Nam tử tuyệt trần
← Ch.021 | Ch.023 → |
Vân Thiển Y trên mặt ửng đỏ đã sớm tán đi, nàng đã đem nam tử vừa rồi cứu nàng hoàn toàn quên mất, lại không hề biết, Nam tử này sẽ làm cho cuộc sống tương lai của nàng biến hóa long trời lỡ đất, mà loại biến hóa này, nàng không thể cũng không muốn thừa nhận
Nàng cùng Tri Dung Tri Hạ đi đến phía trước thị vệ. Tử Y nhìn ba người bọn họ trở về, lại không thấy Vân Tâm Nhược đâu, trong lòng căng thẳng. Mình thật là sơ suất mà, sao lại đem tiểu thư quên mất
"Đại tiểu thư, tiểu thư nhà ta đâu?" Nàng sốt ruột hỏi, tiểu thư ngốc a, chạy đi đâu, làm cho người ta thực lo lắng mà
Tri Dung khí đầy mình, hung hăng liếc mắt Tử Y một cái, nếu không phải vì đi tìm Vân Tâm Nhược, tiểu thư nhà nàng như thế nào lại thiếu chút nữa ngã sấp xuống, làm cho người khác chiếm tiện nghi, thực sự là tức chết nàng mà
"Tử Y ngươi đừng sốt ruột, ta đã kêu thị vệ đi tìm nàng, nàng không có việc gì đâu, yên tâm đi" Vân Thiển Y vỗ nhẹ Tử Y hốc mắt đã ửng đỏ, nhẹ giọng an ủi. Nghe được Đại tiểu thư nói vậy, Tử Y an tâm hơn chút, đã có người đi tìm, như vậy nàng tin tưởng tiểu thư nhà nàng nhất định không có việc gì
Mới nói được tới đó, nghe trong đám người truyền ra âm thanh to lớn "Thanh Hàn Quốc sư đến!"
Vừa rồi đám người còn tranh cãi ầm ĩ, nhất thời toàn bộ im lặng
Xa xa chỉ thấy bóng trắng xuất hiện, như mây nhẹ nhàng phiêu dật, lại như gió thổi qua rừng cây thâm trầm, làm cho người ta nhìn vào, cảm thấy giống như thần tiên hạ phàm, trong trời đất chỉ còn lại một bóng dáng màu trắng kia, giống như mây trên trời không ngừng bay, giống như tuyết mùa đông lạnh lẽo mà ấm áp
Nam tử áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, mi trung trầm ổn, mi đoan tuấn nhã, sóng mắt giống như trăng trong đêm, ba phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại như mặt trời mới mọc, bốn phần ấm áp
Môi hắn căng mọng no đủ, sắc mặt như bạch ngọc, mi gian chu sa đỏ tươi, huyết diễm xinh đẹp
Áo trắng, mặc phát*, chu sa
Chú thích: mặc phát* đầu tóc đen
Trong thiên địa giống như chỉ có ba màu sắc này, như sắp bay về trời
Tay áo hắn tung bay, bước đi trầm ổn, khí chất cao quý biểu lộ khắp toàn thân. Làm cho người ta không dám nhìn thẳng, chỉ sợ xem nhiều sẽ giống như bị dính độc nghiện
Tiêu Thanh Hàn đi đến tế đàn, nhìn xuống phía dưới đám đông dân chúng, thân thể tuấn nhã cao ngất, toàn thân khí chất cao quý, hắn cầm bên cạnh bàn chỉ thô ngưng hương ***
Nhấc tà áo trắng, nhẹ nhàng quỳ xuống
Này một quỳ, cảm động trời cao
Này một quỳ, danh khắp thiên hạ
Mọi người cũng theo hắn quỳ xuống
Bái thứ nhất, cầu chúc quốc thái dân an
Bái thứ hai, nguyện mưa thuận gió hòa
Bái thứ ba, nguyện ngũ cốc được mùa
Thanh âm của hắn theo tam bái truyền vào tai mọi người, tam bái này, biểu đạt cho mọi người hướng tới bình an, chờ đợi cuộc sống tốt đẹp. Dân chúng bình dân không mong gì nhiều, chỉ mong như vậy
Mọi người lớn tiếng thét lên hoan hô, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa, một lần lại một lần, tiếng vang từng trận, nhiệt huyết sôi trào
Vân Thiển Y mắt rưng rưng, si ngốc nhìn nam tử kia, giống như đem thân ảnh hắn khắc đến trong lòng, dung nhập xương cốt, giờ khắc này nàng cảm thấy mình đã không thể thoát khỏi lưới tình này, vì thương hắn, vì nụ cười của hắn.... Bất quá, nàng cam tâm tình nguyện
Mà Vân Tâm Nhược bên kia, đã đi cách xa chỗ đông người, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng hoan hô, giương mắt lên nhìn, dân chúng đông nghìn nghịt, trên Thiên nhai có một bóng trắng hoa mỹ, áo trắng tung bay, siêu phàm thoát tục không nói nên lời
Người kia chính là Thiên Trạch Quốc sư đi! Cao cao tại thượng như vậy, di thế độc lập, nhưng vì cái gì nàng lại cảm thấy bóng trắng kia có vẻ cô tịch, tồn tại trong trời đất này chỉ vì duy nhất một người mà thôi
Lúc này, trái tim nàng đột nhiên đập rất nhanh, là loại cảm giác lúc ở xe ngựa, theo bản năng nhìn ra bốn phía, cái gì cũng không thấy, ôm ngực, trước ngực từng đợt đau nhói
Mà ngay tại lúc nàng đang tự hỏi vì sao. Một chút thân ảnh màu xanh thoáng qua, ngẩng đầu lên, đã biến mất không thấy gì
Có chút thất hồn lạc phách, nàng lại nhìn lên Thiên nhai kia, làm cho nàng có cảm giác bóng dáng cô đơn, xoay người đi về phía trước, dần dần rời xa, bởi vì mọi người đều nhìn Quốc sư tế thiên, nên trên đường rất ít người, nàng đi trên đường một cách vô ý thức, cứ như vậy mà đi
Đường phía trước rất dài, giống như không có điểm dừng
————————————————————–
Chú thích:
chỉ thô ngưng hương ***: cái cây nhang to to đó
← Ch. 021 | Ch. 023 → |