Ch.02 → |
Kể từ sau khi Tịch Si Thần nghỉ việc, mọi thứ trở nên vô cùng nhàn rỗi, theo lời của An Kiệt mà nói tức là chẳng có việc gì làm, chơi bời lêu lổng, còn theo lời của anh chàng họ Tịch là giấu tài, ở nhà chiều chuộng bà xã.
Sáng sớm bảy giờ, đồng hồ báo thức vang lên, vươn dài cánh tay, tinh thần nặng trĩu.
Hai phút sau.
"Si Thần, đừng làm ồn, để em dậy."
Giọng nói dịu dàng pha chút an nhàn biếng nhác, "Còn sớm." Anh dang tay ôm lấy thân người đang gượng dậy vào lồng ngực.
Bị ôm trong tình trạng không một mảnh vải trên thân, An Kiệt thật sự cảm thấy không được tự nhiên.
"Si Thần, em đi chuẩn bị bữa sáng được không?" An Kiệt đề nghị.
"Hôm nay thứ mấy?"
An Kiệt suy nghĩ một chút rồi trả lời "Thứ sáu."
"Người đẹp, là do anh muốn em làm cho anh đấy nhé." Cuộc tranh luận kết thúc.
"..."
Mười phút sau..
"Em cảm thấy thật ấm áp " An Kiệt rất thành khẩn.
Si Thần trả lời cũng rất chân thành "Anh cũng vậy."
Bình thường An Kiệt rời giường cũng phải sớm hơn dự tính hồi tối những nửa giờ, dĩ nhiên, đây chỉ là dự tính thường ngày, nếu như xảy ra những chuyện khác, căn bản một tối của cô chỉ tầm một đến hai tiếng.
"Si Thần, anh muốn bỏ gì vào trong cháo, hay là ăn cháo trắng?" An Kiệt vươn người ra cửa sổ nơi có vườn hoa.
Tịch Si Thần đi qua vườn hoa nhỏ trên tay cầm tờ báo, mặc bộ trang phục giản dị màu vàng nhạt, đầu tóc rối bù, vẻ hoang dã tự nhiên, trông vô cùng gợi cảm.
"Ăn trái cây, có được không?" Tịch Si Thần lấy báo ra khỏi hộp thư.
"Tốt thôi" An Kiệt xoay người lại mở tủ lạnh ra lấy hoa quả.
Tịch Si Thần đi vào phòng bếp, "Anh sẽ gọt."
"Được."
"Hôm nay em muốn đi ra ngoài sao?"
"Dạ, phỏng vấn."
Tịch Si Thần cầm lấy một quả táo và bắt đầu gọt, "Lúc nào về?"
"Không biết, tùy trường hợp."
Tịch Si Thần gọt trái táo thật cẩn thận, buột miệng hỏi, "Do không muốn hay là không có duyên?"
An Kiệt quay đầu lại nhìn thoáng qua trái táo sắp gọt xong một cách hoàn hảo, "Là do gặp xui thôi, hy vọng hôm nay em phỏng vấn thành công."
"Mẹ ơi" tiếng hét thốt lên khi vỏ trái táo đứt rời ra.
An Kiệt trợn mắt, "Anh cố ý."
"Tay trơn." anh chàng họ Tịch biện hộ.
"..."
Tịch Si Thần cắt miếng táo nhỏ đút cho An Kiệt, theo thói quen anh dùng tay thay vì cắm dao vào, một là sợ dao nhỏ cắt phải môi An Kiệt, cho dù loại dao này rất cùn, hai là -- anh thích dùng tay.
"Anh lái xe đưa em qua."
"Không cần, em đi xe buýt được rồi."
"Không xứng với em."
"Rất ổn đó chứ, em đi vậy được rồi"
"Ừm" Tịch Si Thần vừa gọt trái cây vừa đi tới chỗ bàn đá nạm cẩm thạch gần đó, lật đại trang báo đầu tiên"... Tuyến đường xe buýt 101 thường xảy ra vụ cầm dao cướp bóc..."
"..."
"An Kiệt, muốn ăn thêm một quả lê nữa không?"
"Cám ơn, không cần!"
Qủa lê chia cách hai người
An Kiệt sau khi đi phỏng vấn ở ba nơi, kết quả đều là xin đợi báo sau. An Kiệt tức giận nghĩ tới nếu lúc đó cô không ăn quả táo kia có lẽ tình hình sẽ khác.
An Kiệt lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, mười hai giờ.
Sáng sớm, khi Tịch Si Thần đưa cô đến được một hồi, cô xin anh một trăm đồng, bây giờ mới có dịp dùng để ăn cơm trưa.
Đang suy nghĩ chuông điện thoại di động cô bỗng dưng vang lên, An Kiệt nhìn thoáng qua rồi bắt máy.
"Anh ở phòng Đại Hòa, em tới đây." Rồi nói thêm "Khỏe chứ?"
Bình thường anh chàng họ Tịch luôn đề nghị điều gì đó rồi ở cuối câu mới thêm vào vài lời hỏi thăm thân thiết, dĩ nhiên, đối tượng được hỏi thăm tới chỉ toàn là bà xã An Kiệt, nhưng không hiểu tại sao, thiếu những lời này An Kiệt cứ cảm thấy thế nào, dần dần cái cảm xúc của cô đối với con người này - thật khó để có thể diễn tả.
"Tôi không muốn ăn món ăn Nhật" Đầu máy bên kia có tiếng nói chuyện với nhau vọng qua, hẳn là không chỉ có mỗi một người đang dùng cơm.
"Người đẹp, như vậy là.." Tịch Si Thần nói vọng qua điện thọai với vẻ hiền từ rộng lượng: "Mình cùng đi xe về chứ?"
"Em nghĩ rằng em nên nên đi dạo một vòng."
Si Thân ngập ngừng, "Vậy cũng được."
Tịch Si Thần chủ động cúp máy trước.
An Kiệt hé môi cười một tiếng, sau đó bắt đầu đi dạo một vòng.
Đột nhiên, cuộc đi dạo của An Kiệt chỉ mất có nửa giờ, đoạn cô đang cắn miếng bánh ngọt trên tay, Tịch Si Thần tình cờ lái xe qua đậu bên ven đường, cách nơi cô đứng khoảng mười thước là nhiều.
Cửa kính xe kéo xuống: "Tốt đúng lúc lắm. Thuận đường, tôi cùng về nhà, có muốn cùng về hay không đây?"
An Kiệt nhíu mày, gật đầu.
Vụ này cũng đã từng xảy ra rất nhiều lần trong khoảng một năm trước đây đổ lại, An Kiệt đã có lần cho là anh chàng họ Tịch này chỉ giả bộ tình cờ nhưng thực ra lại theo dõi cô, rốt cuộc sau nhiều lần nghiên cứu có lẽ đúng là tất cả cũng chỉ là tình cờ, An Kiệt đành bất đắc dĩ tin lời anh.
"Vẫn không muốn về sao?"
"Về."
Anh chàng này thật sự là không thể hiểu nổi!
Tịch Si Thần cười nhẹ một tiếng, "Thật ra thì em có thể đi dạo thêm một chút nữa cũng được."
"Si Thần, anh ăn trưa chưa?"
Tịch Si Thần cười cười, "Ăn một chút rồi, có gì không?"
"Về nhà nấu cơm cho em ăn." An Kiệt dứt lời, mở cửa xe chui vào hàng ghế sau ngồi.
Tịch Si Thần nghĩ bụng chiều ý cô một lần chắc cũng không sao: "Cũng không phải là không được, mặc dù hôm nay là thứ sáu."
An Kiệt vuơn người lên ôm lấy Tịch Si Thần, "Ngày mai em sẽ trói anh ở trên giường, không cho anh chạy thoát!"
Xe bắt đầu đi.
"Thế sao" Giọng điệu của Si Thần không hề thay đổi, chậm rãi nói: "Cũng có thể."
Ch. 02 → |