Sinh tử gắn bó
← Ch.137 | Ch.139 → |
Rõ ràng là thật sự mệt đến không thể nhúc nhích, nhưng nàng vẫn cắn răng lắc đầu, nàng không thể trở thành gánh nặng của hắn, không thể......
nhưng nàng dường như đã quá mệt, thể lực của nữ nhân kém nhiều so với nam nhân, hơn nữa người nam nhân kia lại là một người có khinh công cao thâm.
"Quốc sư, nếu như một mình ngươi, phải bao lâu mới có thể đi ra ngoài?" Cúi đầu, nàng xem mũi chân của mình. Không muốn làm cho hắn thấy vẻ mặt mình tự trách.
"Không rõ lắm?" Tiêu Thanh Hàn nhìn phía phương xa. Ánh mắt xa xăm chạy dài. Cũng không có suy nghĩ sâu xa trong lời nói của nàng.
Vân Tâm Nhược ngẩng đầu, vừa vặn bắt được bộ dáng hắn như đang suy nghĩ điều gì.
Nàng bất chợt có một loại cảm giác bất lực.
Nếu không phải là nàng......
Nếu không phải là nàng......
"Nghỉ ngơi một chút đi." Tiêu Thanh Hàn nhìn xem sắc trời, sau đó khẽ tựa vào trên một thân cây, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. Không đành lòng nói.
Vân Tâm Nhược cũng tìm một thân cây, chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, mười ngón tay đan vào..
Nàng mệt mỏi...... Thật sự mệt chết đi......
Ánh mặt trời xuyên qua tàng cây dày đặc, lọt được vài chùm ánh sáng, mấy con chim nhỏ ngẫu nhiên hợp lại bay lên, kêu một tiếng, thật nhiều tiếng chim giật mình......
Tựa vào trước cây, nàng đem toàn bộ sức nặng thân thể vào cây đại thụ sau lưng, nhắm mắt lẳng lặng nghỉ ngơi.
Tiêu Thanh Hàn không nói một lời, nhìn nàng, sau đó đứng thẳng dậy, lắc mình một cái, nháy mắt biến mất.
Vân Tâm Nhược mở mắt ra nhìn bóng dáng Tiêu Thanh Hàn biến mất, chậm rãi cúi đầu, một giọt nước di động ở khóe mắt, một tiếng thực xin lỗi. Chậm rãi biến mất ở trong rừng..
Nàng đứng lên. Lại nhìn thoáng qua phương hướng hắn vừa rời đi. Xoay người hướng về phía ngược lại.
Nàng lo lắng đã lâu, suy nghĩ rất nhiều. Cánh rừng này nếu chỉ có một mình hắn, có lẽ sẽ nhanh ra ngoài, nhưng mang theo nàng, liền thêm một cái gánh nặng.
Nàng từng là gánh nặng của Lôi ca ca, cũng không nghĩ lại trở thành gánh nặng của Tiêu Thanh Hàn. Cho nên, nàng phải rời đi......
Thanh Hàn, thực xin lỗi,
Thật sự thực xin lỗi.
Chưa bao lâu, áo trắng chớp mắt hiện ra, Tiêu Thanh Hàn trong tay cầm vài cái quả dại xuất hiện ở nơi vừa rồi, quả dại trong tay đột nhiên rơi xuống đất. đôi mắt bình tĩnh trước giờ lúc này hoàn toàn là cuồng phong bão táp.
Vân Tâm Nhược, ngươi ngu ngốc......
Cánh rừng rất lớn, hoàn toàn tìm không thấy phương hướng, vân Tâm Nhược nhìn xem phía trước, không ngừng tiến tới, chỉ cần rời đi là đến nơi.
Là sống hoặc chết
Nàng đành phải vậy.
Dưới chân đột nhiên mềm nhùn, nàng không hề giãy dụa, hai mắt nhắm lại hướng mặt đất ngã xuống, mà hai cánh tay như sắt gắt gao kéo lên thân thể của nàng, một hồi hương sen quen thuộc truyền đến.
"Ân......" Nàng giương mắt, thẳng nhìn đến ánh mắt không còn bình tĩnh kia. Thân thể không còn khí lực, tựa vào nam tử.
Lông mi khẽ chớp, vô lực cười khổ ra tiếng, hắn vẫn tìm được.
"Không tin ta sao?" giọng nói Nam tử bình tĩnh, không nghe được bất kỳ tức giận.
"Không phải." Vân Tâm Nhược lắc đầu, "Ta chỉ là.... . Không muốn trở thành gánh nặng của ngươi."
ngực Tiêu Thanh Hàn có chút trướng đau, tựa như đang đè nén cái gì?
Thanh âm của hắn vang lên trong không gian, hòa lẫn tiếng gió, không thiếu một chữ lọt vào trong tai Vân Tâm Nhược.
"Từ lúc này ta cứu người trở đi, mạng của ngươi thuộc về ta. Không được trốn, không được tránh, vô luận ngươi chạy đi đâu, ta đều tìm được ngươi, tìm không được lối ra cánh rừng này, Tiêu Thanh Hàn sẽ cùng chết với ngươi. Mà ngươi......" thanh âm của hắn tạm dừng một chút, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm nàng "Ngươi.. cũng phải cạnh ta, dù là chết.... ."
Cái này gọi là sống chết có nhau ư?
Hay là cùng sống cùng chết?
Vân Tâm Nhược vô lực gật đầu, cũng không biết trong lòng một trận đau kịch liệt là cái gì?
Nếu hắn thật muốn như vậy, vậy thì nàng sẽ đồng ý với hắn, không xa không rời...... Nếu bọn họ thật sự vĩnh viễn không ra cánh rừng này, vậy thì mình cùng hắn sống với nhau đến già, như vậy, bọn họ cũng sẽ không cô đơn......
Tựa như hắn nói, tính mạng của nàng là của hắn.
Nàng, coi như trả lại ơn cứu mạng của hắn vậy.
Nhưng mà thật sự là như thế sao?
Như vậy, bị quyết định của mình áp chế, có cảm giác gì?
"Đi thôi." Tiêu Thanh Hàn kéo tay nàng, cầm thật chặt, xiết chặt khiến nàng cảm giác có chút đau, thế nhưng tay hắn đang run rẩy, cầm tay lại, mười ngón tay đan vào nhau.
← Ch. 137 | Ch. 139 → |