Truyện:Vân Nê - Chương 07

Vân Nê
Trọn bộ 76 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Quá sâu, đã chạm đến bề mặt bụng nhỏ rồi, cả hai người đều có thể cảm nhận được rõ ràng. Phần bụng dưới Ⓜ️ề·〽️ Ⓜ️ạ·𝖎 trơn nhẵn, nhưng từ trên nhìn xuống vẫn có thể thấy được thân gậy nhô nhẹ, làm cho bụng cô cũng nhô lên theo một cách khó tin, quả thực không thể tưởng tượng được. Anh nhìn chằm chằm nó một hồi, cố gắng nhấp miệng, sau đó lại gian nan rút côn th*t ra, cũng không dễ dàng gì so với lúc đi vào, việc này cứ như đang thi kéo co vậy, càng kéo càng nặng, sự ⓣ.ⓗ.â.n 𝖒ậ.✝️ không thể tách rời, dây dây dưa dưa.

Anh bắt đầu chậm rãi di chuyển, hành động thọc vào 𝓇●ú●† 𝖗●ⓐ đều rất chậm, để những sợi thần kinh mẫn cảm trên côn th*t có thể cảm thụ được, mỗi lần cọ qua những khối thịt non đều κí_↪️_𝐡 ✝️_♓_í_𝐜_♓ như được h·ô·𝖓 hít, từng dòng điện nhỏ điên cuồng lóe lên, lan dần toàn thân, cả xương cốt cũng không thể khống chế mà ngứa ngáy hết cả. Anh nhìn chằm chằm chiếc bụng của cô, rõ ràng rất rõ ràng nơi đó nhô lên, biến mất, sau đó lại nhô lên và biến mất...

Anh đang ở bên trong cô, nơi sâu nhất, không thể tách rời, triền miên lưu luyến không thôi, loại cảm giác hưng phấn cuồng nhiệt này làm người ta kích động hơn hết. Ra vào khoảng một trăm lần, lối vào cuối cùng cũng hơi ư·ớ·𝖙 á·🌴, ít nhất không còn khó như trước nữa. Tốc độ của anh bắt đầu nhanh hơn, mỗi một lần va chạm đều thật mạnh, 𝖍*⛎n*𝐠 𝒽ăռ*🌀, cả người cô đều đập vào đầu giường, xong anh lại tiếp tục kéo eo trở về, cứ như muốn đính côn th*t vào người cô, quy đầu to cứng nhiều lần đánh vào cửa huyệt đang cố khép lại, làm cho chỗ kia sưng đỏ lên.

Anh dùng một tay bóp eo kéo cô về phía mình, một tay chậm rãi sờ lên bụng nhỏ Ⓜ️ề·m 𝖒·ạ·❗ trắng tuyết của cô, sờ vào nơi đang bị côn th*t đâ-ɱ đến nhô lên nhô xuống, nhẹ nhàng đè đè, sau đấy lập tức đổi lại một tiếng ngâm nga đau đớn của Trần Kiều. Lý Tồn Căn thở dài một hơi, cơ bụng thít chặt, nhanh chóng 🌜_ắ_m νà_🔴 thật mạnh, ngay sau đó lại 𝐫ú.🌴 r.ⓐ, hoàn toàn phóng túng buông thả, anh bị 𝐝ụ*c ⓥọ*ռ*g thao túng mỗi cú vào ra đều nhanh đến tàn nhẫn, cự vật cứng rắn 𝖓óռ-🌀 ⓑ-ỏⓝ-𝐠 đã nhiều lần t●𝒽â●𝖒 п𝐡ậ●ρ đến hoa tâm, ⓗ⛎𝖓-ⓖ ♓-ă𝖓-𝖌 va chạm тà*𝓃 𝐩*ⓗ*á chiếc miệng nhỏ.

Trần Kiều khóc không ra tiếng, 🌴_𝒽_ở 🌀_ấ_𝐩 điên cuồng, hai bầu 𝖓🌀ự·↪️ sữa bị 'cơn bão' này quấn lấy khiến chúng không ngừng đung đưa, đến mức hoa mắt người nhìn. Lý Tồn Căn cũng vậy, thuận theo hành đồng ra vào kịch liệt của anh mà tiểu huyệt không ngừng co rút, hút chặt côn th*t, tựa như muốn bấm gãy anh, 𝖐-𝐡-🅾️-á-ı ↪️ả-ɱ như điện giật liên tiếp bùng nổ, từng đợt từng đợt đều ngày một cao hơn, đột nhiên lan đến toàn thân, da thịt cả người anh đều bị 🎋í.↪️.♓ ✝️ⓗí𝒸.♓ đến nổi da gà.

Mỗi lần đều bị anh ♓●ⓤ𝓃●ⓖ ⓗă●𝐧●🌀 đâ.m mạnh, cửa huyệt đột nhiên phun ra một dòng nước пón·🌀 𝖇ỏ·𝐧·ɢ, xối thẳng lên quy đầu kiêu ngạo đang hoành hành, Lý Tồn Căn lập tức căng thẳng, anh sắp phát điên rồi, bắt đầu cuồng dã ra vào gần như muốn đem cả hai túi ngọc nhét thẳng vào trong.

Trần Kiều ↪️_ắ_п ɱô_ı đến rướm ⓜ●á●υ, mồ hôi làm tóc dính hết vào mặt, mặt cô đỏ bừng một cách bất thường. K●𝐡●𝑜●á●❗ 🌜●ả●ⓜ cuồng loạn cùng thống khổ của cơn bão từ bụng nhỏ truyền đến, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể đi đến từng dây thần kinh, mỗi giác quan của cô đều được phóng đại, làm cho hơi thở cô trở nên gấp gáp, sự ↪️●ọ 𝐱á●🌴 nóng hổi phía dưới rõ ràng đến mức làm cho nơi tận cùng của cô sắp sưng rồi. Cô muốn trốn, muốn thét lên, nhưng lại bị ԁụ_𝒸 𝖛ọⓝ_𝖌 như thủy triều này giam giữ không thoát được.

Lý Tồn Căn trầm mê giữa sự sung 💲ướ*ռ*𝖌 cùng cực, động tác thọc vào r●ú●† г●𝒶 giống như mất lý trí, hồn anh sắp lìa khỏi xác rồi, dòng điện 𝓃ó_ռ_𝖌 ⓑỏ_𝖓_ℊ chảy từ xương sống đến toàn thân, 𝐬_ướ𝐧_g đến mức da đầu anh căng chặt. Nơi ⓣ𝐡â●𝓃 Ⓜ️ậ●✞ giữa hai người dường như nổi lên một trận lửa, nóng muốn bỏng, thiêu đốt hai người họ, nơi ℊ1𝒶-𝐨 h-ợ-🅿️ vì động tác ra vào của anh mà ⓟ·ⓗá·ⓣ r·ⓐ â·ⓜ ✞·ⓗ@п·h bạch bạch liên tục theo quy luật, d*m thủy chảy ra như suối, tạo ra một sợi chỉ bạc trong suốt giữa hai chân.

Cửa huyệt nhỏ đáng thương vì sự va chạm mà sưng lên, từ một màu hồng hồng giờ đây đã trở nên đỏ au, tựa như quả dâu tây chín mọng, chỉ cần chạm nhẹ là có thể 𝒸ⓗả·🍸 ռ·ư·ớ·🌜. Hai cánh hoa tội nghiệp đang cố gắng chứa đựng côn th*t to lớn kia, thịt non trong huyệt đã bị gậy th*t cường thế bá đạo quấy phá rất dữ, khi thì bị đẩy vào trong, khi thì bị kéo ra ngoài. Bụng nhỏ nhô lên rồi lặn xuống, thay đổi rất nhanh tựa như vật bên trong muốn lao thẳng ra ngoài vậy.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì anh mới nảy sinh ý muốn 🅱️ắ*ռ 𝖙❗*n*𝒽, côn th*t càng thêm hung mãnh, mỗi cú đ_â_ⓜ đều chôn sâu đến tận cùng, hoa tâm không chịu nổi nữa, anh hoàn toàn không biết mệt mỏi cứ ra vào như vậy, đến khi buông ra, xung quanh đã sưng lên hết rồi, cánh hoa bắt đầu r_𝖚_𝖓 𝖗ẩ_γ nở rộ. Quy đầu lập tức phát hiện ra, vẫn không buông tha cho cô, càng ngày càng nhiều lần chọc đến chỗ sâu nhất.

Đôi tay anh giữ chặt eo nhỏ, kéo thật mạnh về phía thân dưới của mình, đồng thời 𝒽_uⓝ_𝖌 𝐡_ă𝐧_ⓖ đẩy hông lên phía trước, lần này côn th*t thật sự đã vào trong toàn bộ, thiếu chút nữa đã nhét cả tinh hoàn vào. Bên trong vốn dĩ đã sắp tước ν.ũ 𝐤𝒽.í đầu hàng, bất thình lình lại xảy ra một cú đâ*ⓜ sắc bén như vậy, tiếp đến côn th*t cứ tiếp tục đi vào, 'phụt' một tiếng lại 𝖗ú·† г·@, hoa huy*t lại gian nan ngậm lấy vật vừa vào, nháy mắt liền bị quy đầu căng ra hết mức.

Lần 𝖐í𝒸●𝒽 т𝐡●í𝐜●♓ này làm da đầu Lý Tồn Căn tê dại, trước mắt anh lóe lên tia sáng, lưng anh phủ một tầng mồ hôi vì sung 💲ư.ớ𝓃.ℊ. côn th*t đã phóng thích hết cỡ, cây súng nước được mở chốt, chất lỏng ⓝ·óⓝ·𝐠 𝐛ỏ·п·𝖌 bắn nhanh vào trong tiểu huyệt, có lẽ do tồn quá nhiều, rất lâu sau mới bắn xong, cho đến khi bụng nhỏ hơi nhô lên, anh 𝖗*ú*t 𝖗*a ngoài nhưng vẫn còn một chút 𝖙i.𝓃.h ԁịc.♓ chảy ra.

Hôm nay cô đã bị áp chế hoàn toàn, mở rộng đùi chấp nhận bị bắn vào trong, cứ như chỗ sâu nhất của cô đã bị xé rách, từ trong ra ngoài đều căng đến tràn đầy, căng lên tận cổ họng. Vành mắt Trần Kiều đã hồng đến khó tin, cổ họng không nói nên lời, tứ chi đều bị trói để tạo đủ điều kiện 'chấp nhận' hết mọi thứ, bụng nhỏ in dấu của một cây gậy to dài, thậm chí trông rất giống đang mang thai. Dáng vẻ thê thảm nhưng mê người của cô rất dễ gợi lên thú tính của người khác.

Sau khi bắn xong, côn th*t mềm một chút, nhưng vẫn còn khá lớn so với cửa huyệt, sau khi vào trong đến giờ vẫn ở yên đó, không thể động đậy. Lý Tồn Căn thử 𝖗ú●✞ ⓡ●🔼 một chút, vẫn không chút sứt mẻ gì, làm cô co rút cả người lại.

Anh cởi bỏ dây thừng trên người cô, đỡ một chân cô đặt lên eo mình, côn th*t ở trong liền đi dạo một vòng, làm hai người đau đến hừ ra tiếng. Anh nằm nghiêng ở bên người cô, mặt đối mặt, ☑️·𝖚ố·т v·𝐞 gương mặt cô, đôi mắt sáng lên, nhẫn nhịn nói: "A Kiều, em kẹp tôi chặt quá, nhưng cũng thoải mái thật."

Anh rất sợ A Kiều sẽ mãi náo loạn như vậy, nếu cứ như bây giờ cô ngoan ngoãn nằm trong n·𝖌ự·𝖈 anh thì dù có mơ, cũng là giấc mơ đẹp nhất của anh, anh nhỏ giọng thì thầm: "Tôi biết em khó chịu, nghe lời tôi đừng trốn chạy nữa có được không, em không chạy tôi sẽ không làm như vậy nữa." Tuy rằng anh rất muốn chôn sâu vào cơ thể cô, lấp kín nó bởi chất lỏng của chính mình, một giọt cũng không để lọt ra ngoài. Nhưng hiện giờ, câu trả lời của cô mới quan trọng nhất.

Trần Kiều đã sắp mất đi lý trí rồi, thật khó có thể chấp nhận được, nửa người dưới vừa đau vừa rát, giờ cô đã đánh mất tri giác, thở cũng đau. Cứ xem như cô đã 𝐜𝐡ế_t đi, điều gì cũng không còn quan trọng nữa, cô hoàn toàn mơ màng, không hề nghe thấy những lời anh nói.

Lý Tồn Căn đợi lâu vẫn không nghe được câu trả lời như mong muốn, con ngươi anh ảm đạm, rũ mắt.

Ngủ một giấc rất dài, lúc Trần Kiều tỉnh dậy, thiếu chút nữa cô cho rằng bản thân thật sự đã 𝒸♓ế*т, nhưng may là không phải, cô vẫn còn sống rất tốt. Giờ này hẳn là buổi chiều, ánh hoàng ⓗô●ⓝ màu cam từ cửa sổ soi rọi vào, bên ngoài phòng có tiếng chó sủa cùng tiếng gà gáy, phía xa xa còn có người nông dân đang kéo trâu đi cày. Cô nhắm mắt, cả người ↪️ⓗ·ế·ⓣ lặng, cảm giác đau nhức toàn thân quá rõ ràng, tay chân lại bị trói trên giường như cũ, mỗi một động tác đều rất khó khăn.

Trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua người, đột nhiên cô mở bừng mắt, còn đắp chăn, nhưng tại sao bụng cô lại căng phồng lên, cô nằm thẳng, cho nên cái khối nhô rõ ràng dưới chăn kia. Đó là gì, cô hoảng sợ nhưng vẫn muốn biết, hai chân cô c●ọ ×●á●✞ vài cái, mới phát hiện thì ra có thứ gì đó đang nhét ở tiểu huyệt của mình, nhất định là Lý Tồn Căn làm, chất lỏng tối hôm qua ở trong bụng cô không biết đã bị anh dùng thứ gì ngăn chặn.

Trần Kiều vừa tức vừa hận, cố gắng thả lỏng rồi co bóp tiểu huyệt, muốn đẩy đồ vật kia đi, nhưng vì thứ đó quá to, cứ như muốn cắm chặt vào bên trong cô, hơn nữa nó còn rất dài, c-ắ-〽️ ✅-à-ο trong một đoạn cũng khá dài, cứ co bóp xoắn qua lại như thế này không thể lấy nó ra được. Không chỉ như thế, nó cũng rất cứng, tựa như cái nút gỗ, cô vừa cử động là khó chịu vô cùng.

Chương (1-76)