Đế vương của loài sói
← Ch.161 | Ch.163 → |
Chỉ chốc lát sau, bốn phía bụi mù cuồn cuộn, mấy trăm con sói, không phải, phải là mấy ngàn con sói cùng xuất hiện, rậm rạp chằng chịt, thành đoàn.
"Tộc trưởng, vạn vạn không thể." Mấy người tuổi khá lớn ngăn cản Mạc Trân.
Bọn họ là trưởng lão Mạc tộc, ở Mạc tộc có địa vị khá cao.
Sói gọi sói ở Mạc tộc là cấm kỵ, mặc dù có thể đồng thời cho gọi ra mấy trăm con sói để đối phó kẻ địch, nhưng, người thổi sáo phải nhận lấy tổn thương cực lớn. Cái này kêu là ăn miếng trả miếng, năng lực càng lớn, cái giá phải trả lại càng cao. Mỗi một thời đại tộc trưởng cũng có thể sử dụng sáo này, nhưng Mạc tộc mấy trăm năm qua, chưa bao giờ có người dùng qua.
Tộc trưởng này làm như vậy rốt cuộc là tại sao?
Người sáng suốt cũng có thể thấy được, nguyên nhân là do vị nam nhân sắp trở thành trượng phu của tộc trưởng, và hắn có tình cảm với cô nương trong ngực kia.
Nhất thời, mọi người ít nhiều đều hiểu tất cả. Mạc tộc từ trước đến giờ không tranh quyền thế, người dân cũng rất đơn thuần, hiếm có loại người ác độc thế này.
bây giờ, bọn họ đối với người tộc trưởng này thật quá mức thất vọng.
Thấy ánh mắt tộc nhân thất vọng, tiếng sao trong miệng Mạc Trân càng thổi càng vang, tiếng sáo cũng càng ngày càng chói tai. Ngay cả tộc nhân cũng vứt bỏ nàng sao?
Đây tất cả đều do nữ nhân kia, nàng nhìn chằm chằm Vân Tâm Nhược trong ngực Tiêu Thanh Hàn, ánh mắt hung ác.
Bầy sói càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi đem toàn bộ tế đàn vây quanh. Không chừa lại một chút khe hở nào.
Vân Tâm Nhược cảm giác trong không khí truyền tới dị thường, mới vừa nghiêng đầu, liền nhìn đến bầy sói kết thành đoàn.
Trời ạ, làm thế nào mà nhiều như vậy?
Nhìn Tiêu Thanh Hàn một chút, thần sắc hắn như nước, lại trong trẻo lạnh lùng như băng, tròng mắt khẽ nheo lại, mím chặt môi mỏng.
Rồi sau đó, nàng lại cảm thấy sau lưng có một ánh mắt tựa như ăn thịt người, nàng lần nữa quay đầu, thấy một đôi con ngươi máu đỏ, mang theo hận ý vô cùng thấu xương, xuyên thẳng linh hồn của nàng.
Nàng ta là......
Là nữ nhân lần trước.
Chẳng qua, sao lại thay đổi thành chật vật như vậy. Toàn thân dính máu thì không nói, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp cũng thay đổi thành xấu xí.
Bốn phía, bầy sói càng ngày càng nhiều, không khí cũng càng ngày càng vẩn đục
Vân Tâm Nhược chuyển sang Tiêu Thanh Hàn, ánh mắt như mặt nước đáy hồ, trong suốt, nàng đưa tay nắm thật chặt hai tay của Tiêu Thanh Hàn, ngón tay khẽ chạm, trở tay bị Tiêu Thanh Hàn nắm chặt, nàng nhìn hắn, giọng nói ngọt nào "Thanh Hàn, bất luận ở nơi nào, ta đều sẽ ở cùng nhau? Cho dù là chết?"
"Ừ." Tiêu Thanh Hàn đem cằm đặt trên đầu nàng.
Bọn họ sinh tử không rời.
"Thanh Hàn, ta có câu muốn nói cho ngươi." Vân Tâm Nhược buông tay của hắn ra, đem đôi tay ôm lấy hông của hắn, trong tròng mắt ánh sáng lung linh, thanh âm mang theo trong veo."khi ta tỉnh lại trong một cái động, khi ta chỉ thấy có một mình ta thì lòng của ta như bị kim đâm, ta không nghĩ tới Lôi ca ca, không nghĩ tới mình, mà là ngươi. Không biết lúc nào, trong lòng ta người chiếm một vị trí quan trọng hơn tất cả. Rất nhiều chuyện nếu không nói, sẽ không có cơ hội, ta đã từng bỏ lỡ một lần, không muốn lặp lại lần thứ hai. Thanh Hàn." Vân Tâm Nhược nhìn thật sâu Tiêu Thanh Hàn, từng chữ từng câu hết sức rõ ràng.
"Thanh Hàn, ta thích ngươi."
khóe miệng Tiêu Thanh Hàn vẫn cong lên, cười đến phong hoa tuyệt thế, một thân bạch y không nhiễm bụi. Trong lòng giống như đầy tràn hạnh phúc. Hắn cúi đầu, chống đỡ cái trán của nàng." lòng của Tiêu Thanh Hàn, có ngươi ở trong." trán hai người dính sát vào nhau.
Tiêu Thanh Hàn hắn một đời không yêu, mà yêu mà yêu cả đời, trái tim chỉ vì một người mà đập mạnh.
Lòng của nàng quá mức nhẵn nhụi, quá sợ tổn thương. Mà hắn có quá nhiều trách nhiệm, lúc này, sau khi trải qua sinh tử tình cảm, hai người xông phá tất cả lý trí. Như con sông hùng vĩ, không thể ngăn lại.
"Thanh Hàn." Vân Tâm Nhược thẳng tắp nhìn gương mặt tuyệt mỹ.
Mà lúc này, bầy sói chậm rãi tới gần bọn họ, chợt, một tiểng rống to rõ truyền ra.
Cái thanh âm này, Vân Tâm Nhược nhàn nhạt nhíu lại, hình như nàng từng nghe qua. Là ở đâu? Đúng rồi. Nàng nghĩ tới, cái thanh âm này chính là thanh âm đã xuất hiện lần trước, khi bầy sói công kích bọn họ, cũng bởi vì cái thanh âm này, đám sói kia mới đột nhiên rời đi.
Như vậy thì......
Quả thật, như nàng suy nghĩ, bầy sói nghe được tiếng sói ấy, bất kể tiếng sáo có còn đang tiếp tục hay không, lấy tốc độ nhanh nhất để chạy trốn. Làm cho người ta kinh ngạc là, tất cả con sói lập tức biến mất.
Mà người của Mạc tộc nghe thấy cái thanh âm, một mảnh hỗn loạn, trong miệng hét lớn: "Lang Vương, là Lang Vương......"
"Lang Vương". Nguyệt ư? Vân Tâm Nhược nhìn chung quanh, nhưng không có phát hiện bóng dáng của Nguyệt, nó chạy nơi nào nhỉ?
"Đang tìm cái gì?" Tiêu Thanh Hàn một tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nghi ngờ hỏi. Mà hắn đối với chuyện bầy sói rời đi, cũng không có bao nhiêu phản ứng. Chẳng qua là nhìn chằm chằm thiếu nữ trong ngực. Đối với hắn mà nói, nàng thật ra chính là toàn bộ thế giới.
Dán chặt bàn tay của hắn. Trên mặt ấm áp......
"Là Lang Vương, là Lang Vương." Không biết là ai kêu một tiếng.
Vân Tâm Nhược cũng theo tầm mắt của mọi người nhìn lại.
Xa xa, một con sói có thân hình khổng lồ đi tới, toàn thân màu bạc, không có một chút dơ bẩn, ánh sáng mặt trời chiếu trên người của nó lóe sáng. Một đôi tròng mắt màu vàng, giống như đá quý, sáng chói.
Nó đi không chút tiếng vang, đầu ngẩng thật cao, giống như đế vương của nhân gian, vô cùng tôn quý.
← Ch. 161 | Ch. 163 → |