Ôn tình
← Ch.028 | Ch.030 → |
Hoàng hôn hôm sau, Long Mạc mang Y Vân đến bờ Lăng Hà. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Lăng Hà thuỷ nhiều năm như thế vẫn không thay đổi, mặt nước phản chiếu dãy núi xanh mướt, dòng nước lững lờ trôi. Lăng Hà sơn vẫn như vậy tú mà không mỵ, Lăng Hà thuỷ thanh mà không liệt.
Y Vân còn nhớ rõ Long Mạc ngày đó, nhớ rõ hắn nói muốn đưa sáo ngọc cho nàng. Còn nàng sau này khi gặp lại, nàng sẽ mặc bạch y cùng Đại ca ca ở Lăng Hà dạo chơi, để hắn dạy nàng thổi Thu Thuỷ khúc.
Y Vân từng vô số lần tưởng tượng, nàng cùng Long Mạc một lần nữa thưởng ngoạn cảnh sắc Lăng Hà, nhưng trăm triệu lần không thể tưởng lại lâm vào tình trạng này. Nàng cùng Long Mạc đứng bất động ở bờ sông, mà trong bụi cây ven bờ, tinh binh Vương phủ và Nguyệt phủ đã mai phục.
Lăng Hà vẫn là Lăng Hà của nhiều năm về trước, không bởi vì thời gian trôi qua mà có bất kỳ thay đổi nào. Mà con người đã không còn như trước.
Bờ sông gió lạnh thấu xương, rót đầy vào bạch sắc y bào của nàng, thổi bay mái tóc đen mềm mại, sợi tóc trong gió tung bay, như chiếc áo choàng đen khoác lên người. Sắc mặt thanh lệ mà uyển chuyển làm cho người ta nhớ tới hoa lan trong u cốc thâm sâu, không nhiễm bụi trần.
Nhìn nàng, Long Mạc cảm giác tâm tư dần dần mất phương hướng, ở thời khắc này, hắn bàng hoàng. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Hắn là yêu Hương Hương, đã nhiều năm như vậy, dù đã nhiều việc xảy ra, nhưng thuỷ chung chỉ có thân ảnh một nữ tử ngự trị không rời, nụ cười của nàng nhẹ nhàng khích lệ hắn.
Nhưng bây giờ hắn sao có thể đối với tiểu nha hoàn này xúc động đây? Hắn cố gắng thuyết phục chính mình, trong lòng hắn chỉ có Hương Hương, hắn là một người chung tình, chẳng lẽ tương tư nhiều năm như vậy lại không bằng vài lần gặp mặt ngắn ngủi sao?
Nàng không có nhìn hắn, cũng không nói với hắn câu nào, đôi mắt nàng trong trẻo chuyên tâm nhìn về phương xa.
Nàng là hận hắn?
Y Vân không phải không muốn nhìn Long Mạc, nàng là không dám nhìn, sợ nhìn, tâm sẽ lại đau. Không dám nói lời nào là vì nàng sợ những lời nói tổn thương của Long Mạc.
Từ khi gặp lại đây là lần đầu tiên nàng và Long Mạc yên bình đứng bên nhau, bên cạnh không có những người khác, chỉ có nàng cùng hắn. Nàng muốn lẳng lặng hưởng thụ thời khắc cuối cùng này. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có thanh âm của gió cùng nước sông hoà quyện vào nhau. Lạc Nhật tròn vành *mặt trời khi lặn*, lần cuối nở rộ lên thật rực rỡ, thật mỹ lệ, khiến nước sông một màu đỏ rực.
Một mảnh hào quang, làm cho bạch y của nàng khoác lên một tầng hồng sắc.
"Ngươi, là hận ta?" Long Mạc bỗng nhiên mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, trầm thấp.
Y Vân sững sờ, Long Mạc lần đầu tiên nói chuyện với nàng như vậy, trong thanh âm không có chút giọng mỉa mai, trong mắt không có vẻ lạnh nhạt, khoé môi không có châm biếm, như vậy hắn mới là Bạch y Đại ca ca trong lòng nàng.
"Không, sao lại như vậy? Y Vân chưa bao giờ hận Vương gia." Y Vân cay đắng cười nói.
Nàng dường như không sợ, không sợ chết. Xem ra, nàng là thật tâm muốn cứu Nguyệt Hạ Hương.
Ánh mắt nàng thanh khiết trong veo, khiến Long Mạc có cảm giác bản thân thực ích kỷ, quá tàn nhẫn. Hắn quay đầu, không dám nhìn nữa, có lẽ, nếu càng nhìn, ngay cả hắn cũng không biết bản thân sẽ làm chuyện gì.
Thanh âm bánh xe chuyển động vang lên.
Long Mạc toàn thân căng cứng, khí lạnh thấu xương từ trên người toả ra.
Quay đầu, con đường bên bờ sông, hai chiếc xe ngựa trờ tới. Mà một chiếc xe trong đó rõ ràng là xe ngựa trong cung, ngay cả người đánh xe cũng là thị vệ trong cung.
Xe đến trước mắt, màn xe xốc lên, một lam y nữ tử nhẹ nhàng bước xuống.
"Hoàng huynh, Y Vân tỷ tỷ!" tiếng nói thanh tuý êm tai, không ngờ là Thanh Tâm công chúa.
"Ngươi, sao ngươi lại tới đây, thật sự là càn quấy." sắc mặt Long Mạc trong nháy mắt liền suy sụp.
"Hoàng huynh ngươi có thể nào làm như vậy, ngươi không thể đối xử như vậy với Y Vân tỷ tỷ." Thanh Tâm công chúa la lên.
"Đây không phải là nơi cho ngươi tuỳ hứng, cũng không phải thời điểm để ngươi bốc đồng, kẻ địch bất cứ lúc nào cũng có thể đến. Ngươi tới không phải thêm phiền sao? Các ngươi...."Long Mạc chỉ vào trên thị vệ đánh xe ra lệnh "Nhanh đem công chúa rời đi."
Mấy thị vệ sợ tới mức cuống quít đem công chúa ẩn vào bụi cây bí mật.
"Y Vân tỷ tỷ, " công chúa vẫn còn kêu, Long Mạc lạnh giọng ra lệnh: "Điểm á huyệt!"
Thanh âm công chúa nhanh chóng ngừng lại.
"Vân nhi, Vân nhi của ta." Chiếc xe sau cũng vừa tới, ngồi trên xe đúng là Nguyệt Lão phu nhân, Trương mụ còn có dưỡng nương của Y Vân.
Dưỡng nương ở Vương phủ nghe được tin tức, liền hướng Nguyệt phủ cầu Lão phu nhân cứu giúp, Lão phu nhân lòng nóng như lửa đốt, liền cùng Trương mụ và dưỡng nương vội vàng chạy đến.
Long Mạc vừa thấy những người này, đầu bắt đầu đau đớn. Như thế nào cũng không nghĩ tới, mị lực của tiểu nha hoàn này lớn như vậy, tới nhiều người thế này. Long Mạc liền lập tức cho người mời Nguyệt Lãng Tướng Quân.
Mà Lão phu nhân sớm đã ôm Y Vân, "Vân nhi, chúng ta trở về." Nói xong lôi kéo Y Vân lên xe.
Long Mạc không rõ, Lão phu nhân này đối với một tiểu nha hoàn còn thân hơn so với cháu gái ruột của mình.
Lệ che kín đôi mắt Y Vân, nàng không cam lòng rời khỏi các nàng, không cam lòng ly khai khỏi những thân nhân yêu quý của nàng, nàng trong lòng thầm thề nhất định phải cứu Nguyệt Hạ Hương, và cũng muốn cứu mình, cho dù là bị Quân Lăng Thiên bắt đi, nàng cũng muốn hảo hảo còn sống.
Nguyệt Lãng Tướng Quân vội vàng từ nơi ẩn nấp bước tới, nhìn thấy Nguyệt Lão phu nhân, rất là sững sờ.
"Nương, sao người lại tới đây, nơi này rất nguy hiểm."Nguyệt tướng quân nói.
"Các ngươi không còn cách nào khác cứu Hương Hương mà không phải dùng Vân nhi để đổi ư?" Lão phu nhân tức giận nói, "Ngươi, ngươi có biết nàng là ai không?"
"Ta là nha hoàn bên người Lão phu nhân, điều này hiển nhiên là tướng quân biết, " Y Vân cuống quít ngắt lời Lão phu nhân, không thể nói, thân phận của nàng không thể nói trước mặt nhiều người như vậy, sẽ gây ra rắc rối, "Lão phu nhân, không cần lo lắng cho Y Vân, Y Vân sẽ không có việc gì, Vương gia cùng Tướng quân sẽ bảo hộ Y Vân, còn phải bắt bọn cướp, mọi người nhanh rời đi đi." Y Vân nói xong quyết đẩy Lão phu nhân ra, hướng tới bờ sông.
Trên sông, xa xa, một chiếc thuyền đen tuyền đang xuyên qua màng hơi nước mênh mông, đón ánh tà dương, từ từ lướt tới.
← Ch. 028 | Ch. 030 → |