Cảm giác kỳ quái
← Ch.019 | Ch.021 → |
Bên trong xe yên tĩnh "Tiểu thư, hôm nay Quốc sư sẽ đến sao?" Tri Dung đột nhiên mở miệng, khó nén cảm giác hưng phấn
"Ân" Vân Thiển Y nghe hai chữ Quốc sư, gò má đỏ bừng lên, càng diễm lệ vô song. Nói "Hắn nhất định sẽ đến!" ngữ khí kiên định. Nghi thức tế thiên hằng năm đều do hắn chủ trì, năm nay cũng sẽ không ngoại lệ
Tri Hạ vẻ mặt luôn bình tĩnh cũng có chút ý cười, nhìn về phía Vân Thiển Y, tâm sự tiểu thư nhà nàng, Tri Dung tính tình lỗ mãng nên không biết, nàng sao lại không biết được, tiểu thư nhà nàng hai năm trước nhìn thấy Quốc sư, đã phát sinh tình cảm thắm thiết, lần đầu tiên nhìn thấy đã không thể giữ được lòng nữa. Nam tử như Quốc sư, tiểu thư chung tình cũng không sai, nhưng là.... nàng nhớ tới mấy câu nói kia, không khỏi có chút lo lắng nhìn Vân Thiển Y sắc mặt ửng đỏ, tiểu thư nhà nàng, sợ là nhất định khổ sở vì tình
"Tam tiểu thư, ngươi đã gặp qua Quốc sư chưa?" Tử Y nghe bọn họ nói chuyện cũng cảm thấy hứng thú, Quốc sư a, chính mình năm trước cũng từ rất xa nhìn thoáng qua, cho dù chỉ là bóng dáng, cũng làm cho người ta khó quên, nghe nói Quốc sư giống như thiên tiên hạ phàm, lại trí tuệ vô song, quả thực là vị hôn phu tốt nhất trong lòng nữ tử thiên hạ, chẳng qua chỉ có thể nhìn thôi, người như vậy, lại là Hoàng tử, người bình thường làm sao có thể xứng, huống chi hắn có chi thê mệnh định (thê tử được định sẳn)
"Quốc sư?" Vân Tâm Nhược có chút nghi hoặc nhìn về phía mọi người, nàng quả thật không biết Quốc sư là ai, nàng không phải người triều đại này. Quốc sư là ai, nàng làm sao biết được?
Tử Y nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vân Tâm Nhược, biết nàng muốn nói gì, tiểu thư nhà nàng đối với việc bên ngoài thật sự hoàn toàn không biết gì cả, nàng có khi thực sự cảm giác, tiểu thư chính là từ trên trời rơi xuống giúp nàng, cho nên nàng phải đổi với Vân Tâm Nhược tốt mới được (có lẽ giúp là giúp cho việc Tam tiểu thư thật bỏ trốn không bị lộ)
Vì thế liên tục nói những tin tức chắp vá về Quốc sư mà mình nghe được
"Quốc sư a, nghe nói là đệ nhất mỹ nam của Thiên trạch, trên biết thiên văn (xem sao trên trời đoán biết được gì đó) hạ biết lý, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú mọi thứ tinh thông" Tử Y sùng bái nói "Hơn nữa có thể nhìn thấy được chuyện phát sinh trong tương lai" Tiếp theo lại nói "Nhưng là quốc sư có chi thê mệnh định, không biết đánh nát giấc mộng của bao nhiêu khuê các tiểu thư đâu?"
"Thiên trạch trăm năm, ngàn liên nở rộ, Cửu tử Quốc sư, Vân Long tướng tùy, Quốc sư chi thê, phách nguyệt đứng đầu, vân dạng trăng thủ, thiên hạ thái bình, vân nguyệt chia lìa, ma tinh hàng thế"
Tử Y thanh âm khinh thúy vang vọng lên trong xe ngựa, Vân Thiển Y nghe đến chi thê mệnh định, sắc mặc trắng bạch, thân hình lại có chút run run, mềm nhũn tựa vào bên người Tri Hạ, thần sắc thê lương. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ, một giọt nước mắt rơi xuống
"Tiểu thư....." Tri Dung hốc mắt ửng đỏ, đau lòng nhìn Vân Thiển Y rơi lệ, nội tâm cũng cảm thấy cực khó chịu
Vân Tâm Nhược giương mắt nhìn về phía Vân Thiển Y rơi lệ, một tia phức tạp xẹt qua đôi mắt nàng, nguyên lai nàng yêu thầm Quốc sư kia, rốt cuộc nam tử kia như thế nào, có thể làm cho Vân gia Đại tiểu thư ái mộ
"Thiên trạch trăm năm, ngàn liên nở rộ, Cửu tử Quốc sư, Vân Long tướng tùy, quốc sư chi thê, phách nguyệt đứng đầu, vân dạng trăng thủ, thiên hạ thái bình, vân nguyệt chia lìa, ma tinh hàng thế"
Nam tử như vậy, hẳn là giống mình cùng Lôi ca ca, không có tự do? Tuyệt trần vô song thì như thế nào, kinh tài tuyệt diễm thì lại như thế nào, không phải là không có tự do ư, đem mọi chuyện đổ lên một người, nhưng là có ai biết, người kia vô tội. Đột nhiên, nàng lại có cảm giác muốn gặp người gọi là Thanh Hàn Quốc sư, nhìn xem hắn có thật sự hạnh phúc không
Hạnh phúc là cái gì? nàng nhớ từng xem qua một câu trong sách
Hạnh phúc chính là mèo được ăn cá, chó được ăn thịt
Thực đơn giản, lại ẩn chứa triết lý bất phàm, hạnh phúc thật sự rất đơn giản, vậy hạnh phúc của nàng đâu, có phải hay không ở nơi mà không ai có thể nhìn thấy kia ... tựa hồ ở một nơi rất xa kia........
Trên đường, một gã nam tử áo xanh đột nhiên nhìn về phía xe ngựa đẹp đẽ quý giá màu đỏ, một loại suy nghĩ đột nhiên nảy lên trong lòng, sau đó hắn khẽ cười, quay đầu rời đi, nam tử bước đi nhẹ nhàng, vững vàng như tảng đá, thân ảnh cao lớn
Bên trong xe Vân Tâm Nhược trái tim đột nhiên nhảy dựng lên, giống như bị cái gì đó bắt lấy. vô ý thức đẩy màn che ra, nhìn thấy một chút màu xanh trước mắt thoảng qua, cũng không nhìn thấy bóng dáng
"Tiểu thư người làm sao vậy?" Tử Y nhìn động tác kỳ quái của nàng không khỏi lo lắng hỏi "Có phải hay không không thoải mái?"
"Muội muội, có chuyện gì?" Vân Thiển Y đã bình thường trở lại, quan tâm hỏi
"Không có việc gì" nhẹ nhàng trả lời. Vân Tâm Nhược lẳng lặng ngồi trong xe, trái tim của nàng, vừa rồi rung động rõ ràng như vậy, nàng cảm giác, tựa hồ mình bỏ qua cái gì đó, tâm có hơi hơi đau
← Ch. 019 | Ch. 021 → |