Biến thành tù nhân
← Ch.033 | Ch.035 → |
Hai ngày. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn " Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Đối với một người tự do mà nói, thời gian hai ngày thật nhanh chóng trôi qua, nhưng đối với một tù nhân thì sẽ không dễ chịu chút nào.
Mà Y Vân lại bị ném vào căn phòng này suốt hai ngày.
Lại một lần nữa trở thành tù nhân của một người nào đó, mùi vị thật đúng là khổ sở.
Đây là một căn phòng được bố trí lịch sự tao nhã, nhưng hình như đã lâu không có người ở.
Trong phòng bài trí tuy không hoa lệ, nhưng là thanh nhã.
Cửa đã bị khoá, cho dù nàng có đem hết toàn lực kéo, vẫn như cũ không chút nhúc nhích.
Cửa sổ cũng dùng một cây gỗ chèn lên, nếu nàng có cố gắng đẩy, cũng không xê dịch chút nào.
Căn phòng này, quả thực chính là một nhà tù kiên cố.
Biết mình không có cách nào đào tẩu, Y Vân liền ngồi xuống tinh tế suy tư.
Quân Lăng Thiên này đến cùng là ai?
Hắn nếu chỉ là cừu nhân của Long Mạc, hắn có thể tìm người ám sát Long Mạc. Nếu là muốn bắt một người làm con tin, vậy cũng không nhất thiết phải cần đến tiểu nha hoàn nàng, hắn đã nắm giữ được Nguyệt Hạ Hương là Vương phi chính thức, hà cớ gì lại đổi lấy nàng. Nếu nói là bởi vì lần trước nàng đắc tội với hắn đi chăng nữa, thì hình như cũng không đến mức đó, mà nếu đúng là như vậy, hắn đại khái có thể đem nàng một kiếm giết chết cho qua chuyện. Làm gì lại đem nàng cầm tù ở đây.
Chẳng lẽ nàng giống như chim non bị mèo vây bắt, hắn cũng không vội ăn nàng, mà là đùa bỡn nàng sao?
Rốt cuộc sao lại thế này, càng nghĩ càng cảm thấy Quân Lăng Thiên này không đơn giản, càng nghĩ càng thấy được người này thật đáng sợ.
Y Vân vốn chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, nhưng số phận thế nào lại đổ lên đầu nàng hoàn cảnh như vậy, thật sự là chuẩn bị không kịp.
Nhưng bất kể như thế nào, Y Vân cũng không khuất phục hoàn cảnh, nàng vẫn muốn chạy trốn. Chỉ là lúc này đây không phải là thời gian thích hợp, dù sao lần trước nàng cũng là từ trong tay hắn thoát ra, dù đó chỉ là tình huống bất ngờ. Nam tử như Quân Lăng Thiên, nàng đã từ trong tay hắn thoát đi một lần, đối với hắn mà nói, là một sự nhục nhã vô cùng, làm sao còn cho phép nàng có cơ hội chạy trốn lần thứ hai. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm xích sắt va chạm, cửa mở, nhưng lập tức liền đóng lại.
Cửa ngoài truyền đến một âm thanh lạnh như băng, thức ăn đã được mang tới.
Y Vân lúc này mới chú ý tới trên sàn có một bát cơm trắng cùng một mâm rau trộn dưa chuột.
Quân Lăng Thiên đúng là keo kiệt, đến thức ăn cho nàng cũng thảm hại như vậy, nhớ rõ lần trước ở trong sơn động còn có bánh bao nhân thịt. Có điều cũng không sao cả, ai bảo nàng đi đắc tội với hắn làm gì? Không việc gì, có khó ăn đến mấy cũng phải nuốt trôi, lấp đầy bụng rồi mới nghĩ ra cách chạy thoát.
Vừa mới bưng cơm lên muốn ăn, ngoài cửa liền truyền tới thanh âm nữ tử như tiếng chuộng bạc: "Trong phòng này là ai?"
"Không biết." Một thanh âm lạnh như băng nói.
"Thế là nam hay nữ?"
"Nữ."
"Mở cửa ra ta xem." Thanh âm nữ tử mang theo ngữ khí không cho kẻ khác kháng cự.
"Không được! Chủ nhân đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào!"
"Ngươi dám ngăn trở Bổn công chúa?"
"Không dám, tiểu nhân chính là tuân thủ mệnh lệnh chủ nhân."
"Công chúa?" Y Vân buông bát đũa, chẳng lẽ là Thanh Tâm công chúa? Không có khả năng, Thanh Tâm công chúa sao lại ở chỗ này? Hơn nữa thanh âm này không giống, tiếng nói Thanh Tâm dịu dàng, nhưng so với thanh âm lanh lảnh này, có thể ở Long Quốc này trừ bỏ Thanh Tâm cũng không có công chúa nào khác.
"Ngươi là Thanh Tâm công chúa sao?" Y Vân vẫn là không nhịn được hỏi.
Ngoài cửa nhất thời không có tiếng động, sau một lúc lâu, nàng kia nói: "Thanh âm đẹp như vậy, hôm nay ta muốn nhìn xem nữ tử này xinh đẹp như thế nào. Mở cửa nhanh, bằng không ta sẽ phá nơi này."
"Tiểu nhân thật sự không thể mở." Thanh âm bất đắc dĩ vang lên.
Ba----
Tiếng nói vang dội, "Hôm nay ta không nhìn không được, rốt cuộc là dạng yêu nữ thế nào mà có thể câu dẫn Quân đại ca của ta."
Người này quyết không phải là Thanh Tâm! Nhưng nàng là ai? Sao lại điêu ngoa như vậy.
Thủ vệ kia đúng là đã ăn phải cái tát của nàng.
Ngay sau đó nghe thấy âm thanh mở khoá, cửa rầm một tiếng liền mở.
Trong phòng u tối, đột nhiên cửa mở, ánh sáng mãnh liệt bên ngoài tràn vào làm cho Y Vân trong nháy mắt không kịp thích ứng.
Nheo lại hai mắt, ngẩng đầu nhìn lên.
Trước cửa một vị nữ tử hồng y, dáng người so với nữ tử thông thường cao hơn, nước da cũng trắng hơn.
Đến khi thấy rõ dung mạo của nàng, Y Vân không khỏi kinh hãi ồ lên một tiếng.
Mái tóc đen của nàng dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh hồng sắc, đôi con ngươi to tròn quyến rũ, lông mi dài mà cong vút, đôi mắt thăm thẳm, mà nhìn kỹ sẽ thấy trong đó ánh lên sắc tím thâm thuý. Mũi hơi cao, môi hơi lớn, tuy nói dung nhan có chút quái dị, nhưng lại hoà vào nhau vô cùng nhịp nhàng, Y Vân không thể không thừa nhận nữ tử này rất đẹp, vả lại xinh đẹp khiến người khác loá mắt, giống như một viên minh châu toả ánh sáng rực rỡ.
Trong tay nàng nắm một cái trường tiên *roi dài*, lấp lánh ánh kim sắc.
Nữ tử nhìn thấy Y Vân, cũng đồng dạng kinh ngạc, lại sửng sờ đứng ở nơi này, roi trong tay run lên nhè nhẹ.
"Thật đẹp, " nàng thì thào nói, tiếp đó lại lớn tiếng hỏi, "Ngươi là ai?"
"Ta---bất quá chỉ là một tù nhân ở đây." Y Vân hờ hững nói.
"Tù nhân? Là Quân ca ca bắt ngươi tới?"
"Đúng! Là Quân Lăng Thiên bắt ta tới."
"Hắn vì sao bắt ngươi?"
"Vậy ngươi hẳn là đến hỏi hắn, ta làm sao biết."
"Có phải hay không ngươi câu dẫn hắn? Ngươi thích Quân ca ca?" Nữ tử nói xong, roi trong tay đã nhanh chóng vung lên, Y Vân còn không kịp phản ứng, liền cảm thấy phía sau lưng nóng bỏng đau đớn.
Lông mày Y Vân nhẹ chau lại, không kìm hãm được cười khổ, tình trạng như vậy thật là nằm mộng cũng không nghĩ ra, nàng lại bị người tình của Quân Lăng Thiên đánh. Lại có người ghen với nàng? Mà nữ tử này, nàng thật đúng không phải là điêu ngoa bình thường, tính tình cũng xoay chuyển nhanh như vậy, nhưng mà nữ tử như vậy thật xứng với Quân Lăng Thiên tà ma, đúng thật là vừa vặn nha.
"Còn dám thích Quân ca ca sao? Nếu ngươi còn tiếp tục câu dẫn Quân ca ca, ta lần sau đánh cũng không phải là lưng của ngươi, ta sẽ huỷ khuôn mặt xinh đẹp này, để xem ngươi còn lấy cái gì để quyến rũ người!" Con ngươi nữ tử bởi vì tức giận mà biến thành sắc tím thâm sâu.
Có điều, tuy nói đánh nàng, nhưng Y Vân thật ra cũng không chán ghét nữ tử đặc biệt này, nàng nhìn qua thực thẳng thắn, làm y Vân không khỏi nghĩ đến Thanh Tâm công chúa.
Y Vân chua xót cười nói: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không thích hắn, ta tình nguyện chết, cũng sẽ không thích tên ác ma như vậy!" Y vân có chút oán hận nói.
"Thật vậy chăng? Nếu như thế, ta muốn ngươi rời khỏi nơi này!"
"Rời đi?" Y Vân cho là mình nghe nhầm, đây chính là nàng cầu còn không được. Nữ tử này không nhầm chứ, lại muốn thả nàng đi.
"Ngươi nhanh đứng dậy, ta mang ngươi đi." Nữ tử nói xong, liền bắt lấy tay Y Vân, đi ra ngoài cửa.
Nhưng mà cửa liền mở, hé ra một gương mặt tuấn mỹ vô cùng, đối diện với các nàng, đã hai ngày không thấy Quân Lăng Thiên, giờ phút này giống như âm hồn xuất hiện.
Hắn khoanh tay đứng ngay cửa, xem chừng không phải vừa tới, sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt lạnh như băng.
Nam nhân này, sự xuất hiện của hắn luôn khiến nàng khẩn trương, thở không nổi, tuy rằng hiện giờ nàng đối với hắn cũng không còn sợ hãi. Nhưng nàng cảm giác hắn dường như có thể nhìn thấu lòng nàng.
Hắn tựa hồ đang tức giận, nam nhân này, trog chốc lát lãnh liệt đáng sợ, trong chốc lát lại tà ác quái dị, trước lạnh như băng, sau lại cười híp mắt.
Y Vân thật sự không nắm bắt được hắn, cũng như vĩnh viễn không đoán được hắn ngay sau đó sẽ có phản ứng gì?
← Ch. 033 | Ch. 035 → |