Đồng quy vu tận
← Ch.002 | Ch.004 → |
Phịch 1 tiếng, trên đùi truyền đến một trận đau đớn đánh úp lại, nếu là bình thường cho dù bị thương, hắn vẫn có thể kiên trì, có thể không sợ, nhưng viên đạn này là vì hắn mà đặc biệt thiết kế. Nguyên lai bọn họ đã sớm chuẩn bị sẳn sàng, hắn vô lực té trên mặt đất, thân thể thẳng tắp nằm úp sấp xuống, mu bàn tay sau ôm chặt lấy người trên lưng, tránh cho nàng rơi trên mặt đất
"Lôi ca ca..." TIểu Nhược ghé vào trên người hắn, bàn tay nhỏ bé trắng bệch mơn trớn trán hắn, thay hắn lau giọt mồ hôi trên đầu. Xuyên thấu chạm đến thân thể hắn, nàng rõ ràng cảm thụ được hắn đau, nhưng hắn không hừ ra một tiếng nào, nàng nhịn không được nức nở khóc thành tiếng, cứ như vậy khóc chật vật, Lôi đang chịu đựng đau
Hắn đem Tiểu Nhược nhẹ nhàng đặt xuống, mà lúc này hắn trong mắt tơ máu, sợi tóc hỗn độn, ánh mắt thống khổ bất đắc dĩ, nhẹ nhàng mơn trớn mặt mày tái nhợt của nàng, như đối với trân bảo lau đi khóe mắt không ngừng chảy ra nước mắt của nàng. Nước mắt của nàng, so với hắn bị thương, càng làm cho hắn đau hơn a! Hắn liền như vậy một lần nữa lưu luyến vuốt ve, giống như dùng hết tình cảm suốt đời, như vậy đau kịch liệt, như vậy không buông
Không ai biết, hắn là như vậy không buông a!
Nâng mặt của nàng lên, nhẹ nhàng trên trán của nàng in lại một cái hôn, thật lâu không chịu buông ra, gương mặt cương nghị thống khổ run rẩy, vặn vẹo
Cảm nhận được hắn tâm ý, Tiểu Nhược đột nhiên gắt gao ôm thân thể hắn, thanh âm cực kì bi thống, giống như tiểu thú bị thương
"Van cầu ngươi, không cần làm như vậy..." gắt gao ôm hắn, thân thể kiều nhỏ vô lực run run, muốn ngăn cản hành động của hắn, hắn...là muốn.... là muốn bọn họ cùng đồng quy vu tận (cùng chết)
"Lôi ca ca, không cần, đừng làm cho ta hận ngươi!"
"Ta sẽ không tha thứ ngươi! Chúng ta cùng nhau rời đi nơi này đi!"
Cô gái chôn ở trước ngực hắn, chảy ra nước mắt rất nhanh liền ướt đẫm quần áo trước ngực, cảm giác ấm áp, gắt gao trừu nhanh ngực hắn, hắn làm sao bỏ được
Hắn sao có thể bỏ rơi được nàng, nhưng là....
"Chúng ta... cùng nhau... cùng chết ...được không?" thanh âm đứt quãng của cô gái trước ngực truyền đến, thống khổ nỉ non, nói ra quyết tâm đồng sinh cộng tử.
Mỗi một thanh mỗi một ngữ, làm cho tâm hắn khoét một cái lỗ thật lớn Tiểu Nhược của hắn ...Tiểu Nhược đáng thương của hắn...
Giống như dùng hết khí lực toàn thân, đem thân thể trước ngực đẩy ra, chân chảy máu càng ngày càng nhiều, mặt đất tràn đầy vết máu, hắn cảm giác từng đợt đau đớn sắp bao phủ chính mình, nhưng trên mặt vẫn là bất động thanh sắc. Tựa hồ bị thương không phải hắn đổ máu cũng không phải hắn, nhưng là hắn như thế nào lại quên mất, cô gái trước mắt, sở dĩ bị nhốt tại nơi này, chính là bởi vì thuật đọc tâm của nàng. Suy nghĩ của hắn, nàng sao lại không biết? Hắn càng làm như không sao cả, nàng càng đau lòng, càng đau cho hắn hơn. Thể xác và tinh thần đều chịu tra tấn
"Tiểu Nhược, Tiểu Nhược......" Hắn kêu tên của nàng, một lần lại một lần, ánh mắt vô ba, lại hàm chứa thật lớn thống khổ, lưu luyến vô hạn, hắn nhiều lần nghĩ chính mình có thể bồi nàng đi hưởng thụ cảm giác gió cảm giác mưa, cấp nàng ấm áp, dùng hết thời gian cả đời che chở nàng, yêu thương nàng, nhưng là hiện tại cũng không có khả năng thực hiện.
Tiểu Nhược, hảo hảo sống sót đi! Lôi ca ca muốn hủy diệt địa phương dơ bẩn này, hắn dưới đáy lòng nói, Lôi ca ca giúp ngươi báo thù được không?
Hắn không động nàng, như vậy nàng cũng sẽ không sẽ biết tâm hắn, không động nàng, thuật đọc tâm vốn không thể dùng, không động nàng, nàng sẽ không đau, trong lòng đau đớn co rút kịch liệt, giống như một cây dây nhỏ gắt gao thắt chặt tâm chính mình, đau quá, như thế thống khổ. Vì hắn yêu Tiểu Nhược bằng cả sinh mệnh, bọn họ về sau không bao giờ có thể gặp lại, hắn nắm chặt ngực, đau lòng cực độ
← Ch. 002 | Ch. 004 → |