Vương tử Tinh Mang Quốc
← Ch.050 | Ch.052 → |
Không biết đã qua bao lâu, Y Vân từ trong hoảng hốt phục hồi lại tinh thần, mới phát giác chẳng biết từ lúc nào nàng đã đi vượt lên trước Long Phi. Hiện giờ nàng là một tiểu thái giám, vậy mà lại đi phía trước chủ tử, Y Vân vội vàng dừng chân, cúi đầu chờ Long Phi đi tới. Nhưng mà Long Phi lại ngừng chân không tiến, ánh mắt có chút áy náy nhìn Y Vân."Vân nhi, ngươi đang sinh khí với đại ca sao?" Long Phi cẩn thận hỏi han."Vương gia, nô tài không dám." Kỳ thật Y Vân cũng không có trách Long Phi, Long Phi nào biết rằng nàng cùng Long Mạc, Nguyệt Hạ Hương có gút mắc khó giải."Vân nhi, không cần như vậy." Long Phi trầm ngâm một lát, hình như hạ quyết tâm nói: "Thôi được, có một số việc vẫn làm nên nói cho ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết, đại ca không phải là cố ý giấu ngươi, thật ra việc giữa ngươi và Mạc, đại ca trước đó cũng biết vài phần, nhưng cũng không mấy rõ ràng, chính là gần đây mới biết hắn huỷ hôn là vì ngươi.
Nhưng mà, phụ hoàng vẫn chưa đáp ứng thỉnh cầu của Mạc, lúc đầu cũng là chính Mạc chạy đến cầu phụ hoàng tứ hôn, hiện tại lại muốn huỷ hôn.
Phụ hoàng đã phẫn nộ, người trong hoàng tộc sao có thể nói mà không giữ lời, hơn nữa Nhật Hi Quốc gần đây ở biên ải liên tục gây hấn, rất có khả năng sẽ tiến vào Trung Nguyên.
Nguyệt Lãng tướng quân hàng năm vẫn trấn thủ biên cương, đối với tình hình quân doanh Nhật Hi Quốc tương đối quen thuộc, có lẽ mấy ngày nữa Nguyệt tướng quân sẽ ra biên ải.
Vì để Nguyệt tướng quân yên lòng, ta đoán vài ngày nữa phụ hoàng sẽ hạ chỉ để Mạc cùng Nguyệt tiểu thư thành thân."Nghe Long Phi giải thích một hồi, Y Vân hết sức kinh ngạc. Cho tới nay, Y Vân rất ít nghe về việc quốc sự, nên luôn cho rằng quốc thái dân an. Không nghĩ tới, hiện giờ việc nước lại có liên quan đến một kẻ bình thường như nàng, cữu cữu muốn mang binh đi đánh giặc sao?"Ngươi nói, sẽ phải đánh giặc sao?"
"Điều này đại ca ngươi cũng không chắc, nhưng mà cho dù là có đánh giặc hay không, Nguyệt tướng quân không chỉ cầm binh quyền trong tay mà còn là trọng thần của phụ hoàng, cho nên việc hôn sự giữa Mạc cùng Nguyệt Hạ Hương nhất định phải làm." Long Phi nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Y Vân, tàn nhẫn nói. Tuy rằng lúc trước vẫn cho là bọn họ đã thành thân, cứ tưởng rằng nàng đã không còn để ý, đã có thể lặng lẽ chúc phúc cho họ. Nhưng mà, thoạt đầu khi nghe được Hoàng hậu nói Long Mạc cùng Nguyệt Hạ Hương vẫn chưa thành thân, ngoại trừ kinh ngạc cùng thương tâm thay Nguyệt Hạ Hương, kỳ thật trong lòng của nàng còn có một tia vui mừng, dù sao nàng cũng đã khắc sâu yêu thương đối với bạch y Đại ca ca của nàng. Nhưng hôm nay, sau khi Long Phi nói lại sự tình đã khiến cho đáy lòng được xoa dịu đôi chút của nàng như tan thành mây khói. Trong lòng bỗng nhiên lại đau đớn. Nàng, thân phận một tiểu nha hoàn cùng thân phận hoàng tử của Đại ca ca cách biệt một trời một vực, chẳng lẽ cả đời họ là thật sự không có duyên sao?Nét buồn phiền trong mắt Y Vân ngày càng đậm, cảm giác trống vắng ngày càng sâu, nàng cô đơn bất lực đứng trong gió, dường như sắp theo gió bay đi."Đại ca, ngươi trước tiên quay về Uyển Phong Cung đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút." Ngữ khí Y Vân lạnh nhạt như gió."Được rồi, để tâm bình tĩnh cũng tốt, đại ca một lát sẽ phái người đến đón ngươi."Long Phi nói xong liền rời đi, không đành lòng nhìn thấy Y Vân ưu thương. Y Vân một mình chậm rãi đi tới, nhưng không biết đi về đâu. Nguyệt phủ mặc dù là nhà bà ngoại của nàng, bởi vì việc của Nguyệt Hạ Hương, nàng không thể tới; Mạc vương phủ, mặc dù có dưỡng nương của nàng, nhưng mà đó là phủ đệ của Long Mạc, nàng lại càng không thể tới; Phồn Hoa Viên, bởi vì Quân Lăng Thiên, nàng buộc phải rời đi; hiện giờ, ở thâm cung này, cũng không phải là nơi nàng có thể dung thân. Thiên hạ to lớn, chẳng lẽ ngay cả một nơi để tiểu nha hoàn nàng dung thân cũng không có sao?Thẫn thở đi lạc vào một khu vườn tĩnh mịch. Chung quanh một mảnh thanh tịnh, không nghe thấy tiếng người, chỉ có thanh âm tiếng gió lướt qua ngọn cây cùng tiếng chim vui hót. Khung cảnh như vậy cùng với tâm tình Y Vân lúc này thật hài hoà. Vòng qua một chỗ ngoặt, một hồ nước sâu màu ngọc bích hiện ra trước mắt, nhìn mặt hồ không chút gợn sóng, Y Vân lúc này mới cảm thấy trong lòng có phần yên ổn. Mặt hồ lửng lờ trôi từng cánh hoa hồng, một chút sắc hoa, làm cho khung cảnh thêm phần tươi đẹp nhưng lại khiến lòng người u buồn hơn. Y Vân một mình lẳng lặng ngồi ở bờ hồ, nỗi lòng băn khoăn, tâm trí không biết đã bay tới nơi nào. Bùm...Một sóng âm thật lớn. Y Vân cả kinh, chỉ thấy mặt hồ bắn lên từng dòng bọt nước. Một chuỗi giọt nước bay lên, đậu trên gương mặt Y Vân, cảm giác nước hồ lành lạnh truyền đến. Dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi, Y Vân vô cùng chán nản, chẳng lẽ ở Hoàng cung, ngay cả giây phút một mình yên tĩnh cũng không thể có sao?Y Vân sắc mặt khó chịu quay đầu. Bên hồ nước, phía dưới bóng cây, một thanh niên thân mặc lam y khoanh tay đứng nhìn. Con ngươi đen tuyền, rất to rất sâu rất sáng; sóng mũi thẳng mà cương trực. Hắn đang nhìn về phía Y Vân mỉm cười, vành môi cong cong, nụ cười thật hồn nhiên mà rực rỡ, như một hài tử. Đôi mắt đen mà trong suốt, giống như ánh mặt trời toả ra từ trong ánh mắt. Người này, quấy rầy người khác như vậy, lại không cảm thấy áy náy một chút nào sao? Còn nhìn nàng vui cười như thế?Vẻ mặt Y Vân ngày càng không vui, vốn muốn nói vài câu, nhưng, ở trong cung nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, nàng liền đứng dậy muốn rời đi. Thanh niên áo lam ánh mắt tràn đầy nét tươi cười, nhìn thấy vẻ u sầu trong mắt Y Vân, liền kìm lại ý cười, chậm rãi hướng Y Vân đi tới."Công công, ngươi có tâm sự gì, không ngại nói cho ta, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn, sao lại ngồi trước hồ nước mà tự trách."Công công? Mặc dù nàng giả dạng thái giám, nhưng lại bị người khác xưng hô như thế, trong lòng vẫn là có chút không được tự nhiên. Y Vân nâng mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi là người phương nào, ta vì sao phải nói với ngươi?"Người này cũng quá là tuỳ tiện, lần đầu gặp mặt lại cùng người khác thân thiết như vậy, chẳng lẽ không biết giữ khoảng cách sao?"Thần sắc ngươi lo lắng như vậy, chẳng lẽ là đã làm chuyện sai lầm gì, bị chủ tử ngươi quở trách sao? Sau này chú ý một chút là được, không cần tự tìm lấy phiền não, chủ tử Nam Long Quốc các ngươi, đúng là khó hầu hạ." Người nọ cười híp mắt nói. Y Vân kinh ngạc, nghe giọng điệu của hắn, dường như không phải người Nam Long Quốc, cẩn thận đánh giá qua hắn, mới phát hiện hắn cùng công chúa Tinh Mang Quốc Tuyết Mạn La có chút giống nhau. Chẳng lẽ? Hắn đúng là Vương tử Tinh Mang Quốc?Trong mắt Y Vân lặp tức có vẻ cảnh giác, nếu là vị vương tử kia, hắn chắc chắn có quan hệ sâu sắc với Quân Lăng Thiên, bởi vì Quân Lăng Thiên cùng muội muội của hắn Tuyết Mạn La có quen biết thân thiết. Chẳng lẽ Vương tử Tinh Mang Quốc vẫn còn ở lại hoàng cung sao? Nhớ rõ trong lúc nàng thay Long Mạc đỡ một kiếm, dưỡng nương đã từng nói hoàng tử Tinh Mang Quốc đã đến đây. Hắn ở trong hoàng cung cũng không ít ngày, nếu Quân Lăng Thiên thật sự có âm mưu bất chính gì, người này chỉ sợ chính là nội ứng. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi truyền lên một hồi lo lắng."Ngươi là ai?" Tuy đoán trước được, nhưng Y Vân vẫn hỏi qua. Nhìn sóng mắt Y Vân nhẹ nhàng, người nọ ngẩn ngơ một lát, liền hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Tiểu thái giám lại đẹp như vậy!"Y Vân tuy đã quen với việc này, nhưng trước đây chưa từng bị nam nhân khen ngợi ngay trước mặt, nên cảm thấy người này quá ư tuỳ tiện. Y Vân liền hừ một tiếng, xoay người rời đi, mặc kệ hắn. Người nọ lại không đành lòng, nhìn bóng lưng Y Vân, hô to: "Tiểu công công, mọi sự cần phải nghĩ thoáng một chút đó."
"Tuyết Lạc Ân!"Tai nghe một thanh âm vui vẻ như tiếng chuông bạc, một thiếu nữ váy xanh từ phía trước hồ nước nhẹ nhàng chạy tới. Y Vân chăm chú nhìn, chính là Thanh Tâm công chúa, vẻ mặt vui sướng, gương mặt phấn hồng lại khảm lên hai tiểu má lúm đồng tiền, lúa này tràn đầy nhu tình mật ý, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng thanh niên áo lam bên cạnh Y Vân, căn bản không chú ý đến Y Vân tỷ tỷ một thân y phục thái giám đang đứng bên cạnh."Ha ha! Cục cưng bé nhỏ của ta đến đây." *a ni` sến wa đi* Người nọ sắc mặt tươi vui đón lấy, kéo cổ tay Thanh Tâm công chúa. Y Vân trong lòng sửng sốt, vội bước nhanh phương hướng ngược lại mà rời đi. Cách xa một chút, liền quay đầu ngóng nhìn, chỉ thấy hai người tay trong tay ở bờ hồ dạo bước, như đôi nam nữ một lòng. Y Vân chỉ cảm thấy có chút không tin, thanh niên áo lam kia không thể nghi ngờ chính là Vương tử Tinh Mang Quốc, bởi vì Thanh Tâm gọi hắn Tuyết Lạc Ân, công chúa điêu ngoa kia là Tuyết Mạn La, tên lại giống nhau như vậy. Ở Phồn Hoa Viên Y Vân đã từng nói cho Long Phi, Vương tử Tinh Mang Quốc cùng Quân Lăng Thiên quan hệ thân thiết, việc hoà thân tuyệt đối là có âm mưu, khi đó, nàng nghĩ Long Phi chỉ là bằng hữu Long Mạc, nên để cho hắn chuyển lời đến Long Mạc, hiện giờ xem ra hắn căn bản là không có nói. Nhưng mà không nói cho Long Mạc, cũng nên báo cho Thanh Tâm nha. Nhìn thấy bộ dạng công chúa mới vừa rồi, từ đôi mày đến đuôi mắt đều là nét cười ôn nhu, dường như nàng đối với Vương tử Tinh Mang Quốc có chút ái mộ. Nếu thật sự như vậy, chẳng phải hỏng hết hay sao, nếu Thanh Tâm bị hãm hại, nàng sao có thể tiếp nhận điều này. Nàng đơn thuần như vậy mà nỡ lòng nào vô tâm tính kế trên tiểu nha đầu này. Y Vân không khỏi có chút tức giận, Long Phi này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ngay cả chuyện của muội muội hắn cũng thờ ơ sao?Y Vân bỗng nhiên cảm thấy nàng không hiểu Long Phi, hắn thật sự là người mặt ngoài ôn hoà vậy sao? Thật sự là một người ốm yếu sao?Chẳng lẽ ngay cả Long Phi đại ca cũng không thể tin tưởng? Y Vân chợt nhớ lại ở Phồn Hoa Viên khi nàng nhờ Long Phi truyền tin cho Long Mạc, sau khi biết rõ thân phận nàng thì trong mắt Long Phi loé lên một tia sát ý rồi biến mất, lúc ấy chính nàng còn tưởng rằng nhìn lầm, chẳng lẽ? Thật sự?Nghĩ đến điều này, Y vân cảm thấy có chút thất vọng.
Nàng nghĩ lung tung cái gì? Long Phi đại ca chẳng lẽ lại đối xử với nàng như vậy? Có lẽ là sau khi nói, Thanh Tâm có thể không tin đó là sự thật. Y Vân không đợi Long Phi phái người tới đón, liền lo lắng hướng theo đường cũ trở về. Trên đường hỏi qua hai tiểu thái giám mới tìm được Uyển Phong Cung. Uyển Phong Cung hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hoa và cây cảnh trong viện theo gió nhẹ lay động. Y Vân tìm hết Uyển Phong Cung cũng không nhìn thấy bóng dáng Long Phi, mấy tiểu thái giám cùng cung nữ cũng không biết bận việc gì, không hề thấy bóng một người. Uyển Phong Cung to như vậy thật là yên tĩnh đến đáng sợ, không khí có chút trầm lặng. Long Phi, hắn đi nơi nào?Y Vân một người ở trong sân ngây ngốc. Đã đến cuối xuân, hoa trong viện đều đã đến ngày tàn, nhưng lúc này vẫn nở ra tươi đẹp, nét tươi đẹp thoáng ẩn chút ma quái.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |