Truyện:Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời - Chương 27

Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời
Trọn bộ 44 chương
Chương 27
Triền miên
0.00
(0 votes)


Chương (1-44)

Tay Lục Vãn tiến vào bên trong vạt áo Giản Tinh Mạn, mở then cài dây áo lót của cô. Bàn tay anh nắm lấy nhũ hoa mề-𝐦 𝐦-ạ-❗, ngón tay vân vê đỉnh nhũ hoa hồng hồng còn lòng bàn tay thì nhẹ nhàng bóp nắn đùa nghịch.

"A... nhẹ chút..." Giản Tinh Mạn rên lên một tiếng, ♓ô●𝐧 đáp lại anh.

Nụ hô_ռ của anh khiến cả người cô khô nóng.

Nơi riêng tư mẫn cảm của Giản Tinh Mạn không chịu đựng nỗi sự trêu chọc từ Lục Vãn, vô tình gây họa để lại chút nước tình vương trên đầu gối anh.

Họ tiếc nuối buông đối phương ra, đôi trán tựa vào nhau †-𝐡-ở ⓗổ-ⓝ ⓗ-ể-𝖓, hơi thở ԁ_ụ_↪️ ⓥ_ọп_𝐠 mập mờ trên khóe môi.

Đôi mắt thâm thúy của Lục Vãn nhìn chăm chú vào Giản Tinh Mạn, ánh mắt hừng hực lửa như muốn thiêu đốt cô.

Bàn tay anh ra sức xoa nắn khiến vật 〽️ề*ⓜ ɱạ*❗ trong tay biến thành đủ loại hình dạng. Đầu ngón tay xoa xoa nhũ hoa trắng mịn, anh cúi đầu cách một lớp quần áo há miệng gặm mạnh lên nhũ hoa kia.

Đầu lưỡi nóng ấm nhẹ nhàng ⓛ·𝒾·ế·𝖒 quanh chấm đỏ nổi bật trên đấy, dùng sức gặm cắn lưu lại từng dấu 𝖒ú*т ư●ớ●ⓣ á●ⓣ lên trên áo cô.

"A... anh... hừ hừ... ngứa..."

Mắt Giản Tinh Mạn lấp lánh hơi nước vô cùng mị hoặc. Cô khẽ 🌜●ắ●п mô●ï hưởng thụ chút cảm giác tê ngứa trước 𝐧gự-ⓒ mình, cơ thể 𝖒.ề.Ⓜ️ ɱạ.i 𝓇υ-п 𝐫ẩ-𝖞 trước từng động tác của anh.

Đôi mắt Lục Vãn càng thêm tối đi, anh thô lỗ lột bỏ chiếc áo che chắn nửa người trên của Giản Tinh Mạn, rồi ấn cô ngã nằm xuống sô pha.

Nửa người trên của Giản Tinh Mạn để trần, áo lót đã bị người đó cởi ra từ lâu, hai tay cô buông thỏng đặt ở bên hông. Hai 'quả đào' cao thẳng bị trêu đùa nãy giờ dần hồng hồng lên trông vô cùng 🍳*ⓤ*ÿ*ế*п 𝖗*ũ, xinh đẹp hút lấy ánh mắt anh.

Đôi mắt Lục Vãn sáng hoắc như ngọn đuốc.

Ánh mắt ⓝ*ó*𝖓*ɢ 𝐛ỏⓝ*🌀 của anh nhìn chằm chằm người dưới mình, đối diện với ánh nhìn của anh khiến khuôn mặt của Giản Tinh Mạn đỏ bừng, cô đưa tay che chở trước người mình.

Cảnh xuân mê người tự nhiên bị cô che mất, Lục Vãn sao cam lòng cho được.

Anh nắm lấy bàn tay Giản Tinh Mạn đưa lên miệng ⓗ·ô·𝐧·, vừa ⓗô-п vừa gặm cắ●𝐧 𝐧●♓●ẹ nhàng từng đầu ngón tay 𝖒●ề●〽️ 𝐦●ạ●i không xương. Giọng nói dịu dàng, khàn khàn vô cùng ⓠ-𝖚-yế-ռ r-ũ."Người phụ nữ của anh, nhìn chỗ nào trên người em cũng thấy đẹp."

Ngay khoảnh khắc này, tim Giản Tinh Mạn đập rộn ràng lên, cô ngây ngốc nhìn vào đôi mắt Lục Vãn mắt rồi bị khóa chặt trong đấy không thể dời đi.

Cặp mắt lạnh lùng của Lục Vãn như vũ trụ bao la rộng lớn phủ đầy sao trời, đang dần nuốt chửng lấy 𝖑ℹ️●𝐧●ⓗ ♓ồ●𝓃 cô.

Cô không thể nào thoát khỏi, cũng không hề có ý định trốn khỏi nơi đấy.

Tay Lục Vãn cầm đôi tay nhỏ nhắn để lên phía trên đỉnh đầu Giản Tinh Mạn, anh cúi người há miệng ngậm lấy một bên nhũ hoa, đầu lưỡi q●uấ●п 𝐪●𝖚●ý●✞ lấy chấm đỏ, khiến nó nóng dần lên qua từng chuyển động của anh.

"A... anh... hừ hừ... Lục Vãn..." Cô cảm nhận được sự tê dại, ư_ớ_🌴 á_✝️ qua từng động tác của người đàn ông. đôi mắt Giản Tinh Mạn óng ánh nước, nức nở gọi tên Lục Vãn.

Nghe tiếng Giản Tinh Mạn, Lục Vãn ngước mắt lên bắt gặp dáng vẻ sợ sệt của cô nàng kia. Bất giác khóe môi anh cong lên nụ cười nhẹ, đưa tay nắm lấy tay cô, mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau.

Môi lưỡi anh buông tha cho đầu nhũ cao ngất, di chuyển dần xuống dưới ⓛ*❗*ế*m 𝐦*ú*𝖙 phần bụng dưới phẳng lì, đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ vài vòng quanh rốn cô. Cảm nhận được cơ thể ɱ_ề_Ⓜ️ 〽️_ạ_ï bên dưới mình đang 𝐫.⛎.𝖓 𝓇.ẩ.ⓨ †♓-ở 𝐠-ấ-🅿️ gáp, mắt anh cong cong.

Tinh Tinh của anh nhạy cảm thật.

Động tác của Lục Vãn chậm dần, hàm răng nhọn nhẹ nhàng gặm cắn. Tay anh tốc làn váy cô lên đến trên eo, ngón tay phủ lên nơi riêng tư kia, cảm nhận được sự ướ●t á●𝖙 bên trong cô phía sau lớp quần lót.

"Em yêu, em ướt rồi." Giọng nói của anh trầm lắng, trong đôi mắt pha lẫn chút ý tứ trêu đùa.

"Còn không phải tại anh..." Thoáng chốc mặt Giản Tinh Mạn đỏ bừng, giận dỗi trừng mắt nhìn Lục Vãn rồi nhanh chóng khép chặt hai chân lại.

Cô lại thấy hối hận nữa rồi.

Bàn tay của Lục Vãn bị chân cô 🎋ẹ_𝓅 𝐜_ⓗặ_✝️, anh hơi dùng lực ma sát nhè nhẹ vào nơi riêng tư của cô. Chút 𝐤♓-🅾️-á-ı ⓒả-ⓜ sung s●ư●ớ𝖓●🌀 khiến cô gần như phát điên lên, cơ thể cô vừa giống như từ chối vừa giống như đang nghênh đón anh.

Cắn cắ●n ɱô●ï, Giản Tinh Mạn hạ quyết tâm gạt hết cảm giác ngượng ngùng gì đó qua một bên, cô dang hai chân ra, ánh mắt yêu kiều ⓠ●υ●ÿ●ế●𝓃 ⓡ●ũ nhìn Lục Vãn đầy khiêu khích."Anh chỉ có chút kỹ năng ít ỏi như vầy thôi hả?"

Dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên nữa nên có gì mà ngại ngùng nữa, cô tuyệt đối không thể để cái tên đáng ghét Lục Vãn này xem thường mình được!

"Kỹ năng?" Lục Vãn nhíu mày cười gian ác, mái tóc đen tán loạn che khuất tầm mắt khiến cô không thể nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt anh lúc này.

"Kỹ năng của anh đây chưa dùng hết, sợ dùng hết rồi không biết Tinh Tinh có chịu nổi không nữa." Giọng điệu của anh nghe thật xấu xa, ngón tay vén chiếc quần lót mỏng manh qua một bên, ⓒ_ọ ⓧá_ⓣ nhẹ nhàng trên hai cánh hoa 〽️●ề●𝐦 mạ●𝖎 ư*ớ*𝖙 á*✞ của cô, đầu ngón tay ấn nhẹ vào sâu trong nhụy hoa của cô.

"A..." Giản Tinh Mạn không nhịn được ngửa đầu trừng lớn hai mắt, tay cô nắm chặt lấy đệm ghế sô pha, cặp 〽️ôn●ℊ tròn nâng lên còn đôi môi đỏ khẽ 𝓇ê*𝓃 ⓡ*ỉ thật thỏa mãn.

Cô †𝐡_ở 𝐡ổ_𝓃 𝖍_ể_𝖓, vẫn mạnh miệng."Vậy sao? Em vẫn thấy không có gì đặc sắc hết."

"Ha hả." Môi mỏng Lục Vãn cười khẽ, gật gật đầu tán thưởng sự can đảm của cô nàng này.

Đôi mắt sáng rực của anh khẽ nheo lại, đầu ngón tay tăng thêm lực ấn mạnh vào nhụy hoa của cô.

Trong chốc lát, chút nước tình liền thấm đẫm đầu ngón tay anh, hương vị ngọt ngào đang dâng trào giữa hai chân cô. Ngón tay anh trơn trượt đ·â·ⓜ thẳng vào trong, nơi đó của cô 𝖘*ı*ế*т 𝖈*♓*ặ*† khiến anh không cách nào cự quậy.

Hoa huy*t nhỏ nhắn 𝐬.𝖎.ế.t ⓒhặ.ⓣ làm anh sắp không kìm lòng được, thật muốn vùi sâu vào trong cô để nhấm nháp hương vị ngọt ngào say đắm này.

Hai mắt Lục Vãn đỏ ngầu nhìn chăm chú khuôn mặt vì đ.ộ𝖓.🌀 †ì.п.ⓗ mà ửng hồng của người kia, ngón tay dài khẽ cong lên ma xát mạnh mẽ vách tường của hoa huy*t chật hập.

"Ừm a..." Giản Tinh Mạn nhẹ giọng 𝖗ê·𝐧 г·ỉ, cái ⓜ●ô𝐧●𝐠 tròn lắc lư, phối hợp nhịp nhàng theo từng động tác của anh.

Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cơ thể mề●ⓜ ⓜ●ạ●❗ 𝐫ц·𝓃 𝖗ẩ·y bởi vì sảng khoái mà ⓡ-ê-ⓝ ⓡ-ỉ liên tục.

Lục Vãn nhìn cô chăm chú."Cô em Tinh Tinh à, em thích như thế này chứ? Hả?"

Dáng vẻ đ·ộп·ℊ †ì·𝐧·ⓗ của cô ⓠ*υγ*ế*п 𝖗*ũ vô cùng, ánh mắt mơ màng, người cô ửng hồng như được phủ lên một lớp phấn mỏng, giống hệt viên đá quý tinh xảo và xinh đẹp không thể tả.

Giản Tinh Mạn 'ý loạn tình mê' bị anh kiểm soát từ sớm, thậm chí tay cô còn bắt lấy tay anh để anh tăng nhanh tăng tốc độ đẩy đưa bên trong người mình."A... Anh, em rất thích a..."

Gương mặt nhỏ nhắn vì sung ⓢư●ớ●𝐧●ⓖ mà nhăn nhó, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn về vật đang dần nhô cao giữa háng Lục Vãn, hai mắt dần u ám.

Mũi chân 𝖗⛎_𝖓 𝓇_ẩ_ÿ chạm nhẹ vào vật nằm giữa háng anh, cô cảm nhận được sự cứng rắng từ nơi đó không nhịn được khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Cô học tập theo anh, dùng mũi chân 𝖈·ọ 𝐱·á·ⓣ dương v*t căng cứng 𝓃ó𝐧●ⓖ bỏ●ⓝ●ℊ của anh.

Hơi thở của Lục Vãn thêm nặng nề, mắt tối sầm."Làm!"

Yêu nữ ⓠ*ⓤ*𝖞*ế*𝓃 ⓡ*ũ này khiến anh sắp phát điên rồi.

Anh rút ngón tay ra khỏi người cô rồi đưa tới bên môi mình, đầu lưỡi khẽ 👢.𝐢.ế.ⓜ nhẹ hương vị ngọt ngào đọng trên đầu ngón tay. Khuôn mặt đẹp trai q●⛎●🍸ế●n 𝓇●ũ đầy ma mị ra lệnh cho cô: "↪️ở●𝒾 🍳●⛎ầ●п áo giúp anh."

Người đàn ông xấu xa từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt sáng rực như lửa khiến cô khẽ 𝖗.υ.ⓝ 𝓇.ẩ.🍸.

Trái tim Giản Tinh Mạn đập rộn ràng, ưỡn người dùng đôi tay run run cởi hết quần áo trên người anh ra.

Lục Vãn cực kỳ thỏa mãn ⓗ.ô.𝓃 lên môi Giản Tinh Mạn một cái."Tinh Tinh, sờ sờ anh."

Giản Tinh Mạn đờ đẫn nhìn cơ bắp rắn chắt trên người anh, dáng người anh đẹp như tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ. Cô cúi đầu làm theo lời anh, môi cô 👢.ⓘế.𝖒 𝖒ú.† từng khối cơ bắp trước ⓝɢự·🌜 anh.

Hơi thở theo từng nụ ⓗ·ô·𝐧 của Giản Tinh Mạn dần hỗn loạn, Lục Vãn hạ tầm mắt nhìn tay cô đang đặt ở bên dưới người mình. Cô 𝒸ở_i quầ_п lót anh ra, vật cứng rắn được giải phóng đứng thẳng lên, đang đong đưa trước mắt cô.

Gò má Giản Tinh Mạn ửng hồng, môi cô rất gần với vật 𝖓_ó𝖓_𝐠 𝖇ỏ_n_𝖌 của anh, hơi thở nhẹ nhàng của cô dường như thổi đến phần đỉnh của nó, khiến nó càng thêm hưng phấn căng nóng.

Giọng anh khàn khàn."Tinh Tinh, 𝐡·ô·𝐧 nó đi."

Đây là lần đầu tiên Giản Tinh Mạn nhìn thấy dương v*t của đàn ông, cô có hơi sợ sợ một chút nhưng càng nhiều hơn nữa là sự hiếu kỳ.

Cô nhìn chăm chú dương v*t xấu xí đứng thẳng trước mắt mình, hồi lâu tự nhiên lại cảm thấy nó thật đáng yêu.

Bên tai vang lên giọng nói trầm khàn ⓠ⛎.𝓎.ế.п 𝐫.ũ của người đàn ông, Giản Tinh Mạn nâng tầm mắt liếc nhìn anh một cái, tay nhỏ nắm lấy dương v*t anh, cúi đầu tặng nó một nụ 𝖍ô.п nhẹ nhàng.

"🌜·𝖍ế·𝐭 tiệt!"

Ánh mắt đơn thuần của Giản Tinh Mạn khiến cho Lục Vãn phát cuồng, anh không kiềm chế được nữa đẩy cô ngã ra sau, hai tay banh chân cô ra, cọ cọ trước hoa huy*t cô mấy cái rồi ưỡn eo một cái, đem dương v*t của mình đ●â●Ⓜ️ thật sâu vào bên trong cô.

Hai người hòa vào nhau.

Anh mạnh mẽ banh hai cánh hoa đang khép thật chặt kia ra, κ●𝖍●ⓞ●á●𝒾 🌜ả●𝐦 tê dại bao vây lấy Giản Tinh Mạn, cô không ngừng гê●ռ г●ỉ thật hưng phấn hưởng thụ sự 𝐱â*〽️ 𝐧*♓*ậ*𝖕 mạnh mẽ của Lục Vãn.

"Ừm hừ... A... Lục Vãn..."

Đôi chân thon dài quấn chặt lấy eo Lục Vãn, cô 🅱️ấ_ц ↪️_♓ặ_т tấm niệm ghế sô pha, nhũ hoa ⓜ·ề·𝐦 Ⓜ️ạ·ı đong đưa đầy mê hoặc theo từng động tác của anh.

Động tác của Lục Vãn càng thêm mạnh mẽ, hai nhũ hoa tròn đầy đặn đang lay động của cô hút lấy ánh mắt anh.

Anh há miệng tiếp tục ngậm lấy nhũ hoa tròn đầy của cô, dùng răng mân mê chấm đỏ đầy mê hoặc.

"Ừm a... mạnh thêm chút nữa..." Người Giản Tinh Mạn đong đưa theo từng động tác của anh, cô lắc lắc Ⓜ️ô𝖓_🌀 phối hợp nhịp nhàng cùng anh, vui 💲●ư●ớ●ռ●g không thể tả.

Đôi mắt xinh đẹp có hơi mơ màng, cô như chìm vào vực sâu buông thả để bản thân tự hành động theo bản năng, nhiệt tình yêu cầu anh làm mình mãnh liệt thêm chút nữa.

Bàn tay nhỏ nâng lên khuôn mặt tuấn tú đang vùi trong п·🌀·ự·🌜 mình, cô nhiệt tình ♓·ô·𝐧 anh, զ·⛎ấ·n 𝐪ⓤý·🌴 không buông, không kịp nuốt xuống nước bọt làm nó tràn ra bên khóe môi, hơi thở của cả hai dần lộn xộn hòa quyện với nhau.

Lục Vãn đáp lại nụ ⓗ●ô●п cô một cách mạnh mẽ, môi lưỡi tung hoành ngang dọc trong miệng cô 'quậy' đến trời long đất lở.

Năm đầu ngón tay anh vẫn đang bóp chặt nhũ hoa mề-Ⓜ️ ɱ-ạ-ï, trơn bóng của cô, lưu lại ẩn hiện từng vết đỏ hồng như son trên bầu 𝖓-🌀-ự-𝐜 cô. Động tác bên dưới người vẫn chưa dừng lại, mà ngày càng mạnh mẽ quyết liệt hơn, mỗi một lần đâ·〽️ ν·à·🔴 đều thật mạnh đến nỗi ái dịch từ nơi riêng tư văng tung tóe khắp nơi.

Nơi 🌀ℹ️@●𝖔 𝒽●ợ●🅿️ của hai người ướt đẫm, tiếng nước ấp ách vang lên theo từng đợt sóng tình mãnh liệt nghe sao thật ngượng ngùng.

"Ừm..."

Nụ 𝖍●ô●𝓃 mãnh liệt, cùng k𝐡.ο.á.❗ 🌜ả.𝖒 dâng trào trong người khiến Giản Tinh Mạn gần như ngạt thở, ngón tay cô 🅱️ấ.⛎ ⓒ.ⓗặ.🌴 lấy vai Lục Vãn, tiếng nức nở nghẹn ngào đã bị môi anh chặn mất.

Lục Vãn ôm Giản Tinh Mạn để cô ngồi lên người anh, để hai cánh tay cô ôm lấy cổ anh, tư thế nhạy cảm này giúp anh có thể 'trơn tuột' thuận lợi 𝐱-â-Ⓜ️ n♓-ậ-𝐩 vào sâu bên trong cô.

Anh dừng chuyển động bên dưới lại, ôm lấy eo cô, bàn tay trêu đùa hai nhũ hoa tròn trịa, dáng vẻ lười biếng nở nụ cười."Muốn thì tự mình động đi."

Giản Tinh Mạn cắn răng trừng mắt nhìn Lục Vãn.

Nếu như lúc này cô muốn giữ gìn khí thế can trường của mình chắc chắn sẽ nhảy ra khỏi người anh, cô tin chắc rằng anh sẽ lập tức bắt cô lại.

Thế nhưng dương v*t nóng rực của anh vẫn đang cắm chặt bên trong cô, ռó_п_🌀 𝖇_ỏ𝖓_ɢ tới nỗi khiến cô phát run lên. Giản Tinh Mạn có cảm giác cả người mình trống rỗng khó chịu, giống như đang có hàng ngàn hàng vạn cái con kiến bò qua bò lại, cô không thể nào kiềm chế được sự khao khát dành cho anh.

Chắc chắn là anh cố tình!

Đôi tay nhỏ bé của Giản Tinh Mạn vịn chặt lấy vai anh, cô nâng người lên, hơi trúc trắc để tiểu huyệt nhỏ bé của mình chậm chạp nuốt lấy dương v*t của anh rồi lại từ từ nhả ra, ấy thế mà lại đem đến ⓚ·♓0·á·ⓘ 𝒸·ả·〽️ tràn ngập, khiến cô vui vẻ híp mắt lại mà hưởng thụ.

Thời gian chầm chậm trôi, 𝖐.♓𝖔á.ï 𝒸.ả.〽️ tăng lên theo từng cử động lên xuống, cô nắm thế chủ động vui vẻ chơi đùa với dương v*t của anh, tốc độ lên xuống không ngừng nhanh lên, hưởng thụ ngậm nút lấy dương v*t to nóng của anh.

Nhìn khuôn mặt hưởng thụ của cô, Lục Vãn khẽ nhăn mày, há miệng т𝐡.ở 𝒹ố.🌜 lắc lư hai bầu п.ɢ.ự.↪️ căng tròn, anh vui vẻ hưởng thụ sự chủ động của cô, răng mân mê đầu nhũ đỏ hồng như quả dâu, bàn tay vẫn dùng sức nắn bóp không ngừng.

N𝐠●ự●𝒸 của Giản Tinh Mạn bị Lục Vãn l𝖎ế.𝖒 ⓜ·ú·† đến tê dại, cô đang đắm chìm trong ⓚ.h.⭕.á.i ⓒ.ả.Ⓜ️ của tình dục, để dương v*t của anh đ·â·〽️ đến chỗ sâu nhất, nhạy cảm nhất trong người mình.

Động tác lên xuống của cô càng lúc càng nhanh, càng thêm mạnh mẽ nuốt lấy dương v*t của anh. Đột nhiên dưới người cô đau đớn, ngay lúc cô đang nuốt lấy thì anh đâ·𝐦 dương v*t vào bên trong cô một cái thật mạnh.

"A... Lục Vãn..." Giản Tinh Mạn yêu kiều rên lên một tiếng, cả người cô mềm nhũn, trong nháy mắt đạt tới 𝐤_𝖍ⓞá_ⓘ 𝒸ả_𝖒 cực đại khiến cô xụi lơ trong lòng Lục Vãn.

Giản Tinh Mạn đã lên tới cao trào của tình dục nhưng Lục Vãn vẫn chưa thất sự thỏa mãn. Anh ôm cô để lưng cô dính chặt vào vánh tường, hơi rời khỏi hoa huy*t cô rồi mạnh mẽ đi vào bên trong, anh đâ*ɱ thật sâu vào trong hoa huy*t khít chặt.

"A... không... Lục Vãn... không muốn... dừng lại..."

Cô thét lên, nơi bí ẩn mẫn cảm không thể chịu nổi sự 𝖝â·ⓜ п𝖍ậ·🅿️ của anh, chân cô cong lên, vì đau đớn tê dại mà 𝖙ⓗ.ở ♓ổ.п ♓ể.ⓝ cầu xin anh tha cho mình.

Nhưng người đàn ông kia đang 𝐦·ê đ·ắ·ɱ cơ thể cô làm sao từ bỏ cho được.

Mỗi lần Lục Vãn đi ra lại đ-â-ɱ 𝐯à-0 thật sâu, thật mạnh, khiến ái dịch nhớp dính tuôn ra, chảy dọc theo bắp đùi rơi xuống trên nền nhà nở rộ như những đóa hoa.

Ái dịch tuôn ra không ngừng giúp mỗi lần anh ra vào càng thêm thuận lợi, mỗi lần ra vào lại vang lên những âm thanh nghe thật xấu hổ, khiến mỗi lần Giản Tinh Mạn nghe thấy đều muốn tìm một cái hố mà chui xuống đó.

Xấu hổ quá đi mất.

"Đừng a, a... Lục Vãn... Em buồn ngủ... Muốn đi ngủ... Hừ hừ..." Cô không chịu đựng nổi nữa, lắc đầu nguây nguấy.

Phía trước người là cơ thể nóng hổi của anh, phía sau lưng là bức tường lạnh băng, cảm giác nóng lạnh ⓧu𝖓_𝐠 đ_ộ_🌴 với nhau khiến cô như thể sắp phát điên.

"Không phải em nói kỹ năng của anh không tốt sao?" Khóe môi Lục Vãn nở nụ cười tà mị, anh tăng thêm chút sức lực tại nơi chật hẹp này, công kích hoa huy*t nhỏ bé của cô.

Dương v*t 𝐡_⛎_ռ_ⓖ 𝐡_ă_𝖓_ɢ đâ●Ⓜ️ thật mạnh vào bên trong cô, như sắp phá nát hoa huy*t nhỏ bé của cô, để nơi này của cô chỉ thuộc về một mình anh.

"Ô... Lục Vãn... Dừng lại đi... Em nhận sai rồi không được sao... Hừ hức..."

𝐊·𝖍·𝐨·á·1 𝒸·ả·Ⓜ️ dồn dập khiến Giản Tinh Mạn gần như sụp đổ, cô hoảng loạn đến mức nước mắt lưng tròng, trong giọng nói có thêm tiếng nức nở vô cùng ấm ức.

Κⓗo_á_ℹ️ ↪️ả_ⓜ mãnh liệt hết lần này đến lần khác ập đến gần như nhấn chìm cô, Giản Tinh Mạn có cảm giác mình sắp ↪️·♓ế·✝️ vì sung 💲ướռ-ℊ ở dưới người anh.

Cảm nhận được hoa huy*t của cô đang không ngừng co chặt lại, Lục Vãn biết cô lại sắp đặt đến cao trào của tình dục, anh giữ chặt eo cô rồi dùng dương v*t đâ.Ⓜ️ thật mạnh vào trong người cô.

Cái miệng nhỏ dưới người ⓟ𝐡-á-т 𝖗-𝒶 â-Ⓜ️ †♓-𝒶-n-ⓗ thật mê hoặc, nghĩ đến lúc nãy cô đặt lên dương v*t mình một nụ ⓗ·ô·𝖓 khiến ánh mắt anh dần tối tăm.

Bỗng chốc anh lại đâ*𝐦 𝐯à*𝐨 thật mạnh thật mạnh hơn nữa, ở bên trong người cô mặc sức "diễu võ giương oai"[1].

Lục Vãn 𝐡·ô·n vào môi Giản Tinh Mạn một cách mãnh liệt, ngậm chặt đầu lưỡi cô, 𝖑.ï.ế.〽️ 𝐦-ú-🌴 lấy dư vị ngọt ngào trên đấy. Tay anh xoa nắn bờ 𝐦ôⓝ●🌀 tròn trịa, ưỡn eo đâ·〽️ thật mạnh vào hoa huy*t chật hẹp của cô.

"Đừng ừm... Hừ hừ..." người Giản Tinh Mạn không ngừng rц_ռ гẩ_ⓨ, giọng nói đứt quãng theo từng cú đâ●ɱ liên tục mạnh mẽ của anh, cô càng ngày càng r●⛎●ռ 𝓇●ẩ●𝐲 cúi đầu cắn thật mạnh lên vai anh.

Anh khiến cô khó chịu, vậy cô sẽ để anh chịu đau đớn.

Anh hưởng thụ lấy miệng nhỏ nhắn đang cắn chặt trên vai, vai bị cắn đau nhói khiến anh nhíu mày lại, áp sát tai cô thì thầm một câu."Tinh Tinh, em không nên nghi ngờ phương diện này của đàn ông, đó là điều tối kỵ nhất đấy. Hôm nay anh sẽ dạy cho em một khóa, ráng mà học tập cho tốt nhé."

Nghe rõ từng lời của Lục Vãn, Giản Tinh Mạn tức giận dùng thêm sức cắn chặt vai anh.

Đồ đáng ghét!

Trên TV đang phát cảnh đôi nam nữ đang song kiếm hợp bích đánh nhau vô cùng ác liệt. Còn nơi góc tường, một đôi nam nữ khác đang triền miên trong biển dục, hơi thở hỗn loạn hòa cùng tiếng đao kiếm lách cách quyện vào nhau tạo thành một điệu nhạc êm ái, không ngừng phiêu lãng miên man không dứt khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng.


[1] "diễu võ dương oai": phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ

Chương (1-44)