Xuyên qua
← Ch.37 | Ch.39 → |
Nàng đã quên cách hít thở đều đặn, cũng không nhận ra giọng của mình đã chuyển từ nhẹ nhàng sang ngọt ngào tự khi nào, từ sợ hãi ban đầu biến thành say mê, ánh mắt lộ ra ý 🍳ⓤ·γ·ế·𝖓 ⓡ·ũ người khác, hoa h/uyệt vẫn căng chặt, nhưng cũng không ngăn nó hưởng thụ sự va chạm và đâ.ⓜ thọc, thậm chí còn khao khát hơn. Nàng nhận ra trong giây lát, đắm chìm trong tình dục như vậy, còn muốn ăn nhiều hơn, có phải hơi d/âm đãng hay không.
Nhưng nàng không có thời gian để suy nghĩ. Nàng không ngại ngùng thể hiện sự khao khát và ℊầ*𝐧 ⓖ*ũ*i trước mặt hắn, giữa lúc từng đợt 𝐤𝐡_🔴á_𝒾 cả_𝖒 dâng trào, nàng chỉ nói: "Ôm ta đi." Hòa làm một với người ở trên, nàng dần dần lộ ra vẻ thoả mãn.
"Tần Xước, Tần Xước... Ngài, ngài vào thêm chút nữa đi, hình như ta muốn..." Nàng đột nhiên hít một hơi, không cần nói thêm gì nữa, vẻ mặt mê ly đã nói lên tất cả.
Hắn kéo hai chân nàng lại gần, sau một trận bận rộn va chạm ở háng, nàng cau mày như sắp khóc lần nữa, vai şℹ️ế-𝐭 𝒸ⓗặ-𝐭, bụng dưới run nhè nhẹ, nước suối đột ngột tràn ra.
Tiểu h/uyệt càng nhạy cảm hơn sau khi đạt ⓒ_ự_ⓒ 𝖐𝖍ο_á_𝐢, vật lạ lại tiến vào làm nàng cảm thấy đau đớn hơn, nàng ôm hắn nói "Ta không được nữa". Nàng không thể thả lỏng, một giọt nước mắt đột nhiên rơi trên người hắn.
Tần Xước vuốt đầu nàng nhẹ nhàng dỗ dành, cố nhịn sự thôi thúc trút hết đợt ⓗ●ⓐ●𝖒 ɱυ●ố●ⓝ cuối cùng, chậm rãi ♓ô*ⓝ nàng.
Qua một lúc, nàng bớt căng chặt, đỏ mắt gật đầu, g/ậy th/ịt bắt đầu cử động trong tiểu h/uyệt.
Sau khi thư giãn, hoa h/uyệt càng ℊ●ầ●п 🌀ũ●𝖎 với g/ậy th/ịt hơn, chăm sóc nó càng thoải mái hơn, khi g/ậy th/ịt phồng to đến mức phá tan hoa h/uyệt, Tần Xước rút nó ra, Tạ Tinh Diêu ngồi dậy, tay phải cầm món đồ làm người ta sợ hãi kia, ✅⛎·ố·𝐭 ν·𝑒 nó.
Đột nhiên, lông mi nàng khẽ run, nhìn q/uy đ/ầu hồng hào lấp lánh, ma xui 🍳𝖚*ỷ khiến thè lưỡi ra, 👢1ế*Ⓜ️ nó.
Nàng ngước mắt nhìn Tần Xước, hắn hơi kinh ngạc, nhưng dường như không chán ghét điều đó. Nàng mạnh dạn 𝖍ô_ⓝ lên vật thô to nóng hổi, đôi môi 〽️ề●ɱ 𝐦ạ●ℹ️ áp sát món đồ hơi tanh, môi đỏ cũng biến thành màu sắc d/âm đãng. Nàng 𝐡ô●ռ rất cẩn thận, không ngừng ☑️ц*ố*t v*𝑒, cho đến khi một luồng trắng đục bắn ra trước mặt nàng.
Trong dư vị, chỉ có hai tiếng 𝐭●♓●ở 𝖍ổ●𝖓 ♓ể●𝖓, món đồ kia còn cứng ngắc, đánh vào bộ ⓝ.ɢ.ự.𝒸 𝖒ề·𝐦 ɱ·ạ·ı của nàng, nàng nhìn chằm chằm vào vật hơi nóng trước mặt, nâng hai vú từ từ khép lại, trấn an g/ậy th/ịt vừa ⓛ-ê-п đ-ỉ-п-h.
Thịt 𝓃𝐠ự_ⓒ 〽️-ề-m Ⓜ️ạ-ℹ️, g/ậy th/ịt dính nước suối khiến hai vú nàng cũng ướt, trơn trượt không kẹp được món đồ kia. Cặp ռg*ự*c nàng cũng không lớn, nên nó luôn trượt vào giữa hai vú.
Nàng có chút sốt ruột, thử lại, chưa được hai lần, thứ kia lại trốn, nàng nản lòng, nghe thấy Tần Xước cười, hắn cúi xuống ♓*ô*ռ nàng, ấn hai tay vào vú nàng.
"Đang nghĩ gì vậy?" Hắn thấy nàng nhíu mày.
Sau một lúc thẹn thùng, nàng nói: "Đang nghĩ không biết nó có lớn lên chút nữa không..."
Người đối diện bật cười, bàn tay phủ lên ռ●ɢ●ự●𝐜 trước khi nàng tức giận.
"Nó rất đẹp" Hắn ôm nàng, ѵu·ố·т v·𝐞 mỗi tấc da thịt, lại trêu đùa, "Nhưng nếu ta sờ nhiều, biết đâu có thể to hơn."
Bàn tay đặt trên 𝖓𝖌ự●𝖈 nàng xoa liên tục, làm người ta đỏ mặt tới tận mang tai. Tạ Tinh Diêu vốn muốn đi ra ngoài lấy nước, bị Tần Xước kéo nằm xuống.
"Ngoan."
Nàng nhìn thấy hắn nằm giữa hai chân mình, hoa h/uyệt và cuống hoa hơi nhạy cảm đột nhiên bị một thứ ɱề●Ⓜ️ Ⓜ️●ạ●ℹ️ khác ✌️*ⓤố*ⓣ ѵ*𝖊.
Â/m hộ đỏ mọng có vẻ càng thêm kiều diễm. Hắn chạm đầu lưỡi vào cuống hoa, khiêu khích nhè nhẹ và cẩn thận, trêu nó r⛎·𝐧 𝖗ẩ·𝖞, sau đó đẩy hai mảnh thịt trai ra, bọc nước suối ở miệng huyệt lên đầu lưỡi mình, yết hầu khẽ nhúc nhích, nuốt nó xuống.
"Tần Xước..." Nàng có chút ngứa ngáy và tê dại, nhưng xấu hổ nhiều hơn, bị hắn nhìn chằm chằm phía dưới, luôn luôn mất tự nhiên.
Đã xem nơi riêng tư rất nhiều lần, hắn không còn kiềm chế bản thân làm những việc тh.â.𝐧 Ⓜ️ậ.t mà trước đây hắn từng muốn làm, vừa ♓*ô*𝓃 vừa lıế●m, khiến Tạ Tinh Diêu choáng ngợp. Hắn trần trụi, tình yêu và d-ụ-𝐜 ✅ọ-n-𝖌 cũng vậy, sự quyến luyến và yêu thích nồng nàn bao bọc toàn bộ cơ thể nàng.
"Làm cô sợ à?" Hắn hỏi.
Nàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Thoải mái lắm."
Hắn 𝒽ô●𝓃 phần thân dưới của nàng. Tạ Tinh Diêu đột nhiên không chịu đựng được, sờ cuống hoa dần dần dày lên 𝒹·ụ·𝖈 𝐯·ọп·🌀. Tần Xước thấy thế, bắt đầu làm thay nàng, nhẹ nhàng xoay quanh cuống hoa, nghe thấy tiếng ✞𝒽*ở 🅓ố*c của nàng sau đó tăng tốc độ lên, nàng choáng váng đến mức đạt 𝐤𝐡*🅾️*á*ı 𝐜ả*〽️ lần nữa, nhụy h. oa tỏa sáng rực rỡ, 𝖗·𝐮·n ⓡ·ẩ·ÿ trong không trung.
"Ăn no chưa?" Tần Xước ôm nàng hỏi.
"Sờ ta nữa đi." Nàng nằm trong lòng hắn nói.
Vốn dĩ muốn đè hắn ăn vài lần, nhưng nàng nghĩ đến sự thô bạo và tàn nhẫn của cây gậy kia, nên không muốn hắn đi vào nữa. Ngón tay với khớp xương rõ ràng của hắn xuyên vào hoa h/uyệt của nàng, ⓚ.í.𝒸.𝖍 т.𝖍í.ⓒ.♓ nàng ra hai ba lần, nàng nằm ở dưới cằm hắn hưởng thụ, 𝐫ê-п 𝓇-ỉ khe khẽ.
"Còn đau không?" Hắn hỏi.
Tạ Tinh Diêu lắc đầu, hiện tại đã khôi phục tinh thần, vốn muốn nói huyệt trống trơn hơi khó chịu, nhưng sợ hắn lại tàn nhẫn, nàng cắn cằm hắn nói: "Lần tới sẽ ăn ngài nữa, không được làm ta đau."
Hắn mỉm cười ôm nàng, da thịt chạm vào nhau, nàng dựa vào vai hắn ngủ bình yên. Tần Xước ngắm khuôn mặt nàng một hồi lâu, dáng vẻ an ổn xinh đẹp luôn có thể làm hắn quên đi mọi oán hận.
Trước đây, nàng thích hắn nhiều hơn, Tần Xước lẩm bẩm "Sau này sẽ không", Tạ Tinh Diêu không hiểu, nhưng cũng ôm vòng ⓔ●ο ⓣ●ⓗ●🅾️●𝓃 gọn của hắn mỉm cười.
Hắn cuối cùng cũng nhắm mắt ngủ.
Không biết qua bao lâu, một cơn gió nhẹ thoảng qua, lục lạc vàng của Di Sơn Xuyên treo trên tường vang lên, Tạ Tinh Diêu chậm rãi mở mắt ra, thấy hắn hô hấp đều đều, chắc đã ngủ rồi.
Nàng nhìn lục lạc vàng rung rinh, phản chiếu dưới ánh đèn lồng, đung đưa trong bóng tối trên bức tường bên kia. Nàng ghé sát tai hắn, ánh mắt sáng ngời, lặng lẽ nói ba chữ, chỉ có hình dáng của miệng, nàng không dám phát ra tiếng.
Quý Như Tê.
Nói xong ba chữ này, nàng lẳng lặng nhìn hắn, nở nụ cười hơi chua xót hiếm thấy.
Nàng không ngốc.
Trên tay Tần Xước có vết chai, tương tự như của nàng, nhưng mỏng hơn rất nhiều. Nàng đã nắm đôi tay này vô số lần, nàng sẽ không nhầm, hắn từng luyện kiếm, nhưng dường như hắn không cầm kiếm được nữa.
Nàng ở Lược Ảnh Môn nửa năm, chưa từng thấy Tần Xước đúc kiếm hay đao, đúc loại v_ũ 🎋𝒽_í như vậy cần bế quan một thời gian, nhưng đệ tử của Lược Ảnh Môn nói rằng Tần Xước chưa từng làm vậy, tuy nhiên trên giang hồ luôn có một số đao kiếm do hắn làm. Nàng nảy sinh lòng nghi ngờ.
Hà Trác (卓: Trác), Hòa Trác, là lấy một nửa Tần Xước (绰: Xước), chọn tên lười như vậy, đương nhiên sẽ có người phát hiện. Nếu không đoán sai, vị đó mới là Tần Xước thật.
Mà Ôn Lương Thu ở bên cạnh hắn, hắn và Cửu Xu quen biết, hắn chưa bao giờ đề cập với nàng về việc hắn biết Quý Như Tê. Những lời Cửu Xu đã nói trong lúc giả vờ say, rõ ràng là nói với hắn. Hắn buồn như vậy, có lẽ là vì thế.
Nàng nghe người ta nói, Quý Như Tê xăm con dơi ở 𝐧·ℊ·ự·𝒸, chắc chắn là vị trí vết sẹo phỏng mà nàng vừa 𝖍-ô𝐧-.
Cửu Xu say thật, lúc nàng dìu ông về, lão nhân đột nhiên mắng một câu."Thằng nhóc thúi, sư phụ mới nói chuyện với con một lát đã bỏ chạy." Nàng sững người, một số nghi ngờ trước đây đột nhiên tìm thấy chỗ đứng.
Khi nàng đi tìm hắn, thật ra nàng trốn sang một bên, nhìn hắn vung kiếm hai lần, thấy bóng lưng tiêu điều, nàng kìm nén mong muốn chất vấn hắn.
Không sao cả.
Nàng cọ cằm Tần Xước, nàng thích người trước mắt, hắn không sao là được.
Những chuyện xưa mà nàng không biết, nhất định có rất nhiều khúc mắc, nhưng Ôn Lương Thu không trách hắn, như vậy ít nhất hắn vô tội, đối với nàng, thế là đủ rồi.
Sự kính trọng của nàng dành cho Quý Như Tê, và tình yêu đối với Tần Xước hòa vào nhau, nàng không biết phải làm sao.
Nhưng hắn nói hắn thích nàng, chỉ thích một mình nàng. Khi đó nàng nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng muốn bảo vệ hắn cả đời, sẽ không để hắn rời đi.
Da thịt kề nhau, nàng nắm tay hắn, mỉm cười rạng rỡ và nhắm mắt lại.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |