← Ch.17 | Ch.19 → |
Edit: Hạnh Dung
Beta: Tiểu Tuyết Thương Tiêu......
Nhược Nhất lúc trước không nghĩ tới, đến bây giờ lại tự nhiên kêu tên hắn, lúc đứng giữa sống chết trước mắt, nàng đột nhiên chỉ nghĩ đến tên của hắn. Cái này giống như là dây leo quấn quanh vào trong lòng nàng, buộc vào lục phủ ngũ tạng của nàng, thành một thứ không thoát ra được – thói quen.
Thói quen!
Bởi vì Thương Tiêu không phải là của nàng. Chẳng qua chỉ là vô thức ỷ lại một cái không phải là của mình mà thôi, chỉ là một thói quen.
"Đinh linh" – một tiếng chuông thanh thúy vang lên ở phía xa, ngay tức khắc, đã tới gần bên tai. Nhược Nhất lúc này chỉ cảm thấy được thân mình nhẹ hẫng đi, chưa kịp phục hồi tinh thần thì đã thấy thân mình đang bị một nam nhân ôm chặt vào trong ngực.
Ở tại trong lòng ngực của người nam nhân trong chốc lát rồi dừng lại, hắn nhanh chóng đem Nhược Nhất đặt ở trên mặt đất, sau đó liền nhảy lên biến mất.
Nhược Nhất quỳ rạp trên mặt đất hung hăng ho khan vài tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh nam nhân vừa biến mất — Một cái nón lớn với khăn che mặt màu đỏ tía, một thân vận trang phục màu đen. Lại chính là tên nam tử thần bí lúc trước, trong đêm tối càng làm cho nàng không thấy rõ diện mạo của hắn. Hắn tựa hồ ở rất xa nhìn Nhược Nhất, lại tựa hồ căn bản là không có quan tâm đến nàng.
Tử Ly thả người nhảy tới bên Nhược Nhất. Ánh mắt quét qua thấy cổ nàng có vết đỏ ửng lên, đôi mắt liền đanh lại lạnh lùng. Chợt đề phòng mà đánh giá tên nam tử đột nhiên từ trên trời bay tới kia.
Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn lên Tử Ly, lại hướng xa xa nhìn nam tử thần bí kia, nhất thời có chút mơ hồ.
Mà hắc xà lúc đó tất nhiên là mặc kệ bọn họ có cái gì quan hệ, đau đớn chậm chạp quay lại phía bọn họ, rồi đột nhiên mở lớn miệng "Xích" – từ miệng phun ra dòng nọc độc hướng về phía bọn họ tới tấp bay đến, giống như hạt mưa phùn, làm cho người ta không kịp thời né tránh.
Tử Ly nhất thời sắc mặt tối sầm xuống, không kịp phòng ngự, lại đảo mắt nhìn về phía nam tử kia.
Nam tử thần bí lúc này vung cánh tay lên, trên không trung liền xuất hiện một đạo kim quang, đem hết nọc độc của hắc xà phun ra mà bắn ngược trở về. Có chút bắn đến trên cây cối xung quanh, có chút trực tiếp bắn đến trên người hắc xà, làm cho vảy đen trên người nó cũng rung động "tì chi". Hắc xà đau đớn rống lên một tiếng, liền bắt đầu lùi lại ra sau.
Nhược Nhất sợ hãi nhìn thấy cây lá đang xanh um bị dính vào nọc độc của hắc xà liền một lúc chỉ còn là một làn khói nhẹ. Nếu mà độc này dính vào trên người, thì nhất định chỉ có thể là thịt nát xương tan, thi cốt vô tồn!
Nam tử thần bí lúc này lại tiếp tục nâng tay phải lên, lòng bàn tay nhắm ngay về hướng hắc xà, trong miệng thì thào đọc thần chú, tức khắc xuất ra nhẹ nhàng năm đạo kim quang, bắn thẳng về hướng thân hắc xà. Hắc xà liền né thân tránh sang hai bên, muốn tìm đường để chạy thoát thân, nhưng lúc này nam tử kia lại luôn tùy ý gây sức ép với nó, kim quang phát ra tựa như nhận thức được cơ thể hắc xà, liền tự động quấn quanh vào thân của nó.
Nhược Nhất bị cảnh tượng trước mắt làm cả kinh ngây người, pháp thuật này cùng pháp thuật lần trước hắn diệt Mã Phúc giống nhau, không mang theo nửa điểm sát khí, không nhanh không chậm, bình tĩnh. Quả thực......
Quả thực giống như là siêu độ sinh linh.
"Hắn là ai vậy?" Tử Ly trầm ngâm nhìn thẳng tên nam tử kia, con ngươi đen bị kim quan thánh khiết chiếu rọi mà sáng lên. Đồng tử sâu thẵm mang theo sắc lạnh nhè nhẹ.
Đúng vậy, hắn là ai vậy?
Xà yêu hình thể to lớn, có lẽ đã sống rất lâu năm, hắn có thể liền đem nó chế phục. Ngay cả sợi tóc cũng chưa lay động một chút.
Hắn rốt cuộc là ai......
Chính là Thương Tiêu sao? Là hắn đúng không?
Sắc kim quang dần dần đem thân rắn trói buộc lại, sau đó chậm rãi thít chặt căng cứng, hắc xà ngửa mặt lên trời đau đớn, rống lên thanh âm to lớn như muốn khẩn cầu. Nhược Nhất vội vã lấy tay che tai, tránh đi cái thanh âm khủng khiếp kia. Tử Ly không động đậy cũng không trốn tránh, vững vàng nhìn thẳng vào nhất cử nhất động của tên nam tử thần bí kia.
Hắc xà thanh âm càng nhỏ dần, cuối cùng thân hình chấn động, liền hóa thành tro tàn bay đầy trời, phảng phất theo gió.
Nam tử thần bí lúc này vẫn như lần trước, tay ở trong không trung một đường, mò một vật thể phiếm ánh sáng nhạt, đem ôm vào trong lòng ngực.
"Đinh linh" tiếng chuông khẽ động, hắn xoay người muốn đi.
"Chờ một chút!" Nhược Nhất kêu lên, nhấc chân muốn đuổi theo, lại phát hiện thân thể của chính mình phản ứng thập phần chậm chạp, nàng cắn răng một cái, liền tự chính mình hung hăng véo lên trên đùi, đau đớn lập tức truyền vào trong đầu, làm cho nàng nhất thời thanh tỉnh rất nhiều.
"Từ từ!" Nàng bước lên, hướng tên nam tử kia mà đuổi.
Hắn hơi hơi nghiêng người lại, quay đầu lại nhìn nàng, hình như có chút kinh ngạc nàng sao lại phá tan được cấm thuật của hắn.
Nhược Nhất hướng hắn chạy đến, không có nửa phần do dự, động thủ liền hướng trên mặt hắn mà tiếp đón, hắn một bước nghiêng mình, dễ dàng liền né tránh động tác của nàng. Cũng không liệu đoán được Nhược Nhất dưới chân vừa trợt, liền trực tiếp ngã nhoài trên mặt đất.
Nam tử thần bí kia cũng không có để ý đến nàng, chỉ là vì nàng là cố ý như vậy mà thôi, muốn lừa hắn cứu. Thế nhưng lúc này chóp mũi nàng lại chậm rãi tràn ngập đầy máu tươi, làm hắn không tự chủ được nhíu nhíu mày.
Do dự một hồi, hắn cuối cùng tiến lên từng bước, xoay người lại đỡ lấy nàng, chạm nhẹ vào nàng một điểm, Nhược Nhất cũng không có phản ứng, mà lại là ngã tới hôn mê bất tỉnh. Nam tử thần bí nhanh chóng lập tức đem Nhược Nhất kéo đứng lên.
Nhược Nhất trên mặt máu mũi giàn giụa, con ngươi huyền bí lúc này hiện lên một tia giật mình, sau đó lại dường như nhịn không được mà ngước mặt lên.
Trong khoảnh khắc, Nhược Nhất bỗng nhiên trợn tròn mắt, nhanh như chớp liền giật lấy đi khăn che mặt của hắn. Trong lòng đột nhiên có chút kinh động, đầu hắn liền quay ngay về bên trái, vừa kịp thời né tránh hành động bất ngờ của Nhược Nhất. Thế nhưng chiếc nón lớn trên đầu vẫn là bị Nhược Nhất hung hãn kia một kích rơi xuống đất.
Tóc trắng nhất thời rối tung bung ra. Dưới ánh trăng nhẹ diệu, Nhước Nhất nhất thời có chút hoa mắt.
Nam tử thần bí kia liền lập tức dùng tay áo che mặt, đẩy Nhược Nhất ra, cấp tốc lùi về sau hai bước rồi nhảy vọt lên không trung, cùng thanh âm của chuông, trong nháy mắt thân ảnh liền biến hút đi.
Tóc trắng......
Là Thương Tiêu, nhất định là hắn!
Nhược Nhất đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn về hướng nam tử vừa biến mất, mặc cho chính mình bị ngã máu mũi chảy ra đầy mặt, cũng không lau đi một chút.
Vì cái gì lại phải che mặt? Không muốn để cho nàng nhận ra sao? Một khi đã như vậy, cần gì phải đuổi theo chứ? Nhược Nhất nghĩ:
Ngươi đã có Tử Đàn, làm gì còn muốn quản ta là chết hay sống?
Trong bóng đêm, xa xa nhìn lại, Nhược Nhất gương mặt trở nên có chút mơ hồ. Chỉ có đôi mắt của nàng ánh lên khác thường, đôi mắt thần kì lóe sáng giống như một đôi dạ minh châu mà trần thế không thể che dấu được, rạng rỡ kì diệu
Mà nàng cứ như vậy, ánh mắt lại luôn chỉ hướng theo bóng dáng của người kia.
Tử Ly trầm mặc xoay người đi trở về khách điếm, cả người cơ hồ cứng ngắc.
Tầm Thường Cung.
Trên giường hai thân thể giao triền ở cùng một nơi, nữ tử hô hấp dồn dập tựa hồ muốn nhẫn nại cái gì: "Quý Tử Hiên, đừng...... Đừng như vậy."
Nam nhân hô hấp nóng rực phả vào bên tai của nàng, thanh âm bởi vì □(*) nhiễm thượng một mạt khàn khàn: "Ân? Như thế nào?"
Mạc Mặc tức giận liền ở trên cái lưng bóng loáng của hắn mà sờ: "Ngươi không phải đang tu...... Ngô...... Tu tiên sao? Vì cái gì...... Vì cái gì......" Lời nói đứt quãng liên tiếp khiến nàng nói không thành câu. Giống như sắp hít thở không thông, nàng không khỏi hơi hơi mở môi thêm chút hô hấp, hơn nữa cái gì cũng không nói được.
Quý Tử Hiên nhân cơ hội liền bao lấy hai cánh hoa mềm mại của nàng, đầu tiên là nhẹ nhàng cắn cắn bạc môi mềm mại, sau đó liền chậm rãi xâm nhập, chiếm đi tiện nghi. Mãi đến khi nữ tử dưới thân đã không muốn thở nổi mới chậm rãi buông ra.
Mạc Mặc dồn dập hô hấp ngậm ngậm bờ môi của hắn, hắn chậm rãi mở miệng, đảo qua hai bên má của Mạc Mặc, loại này có chút như không chạm vào càng làm tăng thêm một phen kịch liệt hỏa, thiêu đốt đi lý trí của nàng.
"Thật sự xấu hổ, chỉ vì Mạc cô nương thật sự là làm cho ta......" Dưới thân hơi hơi dùng sức, một cái nho nhỏ xoay tròn khiến Mạc Mặc cơ hồ duỗi thẳng mủi chân. Hạ phúc theo bản năng hướng lên trên, Quý Tử Hiên lại lùi sau một chút trong sáng cười nói, "Khó kìm lòng nổi."
Hiện tại rốt cuộc là ai càng khó kìm lòng nổi chúng ta tạm thời bất luận. Mạc Mặc chỉ biết là, nếu là hắn còn như vậy như gần như xa ngoạn đi xuống, nàng nhất định sẽ điên mất, nàng lúc này còn thêm nâng nâng thắt lưng lên, Quý Tử Hiên thanh sắc bất động mà chậm rãi ma động, lại chính là không cho Mạc Mặc thỏa mãn.
"Hỗn đản......" Cái loại này có chút mất mác làm cho Mạc Mặc nhịn không được tức giận, nàng một cái cắn lên vai Quý Tử Hiên, mơ hồ oán giận: "Mỗi lần đều như vậy đùa giỡn......"
Quý Tử Hiên khẽ cười không nói gì. Mạc Mặc nổi giận, lúc này nắm thắt lưng Quý Tử Hiên, đẩy hắn đi xuống.
Trong khoảnh khắc, má hai người càng nhiễm thêm sắc đỏ ửng, trên mặt cũng lại nóng rực lên.
Mạc Mặc hành động này diễn ra rất đột nhiên, khiến cho Quý Tử Hiên rất là cả kinh kinh ngạc, theo sau liền cười nói: "Mạc...... Mạc cô nương thật sao, đều không phải là thường nhân." Mà lần này, hắn trong thanh âm đã không có ổn định cùng với sự rung động.
"Đó là đương nhiên, Quý cung chủ không cần với ta khách khí." Mạc Mặc cũng cười, cười hôn ám như một con mèo trộm được đồ.
Quý Tử Hiên ánh mắt mị mị: "Ta tất nhiên là sẽ không khách khí......"
Vì thế, đêm nay, khách và chủ liền hết sức vui vẻ.
Hôm sau.
Mạc Mặc cuộn mình trên giường rộng thùng thình, bọc mình trong chăn bông trên giường không dậy nổi. Quý Tử Hiên mặc quần áo, lại nhớ tới bên giường, tìm hơi thở của nàng, chậm rãi đụng đến hai má của nàng. Đầu ngón tay truyền đến cảm nhận một thứ ấm mềm trắng mịn, làm cho hắn thích thú không nỡ buông tay.
Nữ tử này rất là kỳ quái. Tính tình kỳ quái, ngôn ngữ kỳ quái, pháp thuật lại kỳ quái.
Rất giống như nàng là từ một thế giới khác tới.
Nàng đến Tầm Thường Cung, rốt cuộc là có mục đích gì? Là ai phái nàng tới? Hiện tại là sắc dụ, về sau còn có thể sử xuất dạng chiêu số gì? Nhưng mà, mặc kệ nàng có nhiều mục đích tới đâu, hễ là cùng hắn đối nghịch, hắn đều có thể không một chút lưu tình chém chết.
Tuy rằng, nàng sử dụng một kế sắc dụ này, quả thật vẫn làm cho hắn đắc ý.
"Cung chủ." Đại sảnh truyền đến giọng nói của Khuynh Nguyệt. Quý Tử Hiên thu lại biểu tình, chậm rãi rồi đi ra ngoài.
"Chuyện gì?"
Khuynh Nguyệt thoáng hướng nội tháp nhìn lướt qua, câm miệng không nói. Quý Tử Hiên ấm áp cười: "Không sao, nàng ngủ rất say."
Nhưng mà những lời nói này hiển nhiên càng đả kích tới Khuynh Nguyệt, mặt nàng trắng bệch, trầm mặc hồi lâu mới ổn định tâm tình nói: "Hôm nay giờ dần, Vân Chử truyền đến tin khẩn."
"Vân Chử?" Quý Tử Hiên có chút kỳ quái nói, "Hắn không phải đi Anh Lương diệt yêu sao? Có tin khẩn gì?"
Khuynh Nguyệt thần sắc ngưng trọng nói, "Đúng là như thế. Vân Chử nói, Anh Lương chợt xuất hiện nhân quái chín đầu, đều không phải là yêu vật tầm thường. Chính là ác thú mà thần minh thượng cổ cũng trấn áp không được —— Cửu Man."
"Ừ" Quý Tử Hiên mặt mày nghiêm trọng " Chính là yêu quái có chí thân huyết thống của bộ tộc cửu vĩ hồ?"
"Đúng vậy. Lấy một mình Vân Chử thật sự không thể chém giết ác thú này. Cũng may, Cửu Man mới phá phong ấn không lâu, yêu lực không lớn, Vân Chử miễn cưỡng có thể đem hắn trấn áp, cho nên đặc biệt gửi tin khẩn xin giúp đỡ. Mặt khác......" Khuynh Nguyệt ngừng lại một chút, lại nói, "Chúng ta điều tra được, Nhan Nhược Nhất cũng hướng Anh Lương kia đi đến. Phỏng chừng ít ngày nữa sẽ đến địa phương mà Cửu Man phá ấn."
Quý Tử Hiên ánh mắt ngưng lại, miệng líu ríu: "Nhan Nhược Nhất, Anh Lương Sơn." Phút chốc lại nhoẻn miệng cười, "Thôi, hãy nói cho Vân Chử cố gắng chống giữ mấy ngày, không lâu thì sẽ có người giúp hắn đem ác thú kia diệt trừ. Sẽ không tổn hại đến một binh một tướng nào của tiên tộc ta."
Khuynh Nguyệt lĩnh mệnh lui ra.
Quý Tử Hiên ở trong đại sảnh suy nghĩ một lát, quay người lại, cười nói: "Nàng đã tỉnh."
Mạc Mặc bọc chăn đứng ở trong phòng. Nàng ánh mắt chợt lóe theo dõi hắn, cười nói: "Không cẩn thận bị các ngươi nói chuyện đánh thức, này ta cũng không phải nghe lén."
Quý Tử Hiên cũng hí mắt cười: "Đương nhiên không tính."
Mạc Mặc trong lòng sáng lạn vui mừng: thật đúng là không uổng toàn bộ công sức a. Nhan Nhược Nhất, lão nương nhất định tìm được ngươi.
"Hiên hiên." Mạc Mặc cười đến ngọt ngào: "Anh Lương Sơn ở đâu a? Ta như thế nào cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua?"
(*) cái này là tác giả cố ý để thế không phải ta
← Ch. 17 | Ch. 19 → |