Thời còn trẻ hết sức lông bông - Sự kiện đánh nhau
← Ch.07 | Ch.09 → |
Edit: Thủy Lưu Ly
"Ta quản ngươi là ai!" Vân Cuồng đột nhiên liếc mắt trừng hắn một cái, lớn tiếng đánh gãy lời nói của hắn, ngạo nghễ chính nghĩa hỏi.
"Ngươi, hoàng mao tiểu tử này, ngươi đi đường không có mắt, đấu đá lung tung, đụng trúng ta và Thiếu Thu ca ca, phải bị tội gì?"
Lúc này mọi người mới đem tầm mắt ngưng tụ trên bóng dáng Sở Thiếu Thu đang đứng bên cạnh Vân Cuồng, hắn lúc này cũng một thân dơ bẩn, trên hoa phục quý giá dính đầy bùn đất, cùng bộ dáng sạch sẽ thường ngày kém xa vạn dặm.
Sở Thiếu Thiếu Thu vừa nghe, không hiểu sao trong khoan khoái lòng một trận, Vân Cuồng là bảo vệ hắn! Trong lòng hắn, yêu thích đối với nàng càng tăng thêm một tầng.
Thiếu niên mắt tam giác liếc nhìn lại một cái, gửi đi một ánh mắt trợn trắng, ngay cả chuyện cùng Vân Cuồng va chạm hắn cũng quên, nhất thời nổi lên ý cười nhạo và châm chọc.
"Ha ha, đường đường là một thái tử mà lại có thể quần áo không chỉnh tề, có phải vừa chui lên từ hố xí? Phong độ sạch sẽ của ngươi đâu? Hôm nay phụ vương sẽ đến kiểm tra, một thân này của ngươi chính là bất kính với phụ vương và Mạnh tiên sinh, sẽ khiến bọn họ thật thất vọng đấy, ha ha ha ha...."
Theo hắn thấy, xung quanh ngoài người của hắn cũng chỉ có những kẻ xem kịch vui, đúng sai, trắng đen cũng không ai nói rõ được, mà phụ hoàng cùng Mạnh tiên sinh lại sắp đến đây, thấy bộ dáng lúc này của Sở Thiếu Thu, không giận mới là lạ. Với lại hắn tưởng niệm cái ghế thái tử này cũng không phải chỉ một hai năm, nhưng bình thường Sở Thiếu Thu luôn cẩn thận, quy củ, hắn vẫn không bắt được nhược điểm nào của hắn ta, hiện giờ đưa đến trong tay, tâm tình làm sao không thể không thoải mái cho được?
Sở Thiếu Thu sắc mặt lạnh xuống, mặc dù hắn luôn luôn không thích cùng người khác so đo, cũng không sợ bị khiêu khích nhưng... Đang muốn lên tiếng lại ngoài ý muốn nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Vân Cuồng đột ngột tiến lên trước, trong khi tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại, một tay kéo tóc của thiếu niên, một tay lại hung ác hướng mũi của hắn (thanh niên mắt tam giác) đánh xuống.
"Ngươi dám vũ nhục Thiếu Thu ca ca của ta! Ta thấy ngươi là muốn chết rồi!"
Mọi người không dự đoán được tiểu quỷ này nói khi dễ liền khi dễ, dám càn rỡ đến mức ở trước cửa học đường mà động thủ đánh người, từ trước đến nay, còn chưa có người nào gan to như thế. Lúc này mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, cả đám bất động như cọc gỗ...
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi lại dám đánh ta!" Thiếu niên mắt tam giác tức giận đến miệng mồm không rõ, lại không phát hiện bản thân hắn bị Vân Cuồng, một tiểu hài tử bảy tuổi đánh nhưng không có lực phản khán, hắn mở miệng chửi ầm lên.
"Tiểu tạp chủng! Ngươi... Ngươi ăn gan hùm mật gấu!"
Nắm tay nho nhỏ, trắng nõn như mỹ ngọc của Vân Cuồng liên tiếp huy xuống như mưa rền gió dữ, trên mặt đỏ ửng, một bộ phẫn nộ đến cực điểm.
"Nếu có thì chính là ngươi! Ngươi là súc sinh không biết tôn trọng huynh trưởng! Ta, hôm nay ta muốn cho ngươi hiểu được cái gì là lễ giáo!"
Âm thanh giòn giã của tiểu hài tử vừa vang lên, mọi người vây xem đều một trận người ngã ngựa đổ. Trời ạ! Bọn hắn trươc giờ còn chưa nhìn thấy người nào không biết xấu hổ như vậy đâu!
Tiểu quỷ này, chính mình ở trước cửa học đường la hét, cuồng vọng vô cùng, sự tình cũng là do "hắn" khơi mào, bây giờ còn ẩu đả với hoàng tử, hoàn toàn là một bộ vô pháp vô thiên, vậy mà hắn lại còn dám đàm luận về lễ giáo...
Mắt tam giác nhìn cũng không thấy rõ ràng, trên mặt lập tức lại bị trúng một quyền trầm trọng. Quả thật hắn không thể tưởng tượng được một tiểu tử nhìn có vẻ ốm yếu thế kia lại có thể nhanh nhẹn cường hãn như vậy. Lộ ra khuôn mặt có thể xem là tuấn tú bị sưng vù lên, rất nhanh đầu hắn liền bị đánh thành một cái đầu heo hoàn mỹ, răng nanh cũng bị gãy mất một cái, máu mũi giàn giụa. Thấy Vân Cuồng một chút cũng không có ý tứ buông tha hắn, mắt tam giác rốt cuộc bất chấp thể diện, phát ra một trận tiếng tru như giết heo...
Tiếng rống cường hãn bén nhọn này rốt cuộc đem Mạnh tiên sinh đang chờ bên trong học đường dẫn đi ra ngoài.
"Các ngươi.... Các ngươi... Các ngươi đang làm gì đấy!" Mạnh sư phó vừa ra chính là nhìn thấy tình hình hỗn loạn bạo lực, ngàn năm khó có như thế, chân mày đều nhanh dựng thẳng, bộ râu bạc trắng lòa xòa không không kìm chế được theo từng nhịp thở nặng nề phẫn nộ của lão bay bay lên, lão giận dữ quát.
"Học đường là địa phương dùng để đọc sách, các ngươi sao có thể tại nơi thánh nhân này làm ra loại hành động lưu manh như thế! Quả thật là uổng công các ngươi mang danh là học sinh! Lão phu không có những đệ tử bực này như các ngươi, từ nay về sau, hai người các ngươi không cần đến đây nữa!"
Nhìn thấy sự tình không tốt, Sở Thiếu Thu vội vàng tiến lên, đem Vân Cuồng đang bị "kinh hách" kéo ra sau lưng che chở, lại không ngừng lên tiếng thanh minh.
"Mạnh sư phó, kỳ thật chuyện này vì ta mới xảy ra..."
Sở Thiếu Thu còn chưa dứt lời, vốn dĩ mắt tam giác đang nằm hấp hối trên mặt đất đột nhiên nhảy dựng lên, đôi mắt đỏ sậm gắt gao nhìn chằm chằm Vân Cuồng, ngay cả Mạnh sư phó cũng không để ý tới, hắn hung ác rống to.
"Lão già kia, ngươi cút ngay! Tên nhãi con! Ngươi dám ẩu đả với hoàng tử đương triều, ta muốn tru di cửu tộc ngươi! Đánh gãy tứ chi của ngươi! Đem ngươi phế đi, ném tới thanh lâu làm nam kỹ!"
"Ngươi - nói - cái - gì?" Sở Thiếu Thu giận tím mặt, nắm chặt tay nhỏ bé của Vân Cuồng, chặt chẽ bảo vệ nàng, trong lòng lại cảm thấy tức giận trước này chưa từng có.
"'Hắn' bất quá chỉ là một tiểu hài tử, xuống tay đánh ngươi hai cái cũng không nghiêm trọng gì, nhưng ngươi, thật không ngờ, lòng dạ ngươi lại độc ác như vậy!"
Mạnh sư phó càng bị những ô ngôn uế ngữ (lời nói ô uế) làm tức giận đến mức muốn bất tỉnh.
"Quả thật là gỗ mục không thể đẽo* (vô dụng, là phế thải)! đường đường là một hoàng tử lại có thể nói ra được những lời này, thi thư của thánh nhân đều bị ngươi làm cho uổng phí!"
(*nguyên văn là đồ khốn, nhưng Mạnh tiên sinh dù sao cũng là một lão sư đức cao vọng trọng, nói như thế rất là thô tục nên ta đổi)
Vân cuồng như bị tên mắt tam giác kia dọa đến đơ người, giống như một con thỏ con bị hoảng sợ, gắt gao thu mình trốn sau lưng của Sở Thiếu Thu, lại như không cam lòng việc mình bị người khác dọa sợ, cố gắng tìm tòi trong cái đầu nhỏ, sợ hãi rụt rè nói.
"Ngươi... Ngươi dám! Ta... Ta mới không sợ đâu!"
Mắt tam giác khí thế như chọi trâu, đỏ mắt liền vọt đến, một phen kéo lấy Sở Thiếu Thu, ý đồ muốn kéo hắn ra một bên. Sở Thiếu Thu trong lòng chấn động, nhất thời cảm thấy không thích hợp. Nhị hoàng đệ ngày thường luôn được cưng chiều, làm thế nào lại có khí lực lớn như vậy? Xem hắn vọt đến, gân xanh trên tay bạo nổi, hoàn toàn là trạng thái điên cuồng không giống bình thường...
Đây là có chuyện gì? Này, thật sự là... Cấm dược? (thuốc cấm)
Trong lúc còn đang hoảng thần, Sở Thiếu Thu bất ngờ đã bị hắn ta đẩy qua một bên, hắn giống như đã lâm vào trạng thái điên cuồng, đem bóng dáng nhỏ xinh của Vân Cuồng đẩy ngã trên mặt đất, nắm tay hung hăng ở trên người nàng giáng xuống.
Hai tay che chở đỉnh đầu, Vân Cuồng bị dọa "Oa!" một tiếng liền khóc rống lên, bị trúng vài cái, hoàn toàn không còn phong phạm hung hăng càn quấy như vừa rồi.
Sự tình diễn biến đến loại tình huống này, mọi người đã hoàn toàn trợn tròn mắt. Không nghĩ tới, mới một khắc trước, còn cường thế như vậy, một khắc sau sự tình đã nghịch chuyển hoàn toàn, bất quá mắt tam giác hơn Vân Cuồng vài tuổi, chiếm thế thượng phong cũng là việc đương nhiên, vừa rồi nhất định là Vân Cuồng xuất kỳ bất ý (tấn công lúc người khác không đề phòng) mới đánh được hắn vài cái, trong lòng lại không khỏi cảm thán, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, chỉ chịu chút ủy khuất đã khóc đến mắt mũi hỗn độn.
"Nhị hoàng đệ! Dừng tay!" Sở Thiếu Thu nghe thấy tiếng khóc của Vân Cuồng, trong lòng cảm thấy đau đớn như bị cắt một nhát, sắc mặt đã muốn âm trầm đến cực điểm, trong mắt hàn quang chợt lóe, đầu ngón tay hơi động, một tầng lãnh ý nháy mắt đông lại một chỗ, vận sức chờ phát động.
Đang khóc đến hăng hái, Vân Cuồng bất chợt liếc mắt về phía nguồn năng lượng ẩn ẩn dao động kia, nhìn thấy Sở Thiếu Thu, trong lòng Vân Cuồng chấn động, bỗng nhiên phát hiện, vốn dĩ đã biết vị biểu ca này không đơn giản nhưng không nghĩ hắn cũng là một cao thủ võ đạo hiếm thấy! Chỉ là so với chính mình còn kém không ít nên mới không phát hiện hành động mờ ám lúc trước của nàng.
Bất quá, hiện tại nàng cũng không có tâm tư đi tìm hiểu công phu này đó, một bên khóc một bên kêu.
"Người xấu! Người xấu! Ngươi cái tên xấu xa này! Ta sẽ nói cho nghĩa phụ ta biết ngươi đánh ta!"
"Hừ, nghĩa phụ của ngươi? Nghĩa phụ của ngươi là cái gì vậy! Ta cho ngươi biết, dù ngươi có tìm thiên sơn lão tử đến thì cũng vô dụng! Nghĩa phụ của ngươi nếu dám đến, ta trước tiên liền thiến hắn, sau đó rút gân, lột da, chặt thành tám, mười khúc ném xuống sông cho cá ăn!" Mắt tam giác đánh được vài cái tâm tình rất sảng khoái, âm thanh hung hăng, ngang ngược vang vang, truyền đi thật xa...
"Nghiệp chướng!" Trong khung cảnh náo nhiệt, hỗn loạn này, một tiếng gầm như sấm sét giữa trời quang "Phanh" bổ xuống dưới, thành công ngăn chặn hành động muốn ra tay của Sở Thiếu Thu. Quay đầu vừa nhìn, cách đó không xa, nam tử trung niên một thân minh hoàng trường bào (trường bào màu vàng, loại thường phục của vua), sắc mặt trắng xanh đang bước tới, bên cạnh còn có hai vị mỹ phụ trung niên. Này, chính là Hoàng đế Sở Dịch, Hoàng hậu Liễu Tây Nguyệt và quý phi Tư Đồ Hương!
Liễu Tây Nguyệt trên mặt mang theo ý cười thâm thúy, sắc mặt Tư Đồ quý phi lại trắng bệch, thân mình lung lay như sắp đổ, cùng Hoàng đế trên mặt đủ loại màu sắc, cực kỳ ngoạn mục.
"Phụ... Phụ hoàng... Mẫu phi..." Nhìn thấy ba người này, nhiệt độ trên người Nhị hoàng tử lạnh dần xuống, sức lực toàn thân thoáng cái như bị hút đi sạch sẽ, ý chí thanh tỉnh không ít, vội vàng chạy tới quỳ bên cạnh Tư Đồ Hương, ngửa đầu ác nhân cáo trạng trước.
"Tên tiểu tạp chủng kia, hắn đánh ta trước! Hắn..."
"Ba!" Tư Đồ Hương nghiến răng nghiến lợi, nét mặt đầy giận giữ, quăng cho mắt tam giác một bạt tai, dung nhan xinh đẹp cơ hồ vặn vẹo, hoảng sợ, hướng hoàng đế quỳ xuống.
"Nô tì đáng chết! Nô tỳ dạy con không nghiêm, sau này nhất định sẽ hảo hảo dạy bảo lại!"
Mắt tam giác lòng đầy căm phẫn, lại kỳ quái Mẫu phi vì cái gì đang êm đẹp đột nhiên quỳ xuống, khóe mắt thoáng nhìn, lại thấy Vân Cuồng tóc tai tán loạn, nước mắt che phủ, lộ ra cánh tay nhỏ nhắn bị đánh đến sưng tím, đang gục trước người Phụ hoàng khóc lóc kể lể.
"Nghĩa phụ! Hắn đánh ta, còn không đem người để vào mắt, nói người không phải cái đồ vật này nọ, muốn đem người đi thiến sau lại rút gân lột da, chặt thành tám, mười khúc, ném xuống sông cho cá ăn!"
Mắt tam giác cũng chính là Nhị hoàng tử chỉ cảm thấy trong đầu ong một phát, trống rỗng, phản phất như bị cái gì nổ mạnh vậy, ngơ ngác quỳ tại chỗ...
← Ch. 07 | Ch. 09 → |