Tỉnh lại, từ từ trừng trị (5)
← Ch.66 | Ch.68 → |
Phụ hoàng biết rõ dã tâm của Xích Hồ, cũng biết cứ để mãi như vậy chỉ là dung túng cho bọn kẻ xấu thêm kiêu ngạo; một người chỉ ở trong hoàng cung như hắn, lần đầu tiên dẫn theo nàng và mẫu hậu cùng nhau tùy quân xuất chinh, vốn định là đánh bại Xích Hồ đồng thời dẫn theo thê tử và nữ nhi cùng nhau đi du lãm(lịch) cảnh sắc náo nhiệt của Bắc Hạ một phen lại không ngờ Xích Hồ xảo trá, phái mật thám ở bên người phụ hoàng!
Ngày đó thời tiết ẩm ướt mà oi bức, nàng bởi vì nắng nóng mà đứng trên thuyền rồng của phụ hoàng!
Hơn trăm chiến thuyền của Bắc Hạ từng cái bày ra, giống như thiên binh hạ phàm, thật sự vây chặt đám Xích Hồ mưu toan quấy nhiễu ngu ngốc này ngay cả con kiến chui không lọt!
Phụ hoàng mặc một bộ áo giáp màu bạc, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng đứng ở đầu thuyền, bình tĩnh chỉ huy, cười định càn khôn.
Nhưng ở lúc đại cục đã định, tên mật thám tiềm phục bên người phụ hoàng kia đột nhiên rút dao ra, chính là đâm trúng ngực phụ hoàng; khi đó nàng không có ở bên cạnh phụ hoàng, chỉ là lúc sau nghe ma ma bên người nói, tên mật thám kia bị ngự lâm quân thủ hộ ở bên cạnh phụ hoàng loạn đao chém chết; mà phụ hoàng thì im lặng nằm ở trong lòng mẫu hậu, lại chỉ cười nhẹ gọi nhũ danh của mẫu hậu rồi chậm rãi rời đi.
Ở trong trí nhớ của nàng, mười hai tuổi năm ấy, nàng trôi qua hết sức thống khổ!
Bởi vì phụ hoàng yêu nhất trên đời của nàng, ở lúc nàng còn chưa hiểu cái gì gọi là chết, cũng đã dùng tính mạng mất đi của mình nói cho nàng, sinh mệnh có bao nhiêu yếu ớt!
Hoàng đế băng hà, cả nước bi thương!
Nàng mang theo thân thể đau yếu thương tâm khóc ngất ở trước bài vị của phụ hoàng, nhưng mẫu hậu lại mặc một bộ váy dài đỏ tươi, không khóc không náo, xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành đứng ở trước quan tài của phụ hoàng, cười vuốt ve hai má tái nhợt lạnh như băng của phụ hoàng, rồi tiếp tục hôn nhẹ lên đôi môi của hắn, lưu luyến cọ sát, tình thâm ý trọng, yêu tới chỗ sâu nhất ở trong lòng, ở trong linh hồn.
Thấy mẫu hậu như vậy, văn võ bá quan đều lớn tiếng mắng nàng khinh nhờn tiên đế; nhưng mẫu hậu lại nói: "Phu quân của ta, thích nhìn bộ dáng ta cười nhất, phu quân của ta, thích nhìn bộ dáng ta mặc váy đỏ nhất; vì sao ta phải khóc? Vì sao phải mặc đồ trắng thê lương đến tiễn đưa hắn?"
Đối mặt với chất vất của mẫu hẫu, bách quan lại chỉ có thể lặng im.
Mẫu hậu vẫn chạm lên thân thể cứng ngắc lạnh như băng của phụ hoàng như cũ, ôm hắn chặt chẽ trong ngực, giống như muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm khối thân thể không có sinh mệnh này; nàng cười hôn lên trán của hắn, cọ sát lên cổ của hắn, ngậm lấy ngón tay của hắn, khẽ cắn chóp mũi hắn, như lúc lang quân của mình còn sống vậy, hơi làm nũng, mang theo yêu, từng chút từng chút chạm vào hắn, đòi niềm vui của hắn.
Nàng là hài tử của phụ hoàng và mẫu hậu, hài tử duy nhất, kế thừa ngôi vị hoàng đế là vận mệnh của nàng; nhưng, nàng giãy giụa thoát khỏi vận mệnh của mình!
Nàng đã đáp ứng phụ hoàng, nếu một ngày kia phụ hoàng đi rồi, nàng sẽ bảo hộ mẫu hậu! Bảo hộ Bắc Hạ!
Cho nên, ở cũng thề kiên quyết, người nàng mặc quân phục, tay khua trường kiếm, nhanh tróng biến mình trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất của Bắc Hạ từ kiến triều tới nay đồng thời cũng là tướng lĩnh thủy quân có thân phận đặc biệt nhất!
Nàng chọn một nam tử nổi bật từ trong dòng họ ra nâng lên làm tân đế, sau đó dẫn theo thủy binh bách chiến bách thắng của Bắc Hạ, một lần công phá Xích Hồ, hủy diệt hoàn toàn bộ lạc này, ngay cả một người dân bình thường cũng không bỏ qua!
Cũng chính bởi bì lần đại chiến này, làm thanh danh của nàng nhất thời vang danh tứ hải, có được mỹ danh đồng thời, cũng có được ác danh hung ác tàn nhẫn!
Có người nói nàng là trời sinh vương giả, một nữ nhi thân mặc hồng trang đứng trước tam quân, khí át mây trời, không ai bằng!
Cũng có người nói nàng là ác quỷ chuyển kiếp, giết người như ngóe, thị huyết lãnh khốc!
Nhưng những lời đồn đại này nàng không coi là gì, không quản người khác nói nàng ra sao, nàng chỉ tiếp tục sống theo tâm ý của mình, thực hiện hứa hẹn lúc trước với phụ hoàng, bảo hộ Bắc Hạ! Bảo hộ mẫu hậu!
Sau khi phụ hoàng qua đời, tuy rằng mẫu hậu kiên cường tiếp tục sống; nhưng tinh thần đã không lớn bằng lúc trước, mặc dù nàng đang thủ hộ ở bên ngoài ranh giới, liên tục chinh chiến thảo phạt nhiều năm với các tiểu quốc chư hầu dám có ý nghĩ xằng bậy vọng động với Bắc Hạ, nhưng vẫn rút thời gian trở về nhìn mẫu hậu!
Mẫu hậu vẫn là nữ nhân xinh đẹp nhất trong hoàng cung Bắc Hạ, tuy rằng thân hình gầy yếu, hai mắt ám trầm, nhưng nàng vẫn xinh đẹp kinh tâm động phách như trước, làm cho lòng người sinh ra thương tiếc.
` Mặc dù tuổi nàng tăng thêm, nhưng tinh thần mẫu hậu càng lúc càng không rõ; thường thường lôi kéo tay nàng gọi tên phụ hoàng, giống như chim non bị vứt bỏ, mở to hai mắt nhìn thấy thế giới xa lạ, khủng hoảng mà luống cuống.
Mỗi lần thấy mẫu hậu như vậy, nằng sẽ ôm chặt lấy người thân có quan hệ huyết mạch duy nhất trên đời này của nàng(Phong Hoa), vuốt ve tóc dài mềm mại của nàng(hoàng hậu), an ủi hôn lên hai má tái nhợt của nàng, tựa như dụ dỗ một hài tử, hết sức kiên nhẫn cùng thương tiếc.
Năm mẫu hậu đi, nàng mười tám tuổi!
Ngày đó là ngày thứ mười nàng từ biên ải trở lại kinh thành, thời tiết cũng giống như năm nàng mười hai tuổi kia, giống như đúc! Ẩm ướt mà oi bức!
Ngày đó, mẫu hậu mặc một bộ váy dài màu đỏ xinh đẹp mà hoa lệ, những sợi tóc đen lỏng lẻo được vấn thành búi xinh xắn, một mẫu hậu không cần trang điểm long trọng giả dạng chính mình, tuy rằng tuổi đã không còn trẻ nữa, nhưng dung nhan khuynh quốc làm đám cunng tần trẻ tuổi trong hậu cung đều cảm thấy không bằng....
Mẫu hậu đến điện của nàng tìm nàng, lôi kéo tay nàng, vui vẻ tựa như cô gái nới biết yêu; như bươm bướm nhiều màu bay múa trong ngự hoa viên, ngạo mạn vén lên váy dài, thong thả ngâm nga bài ca cùng điệu múa động lòng người!
Khi đó, trên bầu trời xanh lam xuất hiện một nửa vòng tròn cầu vồng; bươm bướm từ bốn phương tám hướng từng đàn từng đàn bay xung quanh mẫu hẫu, mẫu hậu cười với nàng, sau lần đầu tiên thần trí nàng (hoàng hậu) không rõ đã gọi đúng tên của nàng.
"Phong Hoa, ngươi nói phụ hoàng ngươi yêu thích ta như vậy sẽ thích cách ăn mặc này của ta chứ?" Hai tay mẫu hậu nâng mặt, ánh mắt cười cong cong, giống như cô gái hoài xuân, ngượng ngùng vô hạn hỏi.
Nàng tựa vào lan can chỗ ngự hoa viên, nhìn mẫu hậu xinh đẹp, nói: "Phụ hoàng thích nhất chính là mẫu hậu, mặc kệ mẫu hậu mặc như thế nào hắn đều vô cùng yêu thích!"
Nghe thấy câu trả lời thuyết phục của nàng, mẫu hậu cười, trên gương mặt đều đỏ ửng: "Ta lập tức muốn nhìn thấy hắn, ta nhớ hắn, hắn cũng nhớ ta! Phong Hoa, ngươi không trách mẫu hậu bỏ lại ngươi chứ "
Nước mắt của nàng, rốt cục tràn mi mà ra!
Trong lúc tầm mắt sắp mơ hồ, nàng cười nói: "Không trách!"
Mẫu hậu nhìn thấy nụ cười của nàng tiếp theo cũng cười rộ lên rung động lòng người, bắt đầu múa nhanh hơn, sau một hồi xoay tròn trên không trung, tiếng ca vấn vương giống như truyền ra ngoài ngàn dặm...
Vô số bươm bướm nhiều màu nghe ca hát mà qua, còn những cánh hoa trong ngự hoa viên cũng đột nhiên rủ xuống rơi xuống đất, lúc mẫu hậu an tường nằm dưới đất thì rải rác xung quanh nàng!
Mẫu hậu chính là tươi cười rời đi, nàng hẳn là nhìn thấy phụ hoàng, cho nên mới cười đẹp và ngọt như thế!
Thật ra, nàng sớm đã biết!
Ở trước lúc phụ hoàng lâm chung, đã nắm chặt lấy tay mẫu hậu, khẩn cầu mẫu hậu không cần đi theo hắn, bởi vì phụ hoàng không nỡ để lại nữ nhi duy nhất ở lại một mình trên đời này!
Mẫu hậu đáp ứng hắn, cười tiễn hắn đi; sau đó, theo cùng năm tháng nàng trưởng thành, mỗi ngày ba bữa đều lén bỏ thêm một ít độc dược ăn cùng.
Mặc dù là sống, nhưng là sống không bằng chết! Mẫu hậu muốn đi theo cùng phụ hoàng, nhưng đối mặt với phó thác trước lúc lâm chung của nam nhân yêu nhất kiếp này làm nàng không đành lòng từ chối, chỉ có thể đè xuống toàn bộ thống khổ, nuốt xuống toàn bộ quả đắng, trôi qua cùng năm tháng con của bọn họ lớn dần lên.
Sáu năm cô độc, sáu năm tương tư, sáu năm uống thuốc độc, rốt cục phá hủy thân mình mẫu hậu!
Thời tiết giống hệt như lúc nàng ở một mình cùng trượng phu, nhảy múa hát vang, đối mặt với con của bọn họ, ngậm cười nơi chín suối!
Nàng thực hiện hứa hẹn với phu quân, cũng làm hết trách nhiệm của người mẹ; hiện tại, nàng rốt cục tự do, có thể tự do bay đến bên cạnh người chồng vương vấn sáu năm, không bao giờ xa cách nữa! Đời đời kiếp kiếp!
Hạ Phong Hoa nàng, nhất định sống ngạo nghễ với hậu thế, tôn quý vô song!
Tuy rằng hai người nàng yêu thương nhất trên đời này đều lần lượt rời đi, nhưng nàng vẫn kiên cường độc lập như cũ, cầm trường kiếm trong tay, gánh vác trách nhiệm to lớn, thủ hộ lấy ngàn dặm non sông đất nước Bắc Hạ, trông chừng nơi phụ hoàng và mẫu hậu đã từng sinh sống!
Năm nay, mùa xuân đến vô cùng sớm!
Nàng dẫn dắt thuỷ binh thăm dò tuần tra ở ba trăm dặm hải vực, một con thuyền treo cờ quan Đại Chu đón gió mà đến!
Nàng đứng ở đầu thuyền, áo choàng màu đỏ bị thổi phồng lên rung động, một tay ôm bội kiếm bên hông, một tay chống lên lan can ở mũi tàu. Quan thuyền của Đại Chu phách phong trảm lãng(chia gió bổ sóng) nhìn như đón gió mà đến!
Nàng biết, gần đây sứ thần Đại Chu muốn đi sứ tới Bắc Hạ, mà con thuyền này hẳn là chở sứ thần tiến đến đi sứ đi. _
Khi đó, nàng kiệt ngao bất tuân, kiêu ngạo phách lối, thấy người ở bên trong chiến thuyền Nam Man(mọi rợ) ngay cả để ý cũng không thèm để ý, trực tiếp xoay người tiến lên chiếm giữ; nhưng trong khoảng khắc nàng xoay người này, bức rèm trên thuyền đối diện được vén lên, một nam tử giống như thanh trúc kiểu nguyệt(trúc xanh trăng sáng) đi ra; trong lúc giật mình, nàng tựa như lại nhìn thấy hình dáng phụ hoàng nâng nàng lên đỉnh đầu nhìn giang sơn năm đó; tiếng cười của nàng giòn tan giống như chuông bạc, bả vai rộng lớn của phụ hoàng là bến cảng an toàn hạnh phúc nhất của nàng, bến cảng ngã xuống cũng sẽ vĩnh viễn không biến mất.
Dưới chân nàng dừng lại, ánh mắt bị gió thổi phồng lên có chút cay cay; tuy vậy, nàng vẫn kiên trì mở to hai mắt nhìn người nọ, thấy hắn mày kiếm mắt sáng, bóng dáng phiêu dật xuất trần; thoáng cái, trong đầu chỉ xuất hiện lên một câu: xuân phong(gió xuân) mười dặm, không bằng có ngươi!
Khi đó, tim nàng đập thình thịch giống như lúc phụ hoàng mới gặp mẫu hậu năm đó, trái tim sắp khô cạn, trong nháy mắt này, giống như tìm kiếm được nguồn sống mới, hi vọng mới!
Hóa ra, nàng cũng có thể có sức sống, có thể tự do yêu thương giống như mẫu hậu vậy! 【 ai chờ đợi, xuân về hoa nở 】
Nhạc Lãng Thần là phu quân tốt, ít nhất, hắn thiệt tình đối đãi với nàng, hơn nữa còn yêu thương che chở.
Mọi người trên đời nói, Nhạc gia có một người chủ mẫu tài ba, nàng là Định Quốc công chúa của Bắc Hạ, là đệ nhất nữ anh hùng phách phong trảm lãng(chia gió bổ sóng) ở trên chiến trường, là hậu thuẫn kiên cố nhất hiệu lệnh ba trăm dặm hải vực thủ hộ Bắc Hạ.
Nhưng, tất cả chuyện này rơi vào trong tai Nhạc Lãng Thần, liền biến thành: hắn có một thê tử rất xinh đẹp, có chút công phu quyền cước, yêu thương hắn, là nữ nhân duy nhất đời này hắn nguyện chung đôi.
Thời điểm mùa thu nàng khoác mười dặm hồng trang, được đại sứ hòa thân của Bắc Hạ cùng hàng ngàn chiến thuyền đưa đến Nhạc gia ở Đại Chu.
Hôn lễ của nàng, khiếp sợ tam quốc, ai cũng không thể dự đoán được nàng không thích Tranh Huy cùng nàng chiến quốc kiêu hùng, lại một mình tình hữu độc chung Nhạc Lãng Thần nho nhã tuấn tú kia; mà nàng cũng biết, phu quân của nàng là một quan văn, giống như phụ hoàng, đều là nam tử cực kỳ ôn nhu.
← Ch. 66 | Ch. 68 → |