa lựa ý hùa theo; nịnh hót không ngớt lời.

Hoa Dung Nguyệt không ngờ Chu Nhan sẽ ra ngoài tiễn hắn, trong lúc nhất thời khó kìm được lòng, khẽ tựa vào trong lòng của nàng khóe miệng tràn đầy ý cười: "Sao đã ra ngoài rồi? Thân thể không thoải mái thì đi vào nghỉ ngơi đi!" Rõ ràng là bảo người ta đi vào nghỉ ngơi, nhưng hai tay lại xoẹt xoẹt ở bên hông của nàng, nói rõ chính là khẩu thị tâm phi, ước gì thời thời khắc khắc dính ở bên người Chu Nhan.

` Đối với một mãnh tướng phách phong trảm lãng(chia gió bổ sóng) ở trên chiến trường mà nói, giữ gìn tôn nghiêm cùng tín ngưỡng (tin tưởng và ngưỡng mộ) càng hơn sinh mạng, nhưng Xích Vũ Hoàng tử lại lấy một kiêu ngạo rành rành ra để lợi dụng, đối với thủ hạ mà nói đây không thể nghi ngờ là một loại vũ nhục cùng đả kích thảm thiết nhất; sau khi biết được chân tướng, Tiết Ưng tuyệt đốisẽ không quay trở về bên cạnh Xích Vũ Hoàng tử, mà hắn kéo thân thể bị Chu Nhan đả thương nặng, có thể đi đâu?

Máu nhất định sẽ chảy gần như không còn, chỉ có một kết cục duy nhất chính là chết!

Ban đầu ở trên chiến trường Tây Bắc, Chu Nhan và Tiết Ưng nhiều lần giao đấu ở trên lưng ngựa; nàng kính trọng võ sĩ Tây Man này, khâm phục một thân trung thành cùng một thân công phu của hắn; hiện tại anh hùng không phải da ngựa bọc thấy ở trên chiến trường vinh quang trở về, lại rơi xuống một cái kết cục thê thảm như vậy; ngay cả là địch nhân, cũng khiến Chu Nhan tiếc hận nho nhỏ một phen; đáng tiếc!

Thấy lão Đại không có phản ứng, Quý Hải nhanh chóng đi qua: "Lão Đại, Tiết Ưng đã chết! Chết ở trên đất của chúng ta, Xích Vũ Hoàng tử sẽ không bỏ qua chúng ta; còn có Đại Chu và Tây Man, nhất định sẽ bởi vì chuyện này nhiễu lên tranh chấp; nên làm gì bây giờ đây!"

Chu Nhan vững vàng ngồi ở trên ghế dựa lớn, nhìn thấy bộ dạng thẳng thắn kia của Quý Hải, sau một lúc lâu, sâu kín hỏi: "Hắn chết như thế nào?"

Quý Hải trả lời: "Bị người chặt đứt cánh tay trái, máu chảy không ngừng mà chết!"

Chu Nhan mỉm cười, tay phải xoa nhẹ dưới vai trái, ánh mắt sâu kín lại nhìn về phía Quý Hải: "Vậy ngươi nói, vết thương nặng nhất trên người của ta ở đâu?"

Quý Hải nghĩ đến lão Đại là đang đùa với hắn, vừa định trách lão Đại không phân biệt được tình huống lúc này náo người, nhưng nghĩ lại, giống như là hiểu cái gì rồi, lập tức mở to hai mắt: "Lão Đại, người là ngươi giết?!"

Chu Nhan cười gật đầu: "Chính xác mà nói, là ta chặt đứt cánh tay trái của hắn; nhưng ta không có cần mạng của hắn, nhưng thấy tình cảnh bi thảm lúc này của hắn, thật là có chút kiểu ta không giết bá nhân(伯仁), bá nhân bởi vì ta mà chết!"

Quý Hải hoảng sợ quá độ hầu kết lăn lăn, ánh mắt ngơ ngác: "Lão Đại, chẳng lẽ thương thế của ngươi là tên khốn Tiết Ưng lưu lại cho ngươi?"

Chu Nhan nhìn ra chút tâm tư nhỏ ấy của hắn, vạch dưới cằm của hắn, ngón cái mập mờ vân vê môi sưng đỏ của hắn, cười nói: "Ta tiễn ngươi, đi sớm về sớm!"

Trong mắt Hoa Dung Nguyệt mang theo dạt dào vui mừng được Chu Nhan tiễn lên xe ngựa, hai người đứng ở cửa vương phủ lưu luyến chia tay; thực khiến người khác ghen tị.

Mãi đến khi xe ngựa của Hoa Dung Nguyệt biến mất ở cuối ngã tư đường không thấy gì nữa, lúc này Chu Nhan mới xoay người đi trở về; trong lòng nàng lục tìm một tin tức gần như sắp xé rách đầu nàng, nàng nhất định phải chạy nhanh trở lại trong thư phòng, suy nghĩ một chút, sắp xếp hàng nghìn hàng vạn manh mối trong chuyện này.

Trong lúc Chu Nhan nhốt mình ở trong thư phòng gần nửa ngày thì, Quý Hải cưỡi ngựa vội vội vàng vàng mà đến; Phúc bá thấy cảnh tượng Quý Hải kích động chỉ biết có việc phát sinh, vội dẫn hắn một đường đi tới thư phòng, vỗ vỗ cửa phòng thông tri.

Trong thư phòng Chu Nhan đang đi qua đi lại, trong lúc này cửa ngầm đột nhiên xuất hiện tiếng huyên náo làm tâm thần không yên; thấy Quý Hải chạy tới, liền mở cửa phòng để hắn tiến vào.

Quý Hải sốt ruột, vừa nhìn thấy Chu Nhan liền kêu kêu lên: "Lão Đại! Sáng nay có người phát hiện Tiết Ưng chết ở vùng ngoại ô kinh thành!"

Nhìn thấy bộ dạng khó có thể tin, mở to hai mắt của Quý Hải, Chu Nhan ngược lại có vẻ rất bình tĩnh; đêm qua ở lúc nàng nói hết tất cả sự thật cho Tiết Ưng biết thì, nàng cũng biết, người nam nhân này chỉ có một con đường chết.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-75 )