← Ch.15 | Ch.17 → |
Hu hu, xin lỗi mọi người vì hôm qua bận quá nên không pót được thêm chương nào. Mọi người thông cảm hộ mình nhé ^^
Mà đọc chương trước ức chế bao nhiêu thì đọc chương này ấm áp bấy nhiêu, hic, bao giờ tôi mới có được người yêu như vậy đây, thật là đau khổ mà TT
Cô đợi ba tiếng đồng hồ, trời bắt đầu có tuyết bay bay, nhìn những ngọn cây lạnh lẽo và ánh đèn ấm áp hắt ra từ thư viện, bất giác cô không thể giận nổi.
Cô nhớ tới một câu nói, nỗi bi ai lớn nhất chính là hết hy vọng.
Lần này, cô đã thật sự mất hết hi vọng chưa?
Duy An nhìn đôi găng tay trên tay mình, toàn thân cô từ trên xuống dưới dường như chỉ có đôi găng tay là ấm nhất. Đây là đôi găng tay Tống Thư Minh tặng cô, giờ nhìn chúng cô lại thấy vô cùng nực cười. Cô lãng phí sự ấm áp bày ở trước mắt, để ra sức tiếp cận cái cây lạnh nhưu băng, Kiều Ngự xưa nay luôn là người mà cô không bao giờ chạm vào được.
Duy An khẽ hà hơi, trước mặt cô một làn hơi sương dày đặc, trắng tinh bốc lên, khối kiến trúc quen thuộc bị lu mờ, cô chỉ nhìn thấy thảm cỏ dưới chân mình.
Ngày tuyết rơi, cô chẳng có ai để ôm, cũng không có ai để trách cứ.
Người cô thich là nhưu vậy, anh làm gì cũng không cần lý do, huống chi anh là bạn trai của người khác, phải ở bên Trình An Ni. Nguyên nhanh anh không đến có quá nhiều, có thể anh quên, cũng có thể do anh có việc.... mà có thể chỉ là trò đùa ác í thôi.
Cô thấy tuyết rơi càng lúc càng nhiều, định vào thư viện cho ấm, không ngờ vừa mới quay người, đã thấy một người quàng chiếc khăn kẻ cảo màu xám đứng sau cửa kính.
Tống Thư Minh nhẹ nhàng đẩy gọng kính, nhìn cô với vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Lại là anh ấy, mỗi lần Duy An buồn bã, lạnh lẽo hoặc đau lòng, anh ấy luôn xuất hiện, còn cô nhưu con cá bơi giữa biển sâu, đúng lúc đói rét thì nhìn thấy anh giống như nhìn thấy ánh sáng của ngọn hải đăng, ngay cả nụ cười lặng lẽ đầy bao dung cũng vô cùng cảm động.
Uy An miễn cưỡng mỉm cười, đẩy cửa định vào, vừa mở miệng gọi một tiếng: "Thầy...." đột nhiên trước mắt tối sầm, cô mất đi ý thức, mềm nhũn gục xuống đất.
Không sao... không sao.
Lúc cô ngất đi vẫn còn cảm thấy không có gì đáng sợ, Tống Thư Minh ở đó, anh ấy sẽ đưa mình đi, rời khỏi nơi băng tuyết đầy trời.
Trong lúc hôn mê, Duy An nhớ tới những trang nhật ký nực cười hồi cấp ba, đó là khoảng không tự do và dũng cảm duy nhất của cô, giống nhưu những thiếu nữa không am hiểu thế sự khác, cô đã từng viết những lời si mê như: sẽ không lấy ai ngoài Kiều Ngự.
Nhưng.... bây giờ....
Thứ duy nhất cô mơ thấy chỉ là một vùng đất hoang tàn, kỳ lạ là, giữa nơi tuyết trắng mênh mang ấy, tòa kiến trúc duy nhất rõ ràng lại chính là thư viện. Hình như nó đã trở thành kí hiệu, liên kết tất cả thời gian và không gian chưa được biết tới lại với nhau.
Cuối cùng Duy An cũng mở mắt, chiếc đèn thủy tinh trên đầu hắt xuống thứ ánh sáng màu cam ấm áp, rõ ràng.... Chỗ này, không phải là thư viện, cũng không phải ở ký túc.
Bên cạnh có người cầm ly sữa nóng ngồi ở mép giường.
Tống Thư Minh thấy cô tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm, anh nói, trong giọng nói có chút trách mắng: "Em bị sốt tại sao còn đứng ở cửa".
Duy An nhìn xung quanh, chỗ này giống như phòng ngủ, nhưng cảnh sắc ngoài cửa sổ không phải là sân trường đại học G. Cô đánh đón lấy ly sữa nóng uống một hớp, lúc này mới cảm thấy thật sự khó chiu: "Em không biết mình sốt, nhưng đứng lâu quá, nên bị lạnh".
CÔ nằm trên chiếc giường rộng mềm mại, bối rối nhìn người ngồi bên cạnh cửa sổ, cuồi cùng cũng hỏi một câu bằng giọng đầy bất an: "Chỗ này là...".
"Là căn hộ mà tôi ở trước khi ra nước ngoài, lâu rồi chưa quay lại. Em bị ngất, đành đưa em về đây trước". Anh giơ tay ra sờ trán cô một cách khá tự nhiên, sắc mặt dịu xuống, nói: "Cũng may, chỉ là sốt nhẹ, uống chút sữa nóng nếu thấy trong người khá hơn thì theo tôi đến bệnh viện lấy thuốc". Nói xong anh thấy vẻ mặt cô vẫn còn bối rối bất an, vậy là giơ tay vuốt tóc cô an ủi: "Không sao, đừng sợ, có tôi ở đây rồi".
Xưa nay Duy An chưa từng ở riêng với người đàn ông này như thế này, thậm chí hiện tại cô còn đang nằm trên giường người ta, vì vậy lòng chợt căng thẳng, nhưng lại không cảm thấy khó chịu.
Nghe Tống Thư Minh vừa như khuyên nhủ vừa như dỗ dành, giọng như coi cô là bé con, vì vậy cô khẽ khàng thả lỏng cơ thế, nhìn anh cười, cho rằng anh đã lo lắng thái quá.
Có điều... lòng cô thầm trả lời, đúng thế, không phải sợ, có anh ở đây mà.
Tống Thư Minh lai hỏi cô đã thấy khá hơn chưa, Duy An gật đầu, thấy anh đi lấy một chiếc áp khoác rất dày, rồi khoác lên người cô.
Cô ngây ngốc không hiểu vì, sao, ngồi trên giường giống như con nhộng béo, chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài, cuối cùng không kìm được hỏi anh: "Tại sao lại phải thế này?"
"Một thời gian rồi tôi không ở đây, không có thuốc cảm trong nhà. Đi, tôi đưa em đi khám bác sĩ".
Cô vội vàng giằng ra, cố gằng thì tay kéo tay áo anh lại nói: "Không cần khám bác sĩ, chỉ bị lãnh quá mà sốt thôi, không tới nỗi....... em, em có phải trẻ con đâu, làm gì mà yếu thế".
NGười đàn ông luôn nở nụ cười dịu dàng ấm áp trên môi ấy quay lại nhìn cô, cô gái trước mặt anh đã mười chín tuổi rồi, nhưng vẫn như là một đứa trẻ, sau khi ốm thì lạnh tới mức mũi đỏ như quả cà chua, sắc mặt hơi xấu.
Căn phòng này không quá lơn, nhưng sạch sẽ và ấm áp, có thể nhận ra nơi này không có người ở, vì bàn ghế vẫn còn phủ vải.
Duy An thấy anh không nói gì chỉ nhìn mình, nhất thời thấy ngại, cố gắng chui người khỏi chiếc áo khoác rộng lớn của anh, vừa thở phào một hơi muốn giải thích ở ký túc cô có thuốc cảm. thì đột nhiên Tống Thư Minh ngồi xuống giường, giơ tay ta ôm cô vào lòng.
Mặt cô áp vào ngực anh.
Tiếng trái tim đập nhẹ nhàng khiến Duy An nhớ ra một chuyện, Kiều Ngự, người mà cô từng một lòng một dạ yêu thầm, bị anh đùa, bị anh gạt mà còn tưởng mình đã thật sự là bạn gái của anh. Ngày hôm đó, ở trước cửa Học viện mĩ thuật, chẳng mấy khi Kiều Ngự tốt bụng kéo cô một cái, Duy An khi ngã vào người anh, cũng đã nghe thấy tiếng tim anh đập.
Nay.... cuối cùng, Duy An không thể kìm nén được nữa, trong vòng tay lặng lẽ của Tống Thư Minh, cô bật khóc, cô đã nín nhịn quá lâu, đã bị dồn nén tới góc chết, cả thế giới chỉ còn duy nhất vòng tay này là ấm áp, vậy là cô bật nói, như người đã bị mất kiểm soát: "Thầy ơi, em không thích anh ấy nữa, em không muốn thích anh ấy nữa".
Lạnh tới mức tay chân tê cóng, cô đã đợi Kiều Ngự ba tiếng đồng hồ, chỉ vì một tin nhắn ngắn ngủi đơn giản, Duy An thầm nghiến răng thế, cứ tế đi, sau này cô không bao giờ muốn đợi anh nữa, không bao giờ nhẫn nhịn sự trêu trọc của anh mà lòng vẫn thầm mong chờ nữa.
Tống Thư Minh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nghe cô khóc nghẹt cả mũi.
Rõ ràng anh chẳng nói gì ca, r nhưng nằm trong lòng anh, cuối cùng Duy An đã có thể bỏ thảm cỏ dưới chân mình lại đằng sau rồi.
"Annie ngốc ngếch, Kiều Ngự không đáng để em thích, cậu ta không phải là người sẽ đi cùng em đến cuối cùng". Anh không phải là nhà tiên tri, nhưng lại nói chắc chắn như vậy.
Nước mắt Duy An chảy nhiều hơn, trước kia cô không tin điều này, cô luôn cho rằng kiên trì sẽ có hy vọng, nhưng giờ cô bắt đầu tin vào việc "cầu mà không được" rồi.
Nước mắt nước mũi giàn giụa, Tống Thư Minh lấy khăn giấy lau giúp cô, cô biết mình khóc trông càng xấu, nhưng biểu hiện của anh cứ như anh thấy cô rất thusvij vậy.
Cuối cùng, tiểu Annie ngốc nghếch cũng phải phì cười trong nước mắt.
Tống Thư Minh nâng mặt cô lên, nhẫn nại lau kho từng chút từng chút nước mắt trên mặt cô, Duy An cúi đầu ngồi trên giường, lầm bẩm: "Em về ký túc là được, ký túc có thuốc cảm, Cố Mộng Mộng chắc có thuốc giảm sốt".
Nhưng Tống Thư Minh không để ý tới câu nói ấy, anh nhìn vào mắt cô, cười cười hỏi: "Ở bên anh nhé? Anh sẽ không để em phải đứng trong tuyết lạnh chờ anh.... anh vì em mà đến."
Anh đã hỏi cô rất nhiều lần rồi, đôi khi cô cũng không dám tưởng tượng, tại sao vị thầy giáo xuất hiện hết sức đột ngột và kỳ lạ này lại kiên trì với cô như thế. Nhìn anh thì thấy có vẻ gia thé rất khá, là một giảng viên đại học được mọi người ngưỡng mộ kính trọng, và anh cũng đã qua cái tuổi đi lừa gạt các cô gái nhỏ rồi.
Không phải cô cảm thấy anh không tốt, mà cô bắt đầu hoài nghi bản thân mình theo thói quen, "Thầy... em luôn không dám tin".
Anh có phần thất vọn: "Cũng đúng, anh quên em còn nhỏ tuổi quá, anh đã ba mươi mốt rồi, anh bây giờ đối với em mà nói, ừm.... . hơn em mười hau tuổi, giữa chúng ta có khoảng cách thế hệ khá lớn.
Duy An bất giác lắc đầu: "Không phải, em chỉ cho rằng mình không đủ tốt. Hơn nữa....", cô do dự nhưng cuối cùng vẫn hỏi: "Thầy, thầy thích em ở điểm nào ạ? Em rất ngốc, học tiếng anh kém, mộng tưởng làm giảng viên tranh sơn dầu, nhưng thành tích chuyên ngành cũng không cao?" Cô càng nghĩ càng chán nản, có chút thương cảm không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, buồn buồn nói: "Hơn nữa, em luôm bị người khác đùa cợt".
Anh không nói gi, thở dài, kéo chăn giúp Duy An, cô đột nhiên hạ giọng bổ sung thêm một câu: "Thực ra.... thực ra em biết thầy đối với em rất tốt, em biết.... đôi lúc em rất mong được nhìn thấy thầy, nhìn thấy thầy rồi.... em cũng biết mình không bao giờ phải sợ hãi nữa".
Ngón tay Tống Thư Minh khựng lại, anh nâng mặt cô lên, trán lấm tấm mồ hôi, anh phát hiện ra Tiểu Annie của mình sợ tới mức giật lùi về phía sau né tránh, dường như cô chưa bao giờ tiếp xúc với một người đàn ông như thế.
Anh không kìm được, bật cười nói: "HÌnh như khòng còn sốt nữa".
Cô đỏ mặt gật đầu, rồi nghe anh hỏi: "Sinh viên chẳng phải nên nghe lời thầy giáo ư?"
"Dạ".
"Anh rất thích em, lý do tại sao... là một bí mật, đợi em lớn hơn chút nữa em sẽ hiểu. Giờ em chỉ cần tin rằng anh sẽ không lừa gạt em là được".
Duy An gật đầu: "Em.... ."
"Vì vậy, học sinh ngoan phải nghe lời thầy giáo, ở bên anh nhé?", anh cười rất thoải mái, cảm thấy mình giống như bị bỏng, ngọn lửa chảy vào trong tim.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi, thưa thớt giống như giấc mộng vỡ vụn thời thiếu thời, cô nên nhìn về phía trước, không nên nghĩ về những hồi ức đã qua nữa.
Tội danh tồi tệ nhất cũng đẹp nhất trên thế gian này, đó chính là rung động quá dễ dàng.
Giọng Duy An nhỏ tới múc chính cô cũng nghe kohong rõ, nhưng cô vẫn cố gắng nói: "Vâng".
Di động đột nhiên đổ chuông, Duy An nghĩ chắc Cố Mộng Mộng tìm mình, vội vàng giơ tay ra tìm chiếc áo khoác lông vũ.
Tống Thư Minh mang đến giúp cô, cô thấy tên người gọi là Kiều Ngự.
Người này để cô phải đợi cả buổi chiều dưới tuyết lạnh, và giờ đã chín giờ tối rồi, còn gọi điện định nói gì? Chắc cũng giống như những lần trước, Kiều Ngự sẽ lạnh lùng báo quên khuấy đi mất, tiện thể cười nhạo cô, rồi ở đầu dây bên kia sẽ thoang thoảng tiếng cười ngọt ngào của Trình An Ni.
Duy An nhìn vào cái tên đó rất, Tống Thư Minh không nhìn thấy gì, chỉ đứng dậy đắp chăn cho cô, ra khỏi phòng đi mua thuốc.
Trong phòng chỉ còn lại mình Duy An, cô hít một hơi thật sâu, nhìn đêm tuyết tối đen và lạnh lẽo bên ngoài, những bông hoa tuyết bị gió thổi đập vào cửa sổ, mơ mơ hồ hồ, giống như khuôn mặt không rõ ngũ quan trên đó.
Cô đã nói lời tạm biệt với Kiều Ngự, và cũng nói lời tạm biệt với cô gái mang trong tim tình yêu thầm kín ấy.
Sau đó Duy An tắt máy, không muốn nghe điện thoại của Kiều Ngự nữa.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |