← Ch.05 | Ch.07 → |
Căn nhà ba gian, ở giữa là phòng khách, hai bên mỗi bên một phòng, có giường, tủ áo và bàn, trong bếp có đầy đủ bát đĩa, nồi niêu, chỉ thiếu gạo, dầu, muối và củi.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Thành An lại dọn dẹp trong bếp, rồi tiếp tục ra ngoài, lát sau đã trở lại.
Trong bếp vang lên tiếng châm củi vào lò.
Hắn đi đi lại lại vài lần, đổ đầy nước vào bể.
Khi trở về, ta ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Hắn đứng ở cửa, ngại ngùng nói: "Ta... ta mang cơm về cho nàng, nàng dậy ăn đi."
Ta quay đầu nhìn hắn, đứng dậy đi ăn cơm.
Vẫn là cơm đậu, dưa muối và rau luộc, nhưng lần này có thêm một miếng thịt.
"Lần này ta làm việc tốt, lão gia sai nhà bếp thưởng thêm đồ ăn. Ta... ta hôm nay được thưởng thêm một miếng..."
Nói xong, Thành An liền gắp miếng thịt của mình cho ta.
"Huynh tự ăn đi."
"Ta không ăn."
Thấy ta định gắp miếng thịt trả lại, hắn vội cầm bát tránh đi.
"Thành An, chắc ta chỉ ăn cùng huynh hôm nay. Từ ngày mai trở đi, phần lớn ta sẽ ăn bên phòng bếp của thái thái."
Làm việc ở phòng bếp, ta không lo thiếu phần ăn của mình.
"Ta biết, nhưng ta vẫn muốn để nàng ăn."
Một lúc lâu ta không biết nên nói gì.
Thôi, cứ ăn cơm trước đã, ăn xong rồi hẵng nói rõ ràng mọi chuyện.
Cuối cùng, cả hai miếng thịt ta đều ăn, phần cơm đậu ta chia đôi cho hắn. Cơm nước xong, Thành An cầm bát đũa rửa sạch rồi đi trả về phòng bếp lớn.
Thường ngày bọn họ đều ăn trong nhà ăn, hôm nay là trường hợp đặc biệt mới mang đồ ăn về. Khi Thành An quay lại, hắn mang theo hai chiếc thau gỗ, một lớn một nhỏ và một cái thùng vệ sinh.
"Cái nhỏ để rửa mặt, cái lớn để rửa chân."
"Nàng cứ nghỉ ngơi, ta đi đun nước, rửa ráy sớm rồi ngủ."
Hắn bận rộn chuẩn bị, không cho ta cơ hội nói gì.
Lúc ta rửa mặt và rửa chân xong, hắn vội vàng đem nước đi đổ.
Ta gọi hắn lại: "Thành An, chúng ta nói chuyện chút đi."
"Ta... ta..."
Ta để hắn ngồi xuống rồi bắt đầu: "Từ nhỏ ta đã bị bán thân làm nô tỳ, từng là nha hoàn thông phòng."
Hắn mở to mắt nhìn ta, dần dần mím chặt môi.
"Đó không phải là do ta tự nguyện, mà là lệnh của chủ nhân, không thể chối từ."
"Ta bị đánh đến nửa sống nửa c. h. ế. t rồi bị bán đi, không phải vì ta phạm lỗi hay làm điều gì xấu xa, mà là bị vạ lây trong cuộc tranh đấu của các chủ nhân."
"Huynh cứu ta, là đại ân đối với ta, ta phải đáp đền."
"Nếu huynh muốn ta làm thê tử, ta sẽ không từ chối. Nhưng..."
"Thân thể ta lúc này chưa thể động phòng, cũng không thích hợp để mang thai."
"Đó là toàn bộ quá khứ của ta, nếu huynh không chê, ta nguyện cùng huynh sống trọn đời."
"Ta tình nguyện, không phải bị ép buộc, cũng không cảm thấy miễn cưỡng."
Dù không có thứ gọi là tình yêu mãnh liệt, nhưng chúng ta đều là những người phàm, mỗi ngày đều vì mưu sinh mà nỗ lực, sống sao cho bình an đã là may mắn lớn lao.
Đời người chỉ cần giản dị mà sống, bình an mà thuận buồm xuôi gió đã là phúc lộc trời ban.
Thành An gật đầu thật mạnh.
"Một lời đã định, cả đời bên nhau."
"Được, cả đời bên nhau."
Dù ta đã đồng ý, Thành An cũng không nói muốn cùng ta ngủ chung giường.
Hắn bảo cần đưa ta về gặp phụ mẫu, rồi sẽ làm một lễ cưới đơn giản. Hắn nghèo, lại đang mắc nợ, không thể cho ta một hôn lễ long trọng, cũng chẳng thể chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh, nhưng dù đơn sơ, cũng phải có lễ nghi cho ta.
Hắn không bảo ta phải lấy tiền công của mình ra giúp đỡ, còn nói rằng tiền công sau này của hắn sẽ chia làm ba phần: một phần để phụng dưỡng phụ mẫu, hai phần còn lại giao cho ta giữ, còn tiền công của ta thì tự ta giữ lấy. Trong nhà hắn, tẩu tẩu và em dâu dù kiếm được bao nhiêu cũng không phải đưa cho phụ mẫu.
Ta cũng là con dâu, lẽ ra phải thế.
"Phụ mẫu huynh sẽ đồng ý sao?"
"..."
Thành An trầm mặc. Hắn không ngốc, thậm chí biết rất rõ rằng phụ mẫu thiên vị, vốn chẳng có mấy tình cảm với hắn, nếu không đã chẳng có chuyện mẫu thân hắn đánh hắn không chút nể tình.
Hắn làm công cho Triệu gia đã được vài năm, cũng gửi về nhà được vài lượng bạc, vậy mà vẫn bị mẫu thân hắn đánh vào mặt... Giờ hắn đã ứng trước tiền công, lại nợ thêm tiền thuốc men, nghĩa là trong hai năm tới cũng không thể đưa về nhà một xu nào. Phụ mẫu hắn có đồng ý với việc tiền công của hắn sẽ chia làm ba phần, mà họ nhận được chỉ có một phần không?
Còn phải bỏ thêm bạc để lo liệu hôn lễ cho chúng ta.
Ta thấy họ khó lòng mà đồng ý.
"Ta không biết, nhưng sẽ cố gắng. Nếu phụ mẫu không đồng ý, ta sẽ tự mình tích góp..."
"Ta không quan trọng những lễ nghi ấy." Ta ngắt lời Thành An.
Ta là người thực tế, chi tiêu một số bạc không nhỏ cho một hôn lễ thì ích gì? Chỉ khiến cuộc sống vốn đã khó khăn càng thêm nặng nề mà thôi. Chi bằng sớm trả hết nợ, để dành tiền lo cho một cuộc sống khác.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |