Truyện:Vân Nê - Chương 61

Vân Nê
Trọn bộ 76 chương
Chương 61
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Bàn tay to lớn của anh nắm chặt đầu gối trắng nõn tách ra hai bên. Anh cúi người, đặt vật cứng 𝐧ó·n·🌀 🅱️·ỏ·n·ℊ của mình tại miệng huyệt ẩm ướt. Trêu chọc một hồi, hai bên miệng huyệt đã sớm ngập nước, tạo một mùi vị thơm ngọt ngập tràn trong ổ chăn.

Anh nâng eo, nửa người trên đ.è 𝐥.ê.ռ ռ.𝐠ư.ờ.𝖎 cô, thả lỏng nhấp về trước thật mạnh, gậy th*t như lưỡi dao sắc bén đ·â·ɱ sâu vào hoa huy*t 〽️*ề*ɱ 𝖒*ạ*i ư_ớ_† á_т. Vì rất lâu rồi chưa được 'làm' nên miệng huyệt vẫn chặt chẽ như xử nữ, côn th*t vừa đâ*Ⓜ️ ⓥ*à*ο đã căng đầy toàn bộ lối đi, Trần Kiều cao giọng rên lên một tiếng, toàn thân khó nén được ⓡ*𝐮*n гẩ*ⓨ.

Thịt mềm hồng nhạt bên trong cửa huyệt κ●ẹ●🅿️ 🌜●♓●ặ●🌴 côn th*t cứng rắn, hoa huy*t xinh đẹp 〽️·ề·ⓜ ⓜạ·❗ trơn trượt giống như thịt trai đang bị căng ra, biến thành hang động xinh đẹp, hạt đậu nhỏ mấp máy gian nan thích ứng với cảm giác bành trướng này. Ngay khi côn th*t tiến vào, nó mạnh mẽ càn quét những nếp uốn tự nhiên bên trong, tiến quân thần tốc chạm vào chỗ sâu nhất của hoa huy*t. Thế mà bên ngoài vẫn còn một đoạn không vào được, chắc cũng vì bên trong không còn chỗ chứa chấp nó nữa rồi. Quy đầu như có ý thức, mạnh mẽ chen sâu vào trong làm cả người Trần Kiều run lên, cô dùng cả tay chân để trốn về sau, bụng dưới dần không chịu nổi, 𝐤-í↪️-♓ †𝒽í-𝐜-♓ mãnh liệt đang được dấy lên.

Anh sⓘ.ế.𝖙 𝒸.𝖍ặ.† eo cô, cố định ✝️●hâ●𝓃 🌴𝒽●ể cô trên giường, tứ chi anh giống như gông xiềng giam cô dưới thân. Anh đè hai chân cô lại tránh để cô đạp đá lung tung. Sau đó, Lý Tồn Căn nâng eo cô lên đ-â-m sâu chút nữa, nhưng lại phát hiện ra anh không thể lút cán thêm được nữa, lúc này anh mới ♓·ô·𝓃 cô rồi bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng.

côn th*t dữ tợn chen chút giữa lối hoa huy*t không chừa một khe hở nào, lúc côn th*t chậm rãi 𝓇ú.✞ г.@, tường thịt bên trong hoa huy*t chưa kịp phản ứng nên ş-ⓘ-ế-т ↪️𝐡-ặ-† lấy côn th*t làm nó không thể động đậy. Anh xoa nắn bụng dưới nơi bị côn th*t đ.â.𝐦 nhô lên của cô, nhẹ giọng dỗ dành cô thả lỏng, thế nhưng, độ sâu này vốn khó có thể tiếp nhận được, giờ anh chỉ có thể bất động, bấy nhiêu đây thôi cũng đủ làm cô có cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị anh đ·â·Ⓜ️ hỏng rồi, như muốn đ●â●〽️ đến tận ռ*𝖌ự*ⓒ, dày vò cùng kí🌜.ⓗ 𝐭.♓.íc.♓ mãnh liệt làm toàn thân cô nóng hổi, sắp khóc thành tiếng.

Cô 𝐫·u·п 𝓇·ẩ·🍸, ⓒắ●ռ ɱô●ı, lắc đầu, sợ bản thân không cẩn thận phát ra tiếng ⓡ·ê·𝓃 г·ỉ 🅓â.〽️ đãп.g. Khi côn th*t chậm rãi ra ngoài còn kéo theo khối thịt mềm đang căng chặt ra ngoài theo, chỉ còn lại quy đầu bị kẹt nơi cửa huyệt. Thịt non đỏ tươi diễm lệ bị lôi ra ngoài, mang theo một tầng chất lỏng lóng lánh, nhìn như thế nào cũng thấy vẻ sắc tình 𝐪*цÿ*ế*𝐧 𝖗*ũ.

Mới bắt đầu, côn th*t chuyển động rất chậm, ma sát làm cho âm đ*o п_ón_🌀 𝐛_ừ_𝖓_g lên, nhưng cô vẫn còn chịu đựng được, sau đó, anh mất khống chế điên cuồng đ.â.ⓜ cô. Giường chiếu xóc nảy như sóng dữ. Mỗi lần anh ↪️.ắ.Ⓜ️ ✅.à.𝑜 đều dứt khoát, mạnh mẽ, đ.â.Ⓜ️ thẳng vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt xinh đẹp, huyệt nhỏ mất khống chế phun ra một luồng dịch nhầy trong suốt, lan tràn dính lên chỗ đang 🌀𝖎a-🔴 𝒽-🔴🅰️-n của hai người.

Đầu nhũ thỉnh thoảng bị ngậm cắn, hạ thân thì bị đâ*〽️ đến đỏ ửng, 𝐭-♓-â-ⓝ т-h-ể mau chóng nóng lên, vô số thần kinh trong động huyệt ở bụng dưới sinh ra những k.íⓒ.𝖍 𝐭ⓗ.í🌜.h kịch liệt, toàn thân như có dòng điện chạy qua, lông tơ dựng đứng. Nơi sâu nhất ở bụng dưới vừa xót vừa tê, pha thêm chút thoải mái đến tận cùng, bụng nhỏ liên tục 𝖗●𝐮●n 𝓇●ẩ●🍸 rồi co rút lại, hai mắt Trần Kiều mơ màng đẫm lệ. Trong bóng tối mở ảo không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ còn lại tiếng rê-n г-ỉ rõ rệt: "Ah! Ah! Ư Ưm... Đừng mà, xin anh ưm... tôi không chịu nổi.. Lý Tồn Căn... ư ư ưm..."

Cô dốc sức hô hấp, anh thúc càng nhanh, làm cho bên trong 💲1.ế.✞ 𝖈ⓗặ.t, nét mặt cô sung ş.ư.ớn.🌀 đến cùng cực, cũng thoải mái đến cùng cực. Trần Kiều trợn mắt lên, г·⛎·𝓃 𝖗·ẩ·𝐲 như bị nghiện, bụng dưới chợt co rút lại, chỗ sâu trong hoa huy*t nới lỏng ra, lớp lớp dịch trong tràn ra ngoài.

Năng lượng cả người bị cạn kiệt, cô trừng mắt, cảm nhận dư âm đang chảy dọc trong 𝐭ⓗâ-ռ 𝖙-𝒽-ể sau đợt 🦵ê·𝐧 đ·ỉ·ռ·ⓗ vừa rồi. Thế nhưng, anh không vì cô 𝖑-ê-𝐧 đ-ỉn-♓ mà ngừng chuyển động, trái lại còn thừa thắng xông lên, anh như những kẻ không cần mạng, dồn sức ra vào hoa huy*t còn đang phun d*m thủy của cô. hoa huy*t không chịu nổi tấn công mạnh mẽ như vậy, chỗ thịt mềm vừa nới ra lại bị tấn công như bão táp bắt đầu sưng lên, tại lần tiếp theo khi quy đầu mạnh mẽ tiến vào, nó rốt cuộc không chống đỡ được nữa. Lỗ tròn nho nhỏ đáng yêu như thịt trai ngay cả một ngón tay cũng không lọt vào, vậy mà quy đầu lại chèn ép nó, lõm thịt mềm kia như một màng bọc, dán sát rồi nuốt quy đầu vào trong.

Miệng huyệt quá nhỏ chặt, khiến quy đầu vừa tiến vào đã như bị cắn đứt, anh phát ra một tiếng than dài, giọng điệu khiêu gợi hấp dẫn giống như bàn chải nhỏ cào lên tai cô. Trần Kiều trợn mắt há mồm, trực tiếp khóc thành tiếng, cô không thể chịu nổi sự 🎋í_𝖈_♓ 𝖙_𝖍_í_c_♓ này, mọi thứ trước mắt rối tung rối mù, ⓣ𝒽â_п т_ⓗ_ể cô trở nên mẫn cảm lạ thường, chỉ cần một chút 🎋í*𝖈*h 𝖙♓í*𝐜*𝖍 nhỏ thôi cũng có thể làm cho bụng dưới điên cuồng phun ra ái dịch, chăn mềm dưới thân cô đã ướt đẫm một vùng lớn rồi.

Cô mất khống chế 𝖗υ·ⓝ 𝐫·ẩ·γ, 𝖙ⓗâ-п 𝐭h-ể nóng lên, hết làn 🎋h0_á_ℹ️ 𝐜_ả_ɱ này đến làn k𝐡𝑜á.i ⓒ.ả.𝖒 khác, điên cuồng gột rửa toàn thân cô, mồ hôi chảy đầm đìa. Hạ thân phải tiếp nhận từng đợt ×●â●ⓜ п♓●ậ●𝐩 chậm chạp, lần nào anh cũng kiên nhẫn chờ đợi côn th*t chạm vào tận cùng hoa tâm rồi mới thúc vào.

Lối giữa hoa huy*t chặt chẽ, 𝐦ề·m 𝖒·ạ·𝒾, trơn trượt bao phủ côn th*t như một cái miệng không răng, săn sóc dương v*t không sót chỗ nào, nó vân vê, thít chặt đến mức những đường gân xanh trên thân côn th*t co giật. Chỗ sâu trong hoa huy*t giống như miệng huyệt thứ hai cắn lấy quy đầu, tạo nên k♓🔴*á*ℹ️ ⓒ*ả*ⓜ đỉnh điểm, thoải mái tê dại cả sống lưng, toàn thân cô như bị điện giật, mỗi lỗ chân lông đều 𝖗●⛎●𝐧 𝓇ẩ●ⓨ kêu gào.

Người đàn ông cong lưng lại, thong thả đâ·m thọc, những cơ bắp trên lưng cũng rung động một cách có quy luật, anh như con báo đang trong giai đoạn đi săn, cả người anh tỏa ra một hơi thở hoang dã cùng sức mạnh cuồng dại. Cơ bắp trên bắp đùi ra thế phòng thủ, bờ mô𝓃*𝐠 căng cứng, dồn hết năng lượng vào bộ phận phía dưới dưới. Anh ôm chặt cô mà thúc như sóng dữ, cố định cô tại chỗ, không nói không rằng, tiếp tục va chạm mạnh mẽ, động tác càng lúc càng mạnh, giường cũng theo đó mà rung lắc sắp tan tành.

Cơ thể nhỏ nhắn, trắng tuyết của Trần Kiều bị giam giữ dưới cánh tay cứng như sắt của anh, bàn chân nhỏ như không xương của cô đong đưa trong không trung theo sự rung lắc của chiếc giường.

Làn da thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt ửng hồng, biểu cảm trong lúc cao trào khó có thể tả được. Một tiếng rên khẽ uyển chuyển kia mê hoặc lòng người làm sao, vừa đáng thương vừa đáng yêu, giống như nếu anh tiếp tục kịch liệt như vậy thì một giây sau cô sẽ ngất đi vì không chịu nổi vậy.

Mấy lần tiến vào sau thật sự quá mãnh liệt, mỗi lần đều cắm đến hoa tâm, làm chỗ nhỏ hẹp kia in tⓗ·à·n·𝒽 ⓗìռ·♓ dạng của quy đầu mất rồi. Thậm chí nó còn đâ.𝖒 lên thành tử cung, 𝖛ⓤố_𝐭 ν_e khối thịt vô cùng non mềm bên trong, Trần Kiều la khóc thảm thiết, giọng nói vì гê*n 𝖗*ỉ trong khoảng thời gian dài mà trở nên khàn đi: "... Không được mà! A ưm... Đủ rồi, đủ rồi... ngừng một chút, xin anh đấy..."

côn th*t đ_â_ɱ thẳng vào tử cung nhiều lần, coi nó như bộ phận sinh dục thứ hai mà 🌀*ⓘ*a*𝖔 𝒽*ợ*🅿️, rất nhanh đã ma sát làm cho cái miệng nhỏ sưng đỏ, một ⓚ-í-🌜-♓ 🌴-𝒽í🌜-𝒽 nhỏ thôi cũng mang đến cho cô 𝖐♓οá*ı cả*𝖒 điên cuồng dữ dội rồi. Anh ra vào càng lúc càng nhanh, hai nơi riêng tư ma sát với nhau sinh ra 𝐤ⓗ𝖔á.𝒾 𝐥ạ.𝖈 như sóng biển, rồi bỗng có dòng điện lan tràn ra toàn thân, côn th*t mạnh mẽ thúc vào mấy lần nữa, phá nát tử cung, cuối cùng 𝐜ắ·𝐦 ✅·à·𝖔 trong tử cung, bắn ra luồng 🌴●1𝐧●♓ ◗ị●🌜●ⓗ ào ạt, như muốn phóng thích toàn bộ ◗.ụ.🌜 ν.ọ𝓃.g đã tích lũy lâu nay vào bên trong cô.

Trần Kiều hoàn toàn kiệt sức, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, hai chân mở rộng ra, nhận lấy тⓘ𝖓.𝐡 dịⓒ.h bắn vào. Rất nhiều, cuối cùng cô mơ hồ cảm giác được anh chưa bắn xong mà bên trong cô đã căng trướng phát đau, cô cũng không còn cách nào, trong bóng tối, cô thấy rõ bụng dưới của mình hơi nhô lên, cô rất muốn bài tiết nó ra ngoài.

Sau khi bắn xong anh cũng không rời khỏi cơ thể cô, mà lại giống như chú chó lớn đã được ăn uống no nê, bắt đầu nũng nịu trên người cô, 𝖑ℹ️ế_Ⓜ️ rồi ♓ôⓝ●. Cả người Trần Kiều lõm vào nệm giường, trên người bị một chú chó lớn đè ép, dù muốn chạy cũng không chạy thoát nổi, cô sờ khối cơ bắp cứng trên người anh đẩy anh ra. Nhưng đối phương không chịu buông tha, cô càng trốn tránh thì anh càng quấn chặt, không lâu sau, hạ thân đã hơi 𝒸●ⓗ●ế●t lặng lại có phản ứng.

Cô hơi giật mình, nâng bàn tay đầm đìa mồ hôi của mình chống lên cằm anh. Thế nhưng, anh dứt khoát đỡ lấy chân cô, xoay người cô lại, Trần Kiều còn chưa kịp phản ứng thì anh đã mạnh mẽ đ.â.𝐦 𝐯à.⭕ bằng tư thế doggy, cú đâ_ɱ này suýt nữa hại cô cắn phải đầu lưỡi. Không để cô có cơ hội phản kháng, lần này anh còn làm mạnh hơn vừa rồi, không lâu sau đó, cô chỉ còn đủ sức để ⓡê·ռ 𝐫·ỉ thôi.

Buổi tối này, họ thay đổi rất nhiều tư thế, làm hết lần này đến lần khác, cuối cùng, ý thức của Trần Kiều lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng. Eo đau, chân mỏi, bắp đùi chỉ cần sờ một cái cũng nhức không chịu được, bên ngoài tiểu huyệt sưng đỏ, hạt đậu hồng lên như rướm 𝖒*á*ⓤ, bộ dáng bị chà đạp tàn nhẫn. Cuối cùng cô không chịu nổi nữa, thiếp đi vào lúc anh còn ở bên trong, tất cả những thứ được bắn trong cơ thể cả đêm đều không được lấy ra ngoài, bụng dưới rơi vào trạng thái căng phồng trong thời gian dài bắt đầu đau âm ỉ.

Phía trên giường có một cánh cửa sổ, phía Tây, một tia nắng chiếu chiếu vào mặt cô, Trần Kiều cau mày mở mắt. Cô đang được Lý Tồn Căn ôm vào lòng, cơ thể trần trụi, ✝️♓â-ⓝ t♓-ể hai người dính chặt nhau như trẻ sinh đôi đang liên thể không tách ra được. Cô dịch chuyển cơ thể, khó chịu đến mức phải hít sâu một hơi.

Thứ đồ vật kia đã ngừng hành quân, nó yên tĩnh nằm trong lối giữa hoa huy*t, chặn lại tất cả chất lỏng. Trần Kiều chậm rãi lui ra, cố nén đau khổ mà đứng dậy, eo truyền đến cảm giác muốn đứt gãy, chất lỏng bị chặn lại cả đêm giống như chất bài tiết mất không chế, chen lấn nhau chảy ra ngoài, ngay cả bản thân cô cũng nghi ngờ đây có phải là nước tiểu của mình không. Bụng nhỏ chuyển từ trạng thái phình to sang hẹp lại, trên đùi toàn là thứ chất lỏng trắng đục đó, nó chảy xuống giường làm ướt cả một mảng.

Trái tim Trần Kiều như bị kim đ·â·𝐦, nóng hừng hực lên, cô rời giường đứng xuống đất, mệt đến mức cả người т·𝐨á·🌴 ɱ·ồ 𝐡ô·❗. Lòng bàn chân run lên, suýt nữa đã ngã bệt, cô không kịp tắm rửa, chỉ nhặt quần áo lên mặc lại. Một tay vịn tường một tay vịn bụng, một bước đi một bước nghỉ rời khỏi phòng, đúng là giày vò người ta mà.

Sau lưng cô, Lý Tồn Căn vẫn còn đang ngủ, bộ dáng ngoan ngoãn, mặt nghiêng một bên, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.

Chương (1-76)