Thiên thượng nhân gian
← Ch.015 | Ch.017 → |
Mấy ngày gần đây, Vân phủ hạ nhân luôn nhìn thấy vị Đại tiểu thư quốc sắc thiên hương, mang theo hai nha hoàn đồng dạng diễm lệ, tiêu sái tới tới lui lui bí phương viện nơi không người quan tâm
Mọi người đều luôn nói tới Vân phủ có một Đại tiểu thư cực kì xinh đẹp, tài văn chương không người có thể sánh bằng, lại không hề nhắc còn có một vị Tam tiểu thư Vân Tâm Nhược
Đại tiểu thư cùng Tam tiểu thư trước giờ lạnh nhạt với nhau, đột nhiên bây giờ có vẻ thân thiết, thật sự thập phần kỳ quái. Nhưng mặc kệ nguyên nhân ra sao, mọi người chỉ có thể đoán
Nếu nói tỷ muội tình thâm, kỳ thật không đúng chút nào
Vân Thiển Y quay đầu nhìn thoáng qua bí phương viên, trong lòng vẫn không ngừng nhớ tới câu nói Vân Tâm Nhược, khó chịu giống như bị dây leo quất vào người, không rõ là cảm giác gì, có khí, có bi, cũng có oán, khí là chính mình hảo tâm đến xem nàng, đáp lại chỉ là thái độ lạnh nhạt, bi là, thân sinh muội muội thế nhưng lại xem mình như người xa lạ, oán là, nguyên lai chính mình đối với muội muội lại là không biết gì cả. Vì cái gì mỗi lần đều là tan rã trong không vui
Ngay vừa rồi, tỷ muội đối thoại, thế nhưng lại giống như người xa lạ nhất đang hỏi đường
"Muội muội!" Thanh âm của nàng ấm áp như mùa xuân "Ngươi nếu cần gì liền nói cho tỷ tỷ. Tỷ tỷ nhất định sẽ vì ngươi làm được"
Chỉ thấy Vân Tâm Nhược lẳng lặng nhìn nàng. Nói "Thật vậy chăng?"
"Ân!" Nàng trong lòng nhất thời dâng lên một chút ôn nhu "Chỉ cần ngươi muốn, Tỷ tỷ nhất định làm cho ngươi được."
Cúi đầu, cụp mắt xuống, thanh âm lạnh nhạt của Vân Tâm Nhược truyền ra. Đem ôn nhu từ đáy lòng của nàng đánh tan
"Ngươi về sau có thể hay không không đến đây nữa?"
Nàng không thể trả lời, cảm thấy thập phần gian nan, nàng hạ quyết tâm đối tốt với muội muội. Nhưng là, nàng lại không hề cảm kích
Thôi thôi, nàng đã yêu cầu như vậy, mình nên nghe theo là được
Tri Dung nhìn vẻ mặt buồn bã của Vân Thiển Y, sắc mặt trắng xanh thay đổi lần lượt, hung hăng liếc mắt trừng hướng cửa bí phương viên, ánh mắt muốn thiêu đốt luôn hai cánh cửa gỗ. Nàng nội tâm đại hỏa a
Vân Tâm Nhược này thật sự chán ghét mà, nếu không phải vì tiểu thư, đánh chết nàng cũng không đi vào đó, loại địa phương này quả thực chính là ô nhục tiểu thư nhà nàng
"Tiểu thư, người xem nàng thái độ gì? Bất quá chỉ là một cái tiểu thư không được sủng" Tri Dung có chút nghiến răng nghiến lợi nói. Trong lòng lại đem Vân Tâm Nhược ra hung hăng chà đạp
Vân Thiển Y có chút sinh khí liếc mắt nhìn Tri Dung một cái "Nàng là Tam tiểu thư!" Thanh âm ôn nhu có thể rõ ràng nghe ra một tia tức giận. Tri Dung co rúm thân mình lai một chút, tiểu thư dù sao cũng là tiểu thư, nô tài dù sao cũng là nô tài, cho dù chủ tử như thế nào, làm nô tài cũng không thể nói chủ tử
Tri Hạ mắt lạnh nhìn Tri Dung một cái, nói "Tiểu thư, nàng không phải cố ý" Rõ ràng cầu tình
"Quên đi" Vân Thiển Y cũng không nhẫn tâm trách cứ gì nữa, dù sao cũng là nha hoàn cùng nhau lớn lên với mình, lại liếc mắt nhìn bí phương viên một cái, khu vườn có chút tịch mịch, người bên trong tâm lãnh. Thế nhưng, nếu nàng không thích mình tới đó, như vậy, về sau mình sẽ không đến là được, điều duy nhất mình có thể làm là cho các nàng thêm chi phí để có cuộc sống tốt nhất. Dù sao cũng chỉ có thể làm như vậy
Ba người không hề dừng lại, giống như cơn gió đã đi qua ... Trên cây hồng phong rớt xuống vài lá cây, theo gió vòng vo vài vòng, dừng ở nơi bọn họ vừa đứng
Bên trong vườn bí phương, Vân Tâm Nhược cầm bút lông, trên bàn một trang giấy lớn, cắn cắn môi, có chút thất bại nhìn tự loạn thất bát tao trên giấy (nghĩa là chữ chị xấu quá loạn hết cả lên), ở cổ đại có điểm không tốt, chính là bút lông nàng không biết dùng
Tử Y nhìn tiểu thư cùng bút lông hăng hái chiến đấu, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, tiểu thư đối với Đại tiểu thư nói lời lạnh nhạt, ngay cả nha hoàn là nàng cũng không để í. Nhưng là chịu thôi, tiểu thư không phải tiểu thư thật sự, đối với người xa lạ như vậy cũng không thể chỉ trích nặng a, nhưng Đại tiểu thư là mỹ nhân, đừng nói nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng vô pháp (không có cách) cự tuyệt nàng. Tiểu thư không phải là ghen tị không đẹp bằng Đại tiểu thư đi, dù sao nữ nhân ai cũng để ý chuyện này. Nhưng là nàng cảm giác có vẻ không đúng nha, đó là vì cái gì, có lẽ là tính cách không cho phép đi. Hình như chỉ có nguyên nhân này là tạm chấp nhận được. Lần này nàng xem như hiểu được, Tiểu thư nhà nàng rõ ràng trời sinh lạnh bộ (bộ dạng lạnh lùng), trời sinh lãnh tình. Nàng chẳng qua chỉ là hầu hạ chủ tử thứ 2. Không nên nghĩ lung tung a
Mà hiện tại nhìn tiểu thư bộ dáng bất lực, nhìn nhìn lại tờ giấy trên bàn viết nhìn không ra là chữ gì, lại có cảm giác muốn cười to, nguyên lai tiểu thư nhà nàng, cũng có thời điểm đáng yêu. Không người nào toàn vẹn cả a! Thật sự là chân lý....
Kể từ khi Vân Tâm Nhược nói câu kia với Vân Thiển Y, ngươi có thể hay không không cần đến đây, kết quả, ngày hôm sau Vân Thiển Y không tới, tới ngày thứ ba, cũng là như vậy, nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng bọn họ tăng lên không ít, xem ra là được người ta phân phó qua rồi. Mà người đó tất nhiên không cần phải hỏi là ai
Vân Tâm Nhược đối với chuyện này không có hứng thú lắm, nàng không kén ăn, hơn nữa ăn rất ít, Tử Y lại cao hứng có đồ ăn ngon. Thịt cá mỗi ngày đưa tới bí phương viên, Vân Tâm Nhược chỉ ăn chay, nên kết quả cơ bản toàn vào bụng của Tử Y. Bất quá qua vài ngày, giống như béo lên không ít. Tử Y có chút ai oán nhìn Vân Tâm Nhược, đều do tiểu thư không tốt, đồ ăn dinh dưỡng toàn làm cho nàng ăn
Mà Vân Tâm Nhược gần đây luôn ở trong phòng không ngừng luyện chữ, đã có thể miễn cưỡng nhìn ra chữ, kỳ thật đối với việc Vân Thiển Y tới, nàng cũng không nghĩ nhiều lắm, đến đây, nàng coi như không thấy. Dù sao đây là Vân phủ, nàng có thể ở lại, đương nhiên Vân Thiển Y cũng có thể đến rồi đi, coi như tiễn bước một cái người qua đường, nếu là Vân gia Tam tiểu thư, có lẽ sẽ có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng mà kinh ngạc), bất quá thật đáng tiếc, nàng không phải, Vân Thiển Y quá mức nổi danh, nổi danh mỹ nữ tài nữ Thiên trạch, hơn nữa Vân phủ tài phú, về sau hôn nhân của nàng thập phần long trọng. Mặc kệ gả cho người nào, cả nước đều biết, mà nàng thầm nghĩ chỉ muốn cuộc sống bình thường, yên lặng. Vân Thiển Y quan tâm nàng, đối với nàng mà nói, không phải chuyện tốt
Không được sủng Tam tiểu thư, nàng thực thích thân phận như vậy, tốt nhất mọi người đều quên nàng đi, như vậy khi thời gian thích hợp, có thể thuận tiện rời đi nơi này, giống như một cái Vân Tâm Nhược bình thường. Khi đến như gió, khi đi vô ảnh
Viết xong nét bút cuối cùng, trên giấy màu trắng nét mực tản ra, chữ của nàng rất khó xem, nhưng có thể viết được như vầy, đã là tốt lắm rồi
Một mình mạc dựa lan can, nhìn non nước vô tận
Biệt ly dễ dàng, gặp lại khó khăn
Hoa rơi nước chảy mấy mùa xuân qua
Trời xanh vẫn thế mà nhân gian đã đổi thay trăm lần ***
Nhìn kỹ mấy câu thơ, trong lòng một trận rối loạn, thiên thượng nhân gian a! Một giọt nước mắt rớt xuống, cùng nét mực trên giấy nhuộm đẫm một chỗ, trong mắt có lệ, trong lệ có đau thương. Tựa hồ tác động linh hồn của nàng, đau đớn cùng mờ mịt
————————————————————————-
Chú thích: *** Nguyên văn
Một mình đừng dựa vào lan can, vô hạn giang sơn,
Đừng khi dễ dàng gặp khi nan.
Lưu máng xối hoa xuân đi cũng, thiên thượng nhân gian.
← Ch. 015 | Ch. 017 → |