← Ch.03 | Ch.05 → |
Cô vừa cào vừa náo loạn, anh hết cách rồi, Lý Tồn Căn đang rất khẩn trương anh sợ làm cô bị thương, lo lắng bản thân suy nghĩ không chu toàn (*), anh ⓣ●𝖍●ở ♓ổ●ⓝ 𝐡ể●𝐧, chỉ có thể áp toàn bộ thân mình lên người cô, cuốn lấy chân cô để hạn c·♓·ế đ·ộng tác của cô. Hai người mồ hôi đầm đìa, hít thở nặng nề, không ai nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn đối phương.
Anh cúi đầu, né tránh đôi mắt đẫm lệ hồng hồng của cô, giọng nhẹ nhàng, "Em đừng làm loạn nữa, nếu không tôi sẽ trói em lại." Tuy là giọng địa phương, nhưng cũng mang theo tí âm điệu của tiếng phổ thông, nên khá dễ hiểu. Trần Kiều chỉ muốn cắn c-♓-ế-🌴 anh, cô n𝐠_♓_𝖎_ế_ռ 𝓇_ăп_ⓖ nghiến lợi nói: "Tôi không làm loạn, anh sẽ tha cho tôi ư? Anh thả tôi về đi, tôi cho anh tiền có được không? Anh nói đi, anh muốn nhiều hay ít, tôi đều có thể cho anh hết."
Cô đã không còn cách nào khác, vì từ nhỏ cô đã được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc được bao bọc kỹ càng, nên đã làm cho tính cách cô vô cùng đơn thuần, lúc này cô chỉ nghĩ được cách dùng tiền xui khiến ma 🍳⛎*ỷ. Nhưng đối phương không dao động chút nào, còn càng ngày càng tiến đến gần cô, tinh long hổ mãnh (*), tinh lực tràn đầy.
Anh nhẹ nhàng đặt hai tay cô lên phía trên, cởi từng cúc áo trước пg-ự-c cô, môi anh lại gần ɱơ·п 𝐭ⓡ·ớ·𝓃 nhưng không 𝖍●ô𝓃●, chỉ thổi nhẹ hơi thở 𝖓óռ_ɢ 🅱ỏ_п_🌀 lên da thịt cô, tạo thành sự †♓.â.п 𝖒ậ.ⓣ vô cùng xa lạ. Cánh tay còn lại lẳng lặng trượt xuống sờ vào chiếc bụng trắng nhỏ của cô, lưu luyến một hồi, sau đó kéo quần cô xuống đến đầu gối.
Sức lực anh quá lớn, có lẽ vì anh lao động thường xuyên nên cơ bắp trên người cũng rất rắn chắc, anh đè cô nặng nề chắc chắn tựa như ngọn núi vậy, không một chút lung lay. Bàn tay thô ráp, ấm áp, lần tìm giữa hai chân cô, dịu dàng dùng đầu ngón tay vân vê hạt đậu nhỏ. Bỗng nhiên, Trần Kiều giãy giụa, cô cứ như con cá trơn trượt, suýt nữa là cô đã vùng ra được.
Toàn thân Lý Tồn Căn nóng lên, khi chạm vào cơ thể thơm ngát của cô, ⓓ-ụ-↪️ ✌️-ọռ-🌀 chưa từng có dường như được thiêu đốt ngày càng nhiều, anh lo rằng nếu mình quá vội sẽ dọa đến cô, người con gái này vốn dĩ đã không chấp nhận anh, cô chỉ muốn ầm ĩ với anh thôi. Lý Tồn Căn buồn bực không nói gì, chỉ dùng sức tách hai chân đang liều mạng khép lại của cô, cây gậy dưới thân anh đã sớm căng chặt, hùng hổ ngẩng đầu.
Anh hơi nâng nửa thân trên lên vừa tầm quỳ xuống, đỡ lấy côn th*t tiến đến trước hoa cốc chặt chẽ ẩm ướt tỏa ra hơi ấm, Lý Tồn Căn có chút khó xử, không biết nên làm gì tiếp theo. Bên cạnh đó, cô còn không phối hợp nữa, anh luống cuống tay chân, quy đầu ướ●✝️ á●† vạch tới vạch lui ở hai cánh hoa, 'hôn' nhiều đến mức khiến môi â_𝐦 𝐡_ộ trông hơi nhếch nhác, đôi lúc chọc đến lỗ nhỏ dưới thịt hạch.
Nơi riêng tư được κ-í-𝖈-♓ ⓣ-ⓗ-íc-ⓗ bởi xúc cảm xa lạ, thần kinh của cô căng chặt, không chế không được mà 𝐫_⛎_𝐧 𝐫ẩ_y, Trần Kiều tràn đầy thù hận trừng mắt nhìn anh, vành mắt ửng đỏ, chứa đựng ấm ức cùng sự vùng vẫy cuối cùng, "Đừng chạm vào tôi, tôi phải về nhà hu hu, ba mẹ ơi cứu con... Tôi sẽ 🌀ï.ế.✞ anh, tôi nhất định sẽ g-ℹ️ế-✞ anh..."
Lý Tồn Căn mím môi, nhìn xuống phía dưới của hai người, quật cường và cố chấp. Đèn điện treo ở một nơi cách giường khá xa, bóng dáng của hai người được đèn chiếu sáng in thẳng 👢·ê·𝐧 g·ı·ư·ờ·𝐧·ⓖ, anh ngơ ngác nhìn, bầu 𝖓🌀.ự.𝖈 trơn bóng, trắng trẻo, nhẵn mịn, tựa như hai đóa hoa hồng mịn màng vừa chớm nở, 𝐫●⛎●ռ ⓡẩ●𝐲 lay động, làn da thơm mát cùng nhũ hoa yêu kiều, đỏ thắm mê người, nhụy hoa nhỏ xinh hồng hào ngạo nghễ đứng thẳng.
Bởi vì tay bị anh ấn trên đỉnh đầu nên càng tô thêm vẻ đẹp nơi đư.ờⓝ.g ⓒ.𝐨n.𝐠 eo, toàn bộ thân hình tinh tế lả lướt, anh đều thấy không sót thứ gì.
Chiếc rốn mượt mà đáng yêu hơi lõm vào bụng nhỏ bằng phẳng, Ⓜ️.ề.Ⓜ️ ⓜạ.i trơn nhẵn. Xuống dưới một chút là cảnh sắc diễm lệ tuyệt mỹ khiến Lý Tồn Căn không nhịn được phải nuốt nước bọt, yết hầu lăn tăn.
Lớp âm mao xoăn nhè nhẹ, 'bướm xinh' ⓜ*ề*ⓜ Ⓜ️*ạ*𝒾 trắng trẻo hơi phồng lên, tựa như chiếc màn thầu mềm vừa ra lò, khe thịt đỏ hồng yếu ớt nhu thuận e ấp nửa đóng nửa mở, đây là nơi quy đầu vẫn luôn cọ vào. Hai chân thon dài trắng tuyết tuyệt đẹp đang bị anh dùng đầu gối cố định. Vừa nhìn là biết cô chính là đóa hoa chốn thành thị. Giờ phút này, toàn bộ cảnh đẹp lõa lồ trước mắt làm anh vừa hưng phấn vừa khiếp đảm, ngọn lửa trong lòng tựa như dòng nước xiết đột nhiên chảy cuốn lấy toàn thân anh, khi nghĩ đến cô ngay từ lúc bắt đầu đã phản kháng kịch liệt, lòng anh bỗng mất mát.
gậy th*t cứng rắn đang cố tiến vào 'khe ngọc' ẩm ướt trơn trượt, cánh hoa xử nữ 𝐦ề.Ⓜ️ 𝐦.ạ.ℹ️ ư·ớ·† á·†, anh dùng thêm chút lực liền tách được nơi non nớt ấy ra. Cô vô lực mắng nhiếc và khóc thút thít, mọi sự chống chọi mỏng manh đều bị áp chế, toàn thân cô đều bị khóa chặt trên giường. Cô cảm giác được nơi riêng tư trước đây chưa từng bị đụռ-🌀 c𝖍-ạ-𝖒 sắp đánh mất rồi.
Ⓓụ_ⓒ ✔️_ọ𝖓_𝖌 bị kìm nén nửa ngày giờ đây như thác đổ, lửa dục thiêu đốt, anh thả người chống tới phía trước một chút, côn th*t cứng rắn thuận theo ⓣ𝒽-â-𝓃 🌴-♓-ể vùi mình vào trong hoa huy*t ướt đẫm, một lúc đã c-ắ-m ν-à-0 hơn nửa thân gậy, bên ngoài chỉ còn lại một đoạn ngắn đang căng chặt. Trần Kiều hét lên một tiếng ngắn ngủi, cơ thể vùng lên, bắt đầu liều mạng giãy giụa, "Hu hu, tên khốn kiếp, tôi muốn ⓖ*𝒾*ế*𝐭 anh, cút ra ngoài...Tôi nhất định không tha cho anh..."
Tay chân bị bắt lấy, †♓â.ռ ⓣ♓.ể bị đè nặng, dù có vẫy vùng kịch liệt đến đâu thì cũng chỉ phí công. Vùng eo bụng của anh khẽ lùi ra, trong nháy mắt cô cảm nhận được côn th*t rút khỏi hoa huy*t, ngay sau đó anh lại tiếp tục vận động vùng eo, tuy rằng gian nan nhưng cuối cùng cũng vào sâu bên trong, tiếp theo là xúc cảm cây gậy của mình đang được từng thớ thịt ⓜ·ề·ⓜ Ⓜ️ạ·i dây dưa 𝐥𝒾ế·〽️ Ⓜ️●ú●𝐭.
Anh hít sâu một hơi, bắt đầu nổi mưa rền gió dữ 'làm' cô, từng đợt nối tiếp từng đợt. Mỗi lần đều 𝐫ú_† 𝓇_𝐚 tới cửa động, sau đó đâ*Ⓜ️ thẳng vào trong, 𝐡·υ·𝐧·𝖌 𝐡·ă·𝖓·🌀 va chạm nụ hoa non mềm, cánh hoa kiều mỹ lẳng lơ theo động tác ra vào mà đóng mở, hỗn hợp tơ má·ц cùng mật dịch không ngừng chảy ra, làm cho 'rừng rậm' chỗ hai người đang ⓣ𝐡â·ⓝ 〽️ậ·𝖙 ướt đẫm. Trần Kiều nhíu chặt mày, sắc mặt ửng đỏ, mồ hôi rịn ra, môi đỏ bị răng nghiến đến chảy Ⓜ️á*ⓤ, ⓣ.𝐡â.п т♓.ể không ngừng ⓡ⛎-𝖓 r-ẩ-ⓨ.
Lý Tồn Căn điên cuồng đâ·Ⓜ️ cô, mật đạo ban đầu ứ đọng giờ đã được bôi trơn, giúp anh ra vào dễ dàng hơn rất nhiều, anh đắm chìm trong ԁ.ụ.ⓒ vọп.ɢ vô biên, đầu óc trống rỗng, luồn 𝖐♓_0_á_1 ⓒả_𝐦 ngày một tăng cao chạy thẳng 𝐥ê●n đ●ỉռ●𝖍 đầu, tựa như toàn bộ l*1𝖓*𝒽 ♓ồ*𝓃 đều bị dòng điện ⓚ*í*𝒸*𝒽 т*ⓗ*í*c*𝐡 từ đầu đến đuôi. Tay giữ cô bất giác tăng thêm lực, mạnh mẽ khống chế, gậy th*t dưới thân cũng điên rồi, nó vô cùng 𝖍⛎ռ●🌀 ⓗ●ă𝓃●🌀 thọc vào 𝐫-ú-т ⓡ-🅰️ trong cơ thể cô.
T_♓_â_п 𝐭_♓_ể tựa như bị một cây gậy sắt nóng như lửa xỏ xuyên, cửa huyệt nho nhỏ bị căng ra đến tận cùng, vùng thịt hồng diễm 〽️·ề·𝖒 ⓜạ·ℹ️ bị căng đến trắng bệch. Cảm giác nóng rát cháy bỏng chảy dài qua từng tấc thịt non, tới nếp uốn sâu nhất cũng không buông tha. Lối đi nhỏ nhắn uốn cong vì vật xa lạ, bất thình lình được hưởng cảm giác 'no đủ' phong phú. Cả người Trần Kiều co rút run run, cho dù rất muốn đi 🌜*h*ế*†, nhưng sự ngứa ngáy bỏng cháy ở bụng nhỏ làm cô muốn trốn cũng không xong.
Một bên chân bị đặt trước ⓝⓖự*𝒸, chân còn lại hơi hướng ra phía ngoài, theo từng lần va chạm càn quấy của anh, chân nhỏ trắng nõn tinh xảo cùng đầu ngón chân mượt mà vì chịu không nổi tình triều mãnh liệt mà cuộn tròn co rút. Anh quỳ gối trên giường, ôm lấy mô*ⓝ*ɢ cô, mỗi lần đều tàn nhẫn như vậy, nhiều lúc còn chạm đến hoa tâm của cô.
Mồ hôi đầm đìa, hơi người 𝐧·óռ·g 𝐛ỏ·ռ·𝖌, chiếc giường gỗ như tan tành trong giông bão. Cơ bắp toàn thân anh co rút, động tác thọc vào 𝓇ú-𝖙 𝓇-𝖆 vô cùng cuồng dã, tựa như muốn đánh gục cô. Trần Kiều nghẹn ngào đứt quãng, cứ như vậy sau nhiều lần, đột nhiên anh dùng hết sức vùi thẳng vào bên trong, côn th*t to dài đã hoàn toàn đi vào lút cán, 'đầu rồng' tàn nhẫn tiến thẳng vào trong 'cung điện' ra sức 𝖈·ọ 𝖝á·✝️.
Trần Kiều khóc đến lạnh run, bụng nhỏ giống như bị chuột rút, co quắp, trướng đến tê dại, 🎋í·c·♓ ⓣⓗí·↪️·ⓗ lớn như vậy đột nhiên bùng nổ nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể, thần kinh cô như bị điện giật. Không biết tại sao cơ thể lại như thế, đau, nhức, sưng, tê từng trận liên tiếp từng trận, chỗ sâu nhất nơi bụng nhỏ nóng lên, một dòng 𝐝â*ɱ dịch 𝐧ó●𝓃●𝖌 ⓑ●ỏ●п●ℊ nồng đậm 'phụt phụt' vọt ra, xối lên quy đầu tròn trịa.
🎋·í𝖈·𝒽 ⓣhí𝖈·ⓗ ⓝó*ռ*ⓖ ⓑỏ𝐧*ℊ đột ngột làm cho côn th*t sung 💰ướ-𝐧-🌀, thậm chí xung huyết to thêm một chút, sống lưng đau nhức. Từng luồng †-❗-n-ⓗ dị-↪️-♓ ấm nóng cuồn cuộn bắn ra, sâu thẳng vào hoa tâm. Nóng đến toàn thân Trần Kiều tê rần, ngứa ngáy dữ dội ập đến, tứ chi vô lực, 𝓇●u●ⓝ 𝖗ẩ●🍸 co giật một hồi.
𝐃ụ_↪️ 𝖛ọп_🌀 thoáng chốc đã được giải tỏa, toàn bộ những thứ tích trữ đều bị tước đi, giống như ngâm mình trong nước ấm, từ trong xương cốt tản ra một loại sảng khoái vui 𝖘ư-ớⓝ-𝖌, trong và ngoài đều được an ủi bởi ⓚ·𝐡𝐨á·ï 🌜·ả·Ⓜ️. Thì ra đây chính là 𝖑à-m †-ìռ-𝐡, thật thoải mái, anh thầm nghĩ, dư vị tinh tế này, thật thỏa mãn.
Anh nằm nghiêng trên giường, côn th*t vẫn còn chôn trong hoa huy*t ấm áp ẩm ướt không muốn xa rời, anh ôm Ⓜ️ô𝖓●𝖌 nhỏ ấn côn th*t sâu vào lần nữa, mãi đến khi hai người hòa hợp thật †♓_â_ռ mậ_𝖙, anh mới cực kỳ sung 𝐬.ướ.𝐧.ɢ than nhẹ. Phát hiện ra cô khóc tức tưởi, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi, khi xoa lên làn da mượt mà, khiến anh lưu luyến không muốn buông tay, vốn dĩ muốn cô nghỉ ngơi một lát, nhưng loại khát vọng bí ẩn trong т-♓-â-п t-♓-ể lại dần dần nổi lửa tựa như sắp lan rộng ra đồng cỏ...
Vành mắt Trần Kiều sưng đỏ, hai tay để trước 𝐧_𝐠_ự_c nhưng vẫn không tạo được khoảng cách dưới sự t♓â●𝓃 mậ●t của hai người, bởi vì 𝐥●à●ɱ t●ì●п●h trong thời gian dài, eo cô đã tê mỏi tới cực điểm, đau khổ càng ngày càng mãnh liệt. Chân mở rộng ra, duy trì một tư tế, nửa người dưới cứng đờ, cử động một chút đã đau đớn. Cô lạnh lẽo quá, cố gắng co ro cuộn tròn, hơi thở dần dần trở nên mỏng manh, "Đau quá, đau quá hu hu..."
Khi anh nghe được tiếng khóc cùng tiếng than đau của cô, anh cố chịu đựng xúc động đang dâng trào, đỡ lấy cẳng chân cô, từ từ rút côn th*t to lớn ra khỏi người cô. Phía dưới cô vô cùng khép kín nhỏ hẹp, vách động cùng thịt non chặt chẽ như lửa nóng mà ⓒ.ọ ✖️.á.✞, bóp chặt côn th*t, làm anh suýt nữa không khống chế nổi, dù cho đang lùi ra ngoài, nhưng vách động kia vẫn hút chặt, 'cắn' anh triền miên, khiến anh hận không thể 𝖍ⓤ𝖓-g h-ă-n-🌀 𝒸ắ*Ⓜ️ ѵ*à*0 trong.
côn th*t 'ọt' một tiếng rồi ra khỏi cửa huyệt, phía trên còn chứa đầy ⓓ·â·Ⓜ️ dịch cùng тïⓝ·h ԁị𝖈·♓, quy đầu vẫn còn tinh thần nhúc nhích lên xuống, trông thật dữ tợn và thô to. Theo sau côn th*t, là một dòng nhiệt nóng trào ra khỏi 'miệng nhỏ', anh nâng ɱô𝐧·g cô lên nhìn, mày anh nhướng lên.
Chiếc 'màn thầu' thơm ngào ngạt đang vỡ ra một khe hở tựa như u cốc, giờ phút này do bị đ.â.𝖒 thọc mà tạo thành một cái động nhỏ, trông vô cùng đáng thương, do bị mở ra đóng lại liên tục, nên hạch nhỏ tròn trịa uể oải ỉu xìu cũng cố dựng thẳng, hai cánh môi â●ⓜ ♓●ộ đỏ tươi như m*á*𝖚, da thịt 〽️·ề·ⓜ Ⓜ️·ạ·𝒾 xung quanh cũng sưng đỏ lên. Mỗi chỗ đều là chất lỏng trắng đục, trên giường chảy lượng lớn chất lỏng của hai người, thế nhưng giờ đây bắt đầu phun ra Ⓜ️_á_𝐮 tươi nhè nhẹ, anh lại nhìn kĩ da thịt xung quanh lỗ nhỏ kia, có một vài chỗ giống như bị xé rách, ửng hồng một cách bất thường.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |