Vay nóng Tinvay

Truyện:Vân Mộng Truyền Thuyết - Chương 02

Vân Mộng Truyền Thuyết
Trọn bộ 12 chương
Chương 02
Ngự ma
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Lazada


Mây khói trên không dần dần loãng bớt, Sương Hoa cũng chỉ còn cách Thiên Trụ Sơn ngoài trăm dặm bèn vén mây nhìn xuống

Thiên Trụ Sơn nơi thần sơn thánh địa giờ thật đáng thương, trong vòng trăm dặm không một bóng người. Cát vàng bay loạn mịt mù trời đất.

Chẳng trách sư phụ không để ý gì đến hai mươi tính mệnh đã bị Minh Sang Huyết Ma lấy đi, đám yêu ma ở Thiên Trụ Sơn này một ngày giết hại không biết bao nhiêu mạng người. Sương Hoa mày ngài nhăn lại, âm thầm vận công bay nhanh về phía Thiên Sơn Trụ. Đi được một lúc, yêu khí trước mặt đột nhiên mạnh lên, đất đá xuyên qua đám tường vân bay thẳng vào mặt. Sương Hoa cực kỳ kinh hãi vội vào hươu kiếm né tránh. Ngay lúc vừa sử kiếm hộ thân, yêu khí bất chợt yếu đi nhưng tường vân cũng bị đánh tan. Sương Hoa lại nhìn xuống dưới không ngờ chỉ còn cách Thiên Trụ Sơn không đầy trăm thước liền vội vàng dùng Ẩn Thân Quyết ẩn giấu thân mình rồi mới thu tường vân lại, đứng trong không trung quan sát ngọn cổ sơn bên dưới.

Một đại danh sơn không ngờ biến thành một tòa phế sơn không một bóng cây bụi cỏ.

Sương Hoa vận thần thông mở thiên nhãn giữa trán nhìn ngọn núi thấy vô số yêu vật chạy qua lại, kêu la ầm ĩ. Xem ra không ít hơn ba ngàn.

"E rằng không thể lỗ mãng tiến vào" Sương Hoa nghĩ, nàng đã sớm thấy mấy động khẩu bên sườn núi có nhiều yêu binh canh gác.

Sau khi vòng quanh Thiên Sơn Trụ vài vòng, trong lòng Sương Hoa biết lần diệt yêu này tất bại không còn nghi ngờ gì nữa. Chẳng bằng chỉ thăm dò nông sâu rồi quay về Tử Vân Động cùng sư phụ bàn tính. Đợi công lực sư phụ mạnh lên lại đến đây diệt yêu cũng không muộn. Còn một mình tiến vào chỉ sợ hồ ly còn chưa bắt được mà còn hại đến thân, mất hết tính mạng.

Nghĩ vậy nên nàng bèn chọn một vách núi không có yêu binh canh gác niệm Thấu Tự Quyết, cả thân người nhập vào trong vách núi, chỉ nhờ vào cảm giác hướng về phía yêu khí dày đặc mà đi.

Đang tiến tới, chợt dưới chân xuất hiện một lực hút, cả thân thể đột nhiên bị hút xuống. Sương Hoa vô cùng kinh hãi vội niệm chân ngôn phóng xuất đóa tường vân. Đám mây ngày càng dày đặc nhưng vẫn không thể ngăn thân mình Sương Hoa bị hút xuống dưới.

Sương Hoa rút bảo kiếm ra, thầm biết đã trúng phải ám toán, sắp phải trải qua một trường ác đấu. Nghĩ tới yêu binh quá đông, lại còn có yêu vương chưa ra mặt, trên trán không khỏi thấm ướt mồ hôi.

Đang lúc suy nghĩ miên man, hai chân đã bình ổn chạm đất. Nàng nhanh chóng quan sát bốn phía xung quanh, thì ra là một gian thạch ốc. Sương Hoa kinh nghi nắm chắt bảo kiếm, ánh sáng dìu dịu lập tức tỏa khắp gia thạch ốc. Ánh sáng chiếu qua, thấy có 1 người hôn mê nằm trên mặt đất. Sương Hoa thất kinh, bước vội hai bước đột nhiên dừng lại, chỉ sợ trúng phải mai phục. Hai người chỉ cách nhau vài bước, Sương Hoa mơ hồ nhận ra người đó là một thiếu niên anh tuấn, tấm áo màu trắng xơ xác, trên khóe miệng còn vài vệt máu. Nhìn lên trên trán, ngay giữa mi tâm có một vết thương không lớn, máu như đã đông lại, miệng vết thương đen thui.

"Ầm", Sương Hoa thất kinh, thân mình nhảy áp sát vào vách đá.

Chỗ nóc nhà ngay phía trên thiếu niên kia đột nhiên xuất hiện một vật tỏa sáng, kim quang sáng chói tỏa ra. Cùng lúc đó xung quanh thiếu niên kia xuất hiện một màn sáng màu lam mỏng như lụa, mềm như mây, dẻo như tơ, bao quanh hắn. Sương Hoa đang kinh dị trước cảnh điện quang hỏa thạch này, vật đang xoay tròn phía trên đã hướng phía thiếu niên đánh xuống. Hai quầng sáng chạm nhau không phát ra một tiếng động nhưng Sương Hoa cảm thấy choáng đầu hoa mắt, lồng ngực phát nóng như sắp phải thổ huyết.

Sương Hoa Kiếm tỏa ra quang mang, kiếm khí tản ra thành một vòng tự động bao quanh bảo vệ chủ nhân. Sương Hoa cấp tốc niệm chân ngôn, nhắm mắt vận công điều tức. Sau khi khí huyết bình thường trở lại mới từ từ mở mắt.

Lúc này, vật thần bí đó đã đánh xuống bốn năm lần, giống như có người niệm Ẩn Thân Quyết dùng pháp bảo đả thương người khác. Tình huống cấp bách, Sương Hoa ném bảo kiếm vào giữa thiếu niên và bảo vật kia.

Thấy bảo vật kia lại đánh xuống, Sương Hoa liền niệm chân ngôn quát to một tiếng "Tật". Sương Hoa Kiếm chiếu ra nhiều điểm sáng như vô số sương tuyết bay múa giữa không trung.

Trong chớp mắt hai bảo vật va đập vào nhau, hoa lửa tứ tung âm vang như núi lở. Sương Hoa chỉ cảm thấy một đạo kim quang bao mình vào trong, nàng ở giữa lôi minh thiểm điện mà không bị chút tổn thương nào. Nhìn qua thiếu niên kia, khóe miệng hắn lại xuất hiện vài vệt máu, vết thương ở mi tâm máu chảy đầm đìa.

Khi ánh sáng tan đi, Sương Hoa Kiếm vẫn treo lơ lửng trên không, quang mang đại giảm. Chợt một tiếng "tang" vang lên, Sương Hoa Kiếm bị gẫy thành hai đoạn rơi xuống đất, phát ra hai tiếng nặng nề. Còn bảo vật kia lúc nãy vẫn còn trên không giờ cũng đã biến mắt không còn chút tăm hơi.

Sương Hoa nhẹ nhàng bước đến bên thiếu niên, nhìn thấy nét thống khổ vô cùng trên gương mặt hắn, trong lòng nàng bất chợt dâng lên nỗi thương cảm không tên. Nàng cúi người xuống, cố sức dùng đôi tay ngọc ngà nâng người dưới đất lên.

"Người này nặng thật" Sau khi nâng thiếu niên lên, Sương Hoa nhìn xung quanh. Ngoại trừ động khẩu lúc nàng rơi xuống đã đi qua, trong thạch ốc còn có 1 tấm cửa đá nhỏ. Nhờ vào ánh sáng yếu ớt phát ra từ đoạn kiếm gãy, có thể lờ mờ nhận ra trên tấm cửa đá có khắc một đóa hoa sen. Đến gần nhìn, cánh hoa màu vàng mềm mại đang nở ra, từ từ tỏa ra quang mang thánh khiết.

Nhưng thiếu niên kia thực sự quá nặng, Sương Hoa đã hổn hển không thôi, đành thả hắn xuống, một mình đến bên cửa đá.

Cánh hoa màu vàng tựa hồ nhè nhẹ rung động. Khi Sương Hoa vươn tay muốn đẩy cửa thì đột nhiên ngây người.

Kim quang nhàn nhạt vẫn phủ lên mái tóc mây đen nhánh, nhưng ở nơi sâu thẳm trong tim, tựa hồ như có điều gì vẫn bị che kín đang được mở ra. Suy nghĩ dần dần trở nên mơ hồ.

Một tiếng rên rỉ yếu ớt truyền vào bên tai, Sương Hoa chợt giật mình tỉnh lại.

Người thiếu niên dường như đã tỉnh lại, đang đau đớn cử động thân thể.

Sương Hoa hơi giật mình, vội bước lại hai bước. Trên trán thiếu niên vẫn chảy máu, sắc mặt tái nhợt như tro.

"Ngươi thế nào?"

Không ngờ hắn lại ngất đi, đợi đến lúc hắn tỉnh lại cũng đã trải qua nửa canh giờ. Ánh mặt hắn có chút tán loạn nhưng thấp thoáng một loại quang thải kỳ đặc.

"Không lẽ hắn cũng là người tu đạo?" Sương Hoa nghĩ. Thiếu niên kia chợt ho rũ rượi, Sương Hoa kinh ngạc vội cố sức nâng hắn dậy, trong lòng lấy làm lạ vì thấy hắn quá nặng.

"Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?" Khi thấy vẻ mặt thiếu niên thống khổ, trong lòng Sương Hoa xuất hiện vài tia thương xót, ngữ khí cũng nhu hòa hơn.

"Ta?" thiếu niên chất phác ngẩng đầu lên nhìn cô gái xa lạ trước mắt. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau hắn vội cúi đầu "Không biết"

"Không biết?" Sương Hoa sửng sốt, thầm nghĩ "Thiếu niên này thật là kì quái, ngay cả vì sao mình ở đây cũng không biết" Nhưng nhìn ánh mắt hắn cũng không giống đang lừa gạt, chỉ là trong lòng nàng cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng không hề hỏi.

"Nhưng ngươi có biết bảo vật vừa rồi ở trên đầu ngươi là gì không?" Lúc này sắc mặt thiếu niên lại trắng xanh, ngất đi lần nữa. Sương Hoa thở dài bất đắc dĩ đứng lên, lấy ra bàn cờ bằng ngọc đen của sư phụ, niệm động chân ngôn đưa bảo vật lên giữa không. Kim quang nhu hòa rọi xuống người thiếu niên, gương mặt tái nhợt nhăn tít chân mày, khóe miệng còn vương vài sợi máu.

Chỉ lát sau, thiếu niên liền biến thành một quân cờ màu đen bị hút vào trong bàn cờ.

Sương Hoa thu bàn cờ lại rồi đi về phía cửa đá.

Đóa hoa sen vẫn tỏa ra ánh sáng mờ mờ như trước, yên lặng chiếu lên mái tóc mây đen nhánh của nàng. Sương Hoa chần chừ một lúc mới vươn tay về phía đóa sen. Khi nãy đứng ở chỗ này, trong lòng nàng rõ ràng dâng trào một loại cảm giác cổ quái mà quen thuộc. Trong thoáng chốc đó, nàng cơ hồ muốn thu lấy đóa sen đó cho riêng mình.

Có điều người thành tiên đắc đạo lục căn thanh tịnh sẽ không còn chút tham niệm. Sương Hoa từ khi đắc đạo đến nay đã hơn mấy trăm năm vì sao lúc nãy lại dâng lên một cỗ tham niệm như vậy?

"Đóa sen này, loại này có rất nhiều, vì sao vẫn thấy giống như đã từng quen biết?" Ngón tay thon thon vuốt ve cánh hoa, trong đầu tựa hồ như đang có gì đó không ngừng kêu gọi tên mình.

"Sương Hoa, tâm liên..." Sương Hoa hai tay ôm chặt lấy đầu đang bị cơn đau bất chợt xâm chiếm, vô lực rên rỉ vài tiếng rồi mất đi tri giác.

Không biết qua bao lâu, Sương Hoa mới từ từ hồi tỉnh, cảm thấy đầu óc đau buốt. Sau khi miễn cưỡng đứng lên, Sương Hoa bước về chỗ lúc nãy rơi xuống - Sương Hoa Kiếm mặc dù bị hủy nhưng dù sao đó cũng là kì bảo khó tìm được, bỏ lại trong ma huyệt này thật đáng tiếc.

Sau khi định thần lại, Sương Hoa lấy bàn cờ giờ lên cao, nhờ vào ánh sáng mờ mờ của nó chiếu xuống để xem xét dưới mặt đất. Vừa nãy Sương Hoa Kiếm còn chiếu sáng ngời ngời, vì sao hiện tại không chút tăm hơi? Đang lúc nghi ngờ, chợt thấy phía trước vài bước có một người nằm. Từ trang phục có thể đoán chính là một thiếu nữ đang tuổi dậy thì. Không suy nghĩ nhiều, Sương Hoa thu cô gái này vào trong bàn cờ rồi lại cẩn thận tìm kiếm bảo kiếm của mình. Có điều thạch ốc tuy nhỏ nhưng tìm kiếm thế nào vẫn không thấy. Sương Hoa bất đắc dĩ đành phải nhờ vào bảo vật của sư phụ bay về Tử Vân Sơn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-12)