← Ch.10 | Ch.12 → |
Chạy ra doanh trướng, cảnh tượng bên ngoài hỗn độn làm cho Nhược Nhất có chút giật mình,
Lúc mới đến lều trại và chiến xa còn hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này giống như bị cuồng phong thổi qua, lộn xộn, đổ ngã trên mặt đất, có binh linh vẫn còn dáng vẻ kinh hồn chưa bình tĩnh lại, có người vội vàng trấn an chiến mã, có người vội vàng thu thập đống hỗn độn. Ngoại trừ tiếng ngựa hí cùng với tiếng bước chân, mọi người im lặng bắt tay vào làm, nhân tiện tò mò tìm hiểu chủ trướng.
Thấy Nhược Nhất chạy đến, tất cả mọi người sửng sốt rồi lại sửng sốt, ánh mắt nghiên cứu tìm tòi càng lóe sáng.
Nhược Nhất lúc này đâu còn có tâm tình bận tâm đến ánh mắt của người khác, cúi đầu, mắt nhắm mắt mở xông loạn ra đường, thất tha thất thểu chạy ra bên ngoài.
Nàng cũng không biết chính mình phải đi hướng nào. Ở cái thế giới này tất cả mọi thứ nàng đều dựa vào Thương Tiêu mà tồn tại, không có Thương Tiêu, nơi dung thân của nàng là nơi nào?
Muốn gặp hắn, muốn gặp hắn một cách điên rồ, nhưng lúc gặp lại không biết nói nên như thế nào. Trải qua tuyệt vọng như vậy, nàng nên lấy biểu tình như thế nào để đi đối mặt với hắn? Mặc kệ biểu tình gì, Nhược Nhất đều cảm thấy chính mình bị coi thường.
Ngươi xem kìa, người ta ghét bỏ ngươi như thế, ngươi trở về, chỉ có thể làm cho cho bọn họ thêm phiền phức.
Nhan Nhược Nhất, ngươi có thể sống không cần phải làm cho người ta khinh bỉ....... hay không?
Không biết chạy tới nơi nào, cuối cùng Nhược Nhất không nâng nổi chân. Nàng dựa vào gốc cây ngồi xuống, nhìn trời xanh mây trắng đến ngẩn người, thẳng tới lúc có thể thấy được đầy sao trên trời.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Nhược Nhất không có quay đầu, người đó đi tới bên người Nhược Nhất, chậm rãi ngồi xuống, cùng nàng nhìn lên bầu trời đầy sao.
"Đêm nay là Tịch Nguyệt đó."
Cửa Châu có hai vầng trăng, lúc Hồng Nguyệt cùng Lam Nguyệt cùng tròn đó gọi là Hỉ Nguyệt, đêm lành cho việc kết hôn. Mà chính vào đêm Hỉ Nguyệt là lúc nàng nhảy xuống từ đỉnh U Đô Sơn. Khi Hồng Nguyệt cùng Lam Nguyệt không cùng lúc xuất hiện, được gọi là Tịch Nguyệt, thích hợp cho việc làm tang sự. Trong hôm nay nàng gặp lại hắn.
Xem ra, ông trời đều không xem trọng bọn họ a. Nhược Nhất cười chua sót. Đưa tay bứt lấy một cây cỏ dại, vừa đùa bỡn, vừa khàn khàn giọng hỏi:" Tử Đàn tiểu thư tìm ta có việc gì?"
"Không có việc gì sẽ không có thể tìm ngươi được sao?"
" Giao tình giữa ta với ngươi cũng không tốt đến thế này." Nhược Nhất vốn không phải là người sắc bén, bởi vì nghề nghiệp của nàng phải tiếp xúc đủ loại người, khách hàng có đủ loại yêu cầu lạ kỳ cổ quái. Nàng phải học được cách dùng thủ đoạn khôn khéo để ngụy trang chính mình.
Nhưng mà, ở trước mặt Tử Đàn, Nhược Nhất không làm ra vẻ khôn khéo thường ngày.
Nàng tựa như một con nhím bị xâm lấn lãnh địa, hận không thể dựng thẳng lên toàn thân để dọa địch nhân lui. Bởi vì nàng biết, cường đại địch nhân này chỉ cần dùng một câu hoặc một động tác liền có thể dễ dàng dâm thủng một lỗ qua cái bụng mềm của nàng để cho máu tươi chảy đầm đìa.
Giống như hôm nay, nàng ta vì Thương Tiêu lau mồ hôi, lời nói thân mật, tự nhiên không một chút làm ra vẻ, giống như trước kia đã từng làm trăm vạn lần.......
Hiện tại, nàng sợ nhất Tử Đàn nhắc tới Thương Tiêu.
Nó sẽ làm nàng có loại cảm giác bị vứt bỏ rồi lại không thể buông tay.
"Từ biệt vài năm, Nhược Nhất ngươi thật lạnh lùng hơn rất nhiều." Tử Đàn thở dài một tiếng, ngôn ngữ cũng mang theo thương cảm.
Nhược Nhất sửng sốt, nghe xong lời này, có vẻ như các nàng trước kia cực kỳ quen thuộc. Nhưng mà phải thật sự nghĩ lại, nàng cùng Tử Đàn chân chính gặp mặt chỉ là lúc nàng ta mới tỉnh.
"Tử Đàn tiểu thư, có chuyện gì thì nói thẳng......."
"Ai." Tử Đàn nâng tay đánh gãy lời Nhược Nhất nói, " Hiện tại tất cả mọi người gọi ta là Hàn Ngọc Chủ."
Hàn Ngọc Chủ, Chủ Hàn Ngọc, nếu đem yêu tộc so sánh thành một quốc gia, Hàn Ngọc Chủ này hẳn được cho là Tể tướng đi. Trước kia, Nhược Nhất vẫn kỳ quái, một cái chức vị cao như vậy vì sao vẫn không có người. Hiện tại rốt cục hiểu được. Chính là Thương Tiêu vẫn chờ nàng tỉnh lại để làm.
"A" Nhược Nhất nhếch môi cười đau khổ. Thì ra, đây là tới để ra oai phủ đầu. Chỉ là, không cần làm như vậy, Nhan Nhược Nhất nàng thấp kém, điểm ấy tự mình nàng vẫn còn biết, "Là ta thất lễ, Hàn Ngọc Chủ đại nhân, đêm đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi...."
Thế nhưng, đêm đã khuya, nàng nên đi đâu để nghỉ ngơi? Trước kia, nàng có thể hợp tình hợp lý chiếm lấy quân danh yêu tộc, mà bây giờ nàng đã mất đi lý do. Nhược Nhất giật mình tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước, khoảng không trong lòng càng phát ra mãnh liệt.
Lẽ loi một mình a....
Tử Đàn đem biểu hiện của Nhược Nhất thu vào trong đáy mắt, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, con ngươi linh động tỏa ra ánh sáng lưu chuyển, xinh đẹp phi thường.
" Hôm nay bộ dáng của Tiêu nhi, ngươi nhìn thấy rõ ràng?" Nàng đột nhiên mở miêng, đánh gãy suy nghĩ của Nhược Nhất.
Nhược Nhất phục hồi lại tinh thần, nhớ tới hôm nay thấy trên mặt Thương Tiêu có yêu văn quỷ dị, trong lòng không biết có cảm giác gì. Nàng im lặng gật gật đầu. Tử Đàn nói tiếp:"Ma là bất tử bất diệt, Tiêu nhi bị ta cùng Bát trưởng lão dùng lực phong ấn bên trong huyền băng vạn năm, vốn muốn hắn phải vĩnh viễn giam cầm trong đó, thế nhưng, không ngờ chưa đến hai trăm năm, hắn lại phá băng mà ra."
Hắn đúng là do Tử Đàn cùng các trưởng lão U Đô tề lực phong ấn!
Bát trưỡng lão Nhược Nhất cũng biết qua. Lúc trước nàng mới lên U Đô, bọn họ có nói với Thương Tiêu mấy câu, liền bị trực tiếp đánh nằm trên mặt đất. Mà khi đó bọn họ cùng nhau phong ấn Thương Tiêu...........
Thương Tiêu nhập ma rốt cuộc là tới cái dạng gì rồi?
"Lại càng không đón được sau khi hắn tỉnh lại ngay cả hình người cũng không thể duy trì, liền không ngừng vội chạy tới tiền tuyến này. Nhược Nhất, ngươi nói đây là vì đâu?"
"Ta......" trong lòng Nhược Nhất hơi hơi dao động, giây lát lại nghĩ tới hôm nay Thương Tiêu nói những lời gì đó đối với nàng làm lòng nàng khó hiểu, " Ta làm như thế nào biết?"
"Huyền băng vạn năm lại được tăng thêm bởi yêu lực cả đời của Bát trưởng lão, lúc phong ấn tựa như những mũi nhọn cành cây dài cắm vào trong cơ thể hắn, vừa động đậy sẽ đau đớn sâu sắc. Lúc đó ta còn chưa về, chưa từng gặp qua bộ dáng Tiêu nhi giãy dụa ở trong băng..... Sau đó lại chỉ nhìn thấy hắn phá tan phong ấn, lưu lại đầy băng vụn. Nhược Nhất cũng biết hàn khí của băng vụn hiện tại đã làm cả tòa U Đô SƠn đông lạnh, đất đầy sương tuyết." Tử Đàn dừng một chút, mỉm cười đánh giá Nhược Nhất:" Ta thật tò mò, rốt cuộc có điều gì có thể làm cho hắn như vậy, không quan tâm, đánh vỡ phong ấn. Thì ra......"
Lời nói chưa nói xong này làm cho người ta mơ màng vô hạn, Nhược Nhất nắm chặt tay mình lại. Thì ra cái gì? Thì ra vì nàng sao? Không. Chỉ là đùa thôi, nếu là Thương Tiêu để ý nàng như thế, hai trăm năm trước vì sao buộc nàng đi cứu Tử Đàn? Ở cửa Hàn Ngọc động, vì sao đến chết cũng không mở cửa động?
Im lặng một lúc, Nhược Nhất khó khăn lắm mở miệng hỏi:" Hắn......rốt cuộc như thế nào mà nhập ma?"
" Ai biết được, nếu ngươi tò mò, vì sao không tự mình đi hỏi hắn." Nhược Nhất không nói, cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Tử Đàn nhìn nhìn, nhớ lại nói:" Ta chỉ nhớ rõ thật nhiều năm trước, người hắn đầy sát khí ngồi ở trên đài cao kia trong Bạch Môn, ngắm nhìn cuồng phong bạo tuyết, sau đó bảo ta phong ấn hắn."
Một câu tự thuật thản nhiên, lại tựa hồ làm cho Nhược Nhất thấy một bóng dáng cô tịch. Thương Tiêu là người thanh cao cao ngạo như vậy, hắn cư nhiên mở miệng bảo người khác phong ấn hắn..... Nhược Nhất không thể tưởng tượng lúc đó cảm giác trong lòng hắn như thế nào.
Nghĩ lại, trong lòng nàng hơi kinh hãi, chỗ đài cao kia, Huân Trì ở nơi đó.
"Thôi dừng chuyện cũ tại đây." Tử Đàn giấu đi thần sắc đôi mắt, quay đầy nhìn Nhược Nhất thản nhiên cười nói, " Ta nhờ Nhược Nhất giúp một việc, ngươi có thể bằng lòng không?"
Xoay chuyển đề tài quá nhanh, Nhược Nhất giật mình trong nháy mắt, Tử Đàn cũng không chờ nàng trả lời, tựa như biết trước nàng nhất định sẽ giúp, dáng vẻ tự mình chủ trương nói:" Năng lượng phong ấn quá lớn, Tiêu nhi mặc dù đã phá băng mà ra, nhưng năng lượng phong ấn còn lưu lại trong thân thể, hôm nay ta nghe Vũ La nói hắn dùng hai Thương Thiên Lôi hủy một tòa tường thành, nếu là trước kia, một chiêu liền đủ để sang bằng ngọn núi. Hơn nữa năng lượng không có huyền băng dựa vào, trực tiếp chống chọi trong cơ thể hắn, cứ thế mãi, đối với thân thể hắn tạo thành tổn hại thật lớn. Ta đã nghĩ cách giải phong ấn cho hắn, thế nhưng Bát trưởng lão hao hết yêu lực liền đã quy ẩn, chỉ dựa vào sức lực một mình ta, muốn giải phong ấn là hoàn toàn không đủ. Chỉ có một kế là đi Anh Lương Sơn cầu lấy một viên hóa hương hoàn, đưa vào trong cơ thể hắn, lực phong ấn đều hóa đi."
Nói cách khác muốn nàng đi Anh Lương Sơn xin một viên linh dược. Nhược Nhất khó hiểu:" Vì sao ta phải đi?"
Tử Đàn lắc đầu cười cười, giống như có chút bất đắt dĩ nói:" Đừng nhìn yêu tộc thế đại, nhưng bên trong toàn những kẻ quấy nhiễu làm người khác phiền lòng, nếu muốn cho mọi người biết Tiêu nhi tỉnh, nhưng yêu lực giảm lớn, bọn người này sẽ như hổ rình mồi, nhóm yêu không chừng sẽ làm loạn. Hiện giờ ta chỉ có thể tin tưởng vài người như vậy, Vũ La làm đại tướng quân không thể tự nhiên mà rời đi, mà ta biết được Nhược Nhất ngươi tuyệt đối sẽ không hại hắn."
Tuyệt đối sẽ không hại hắn.
A, không thể không đi sao. Nhược Nhất nghĩ, Tử Đàn thật là đoán đúng. Mặc kệ trước kia Thương Tiêu đối với nàng đã làm chuyện gì, một khi liên quan tính mạng của hắn, Nhược Nhất sẽ giống đứa ngốc như trước kia nhào về phía trước.
Ai kêu nàng để ý chi.....
"Được, ta đi."
" Nhưng mà ta không biết đằng vân. Sẽ rất chậm."
Không hỏi khó khăn, không hỏi nguy hiểm, chỉ lo lắng sẽ rất chậm, sợ không kịp. Đôi mắt sắc của Tử Đàn càng sâu sắc, độ cung khóe môi càng lớn, "Không có cách nào khác, đi Anh Lương không xa, nhiều nhất hai tháng sẽ trở lại. Ta ở lại đây sẽ giúp Tiêu Nhi điều khí. Ngươi đi theo ta, ta đưa một bức thư cho Anh Lương chủ, đến lúc đó, hắn nhìn thấy bức thư sẽ không làm khó dễ ngươi."
Nhược Nhất cầm phong thư, Tử Đàn kêu binh lính sắp xếp một nơi cho nàng, nàng ta thản nhiên cười nói:"Ừ, cách chủ trướng không xa, buổi tối còn thể nghe thấy tiếng đàn."
Nhược Nhất không nói gì, Thương Tiêu đánh đàn, có lẽ là hắn không nhiều hứng thú lắm. Nhược Nhất từng nghe qua Thương Tiêu từng gảy một khúc đàn cho Tử Đàn lúc nàng ta ngủ, nỗi buồn nhớ nhung tưởng niệm vô cùng........
Áp chế không được chua xót trong lòng, Nhược Nhất vén rèm cửa lên, bước nhanh ra ngoài.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |