Tiểu Sơ Tử là một nam yêu tinh sao?
← Ch.171 | Ch.173 → |
Editor: luyen tran
"Đừng hỏi quá nhiều! Trên đời này có rất nhiều chuyện không nói được! Biết nhiều hơn không tốt cho nàng! Tóm lại! Dù gì đi nữa nàng cũng đừng lo! Chỉ cần có ta ở đây! Sẽ không để nàng xảy ra chuyện!"
Sở Vân Hách đưa tay xoa mặt Đoàn Cẩm Sơ, giọng ôn nhu nhẹ nhàng như có ma lực trấn an, làm Đoàn Cẩm Sơ dần dần an tâm, rúc vào trong ngực hắn, lòng đầy ngọt ngào: "Vân Hách! Có chàng ở đây ta không sợ! Bất kể như thế nào! Chỉ cần có chàng ở bên cạnh ta! Nơi nào cũng là Thiên đường!"
"Ha ha.... Sơ nhi! Nếu mệt thì ngủ đi!" Sở Vân Hách vỗ nhẹ nàng, đắp áo ngoài lên người nàng, mà hắn chỉ nằm mình không trên giường cứng.
Đoàn Cẩm Sơ được hắn vỗ về dịu dàng, không bao lâu thì nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Cúi đầu, nhìn vẻ mặt ngủ ngon vô ưu vô lo của thiên hạ trong lòng, trên môi Sở Vân Hách lại hiện lên nụ cười cưng chìu sủng nịnh. Nhưng, theo bóng đêm ngày càng sâu, nụ cười kia dần dần thu lại, cho đến khi chỉ còn vẻ lạnh lùng.
Trầm ngâm suy tư, trong đại lao tối tăm, đôi mắt thâm thúy kia lóe ra tia âm u sâu không thấy đáy. Suy nghĩ cả đêm, Sở Vân Hách đến khuya chưa chợp mắt, sau nửa đêm mới không chống đỡ nổi mệt mỏi, nhắm hai mắt lại.
Trước khi lâm triều một khắc (15 phút), Lộ Văn Minh từ bên ngoài vội vàng tiến vào: "Hoàng thượng! Người ở Đại Lý Tự báo lại! Tối hôm qua Bát Vương gia ở cả đêm trong phòng giam Đại Lý Tự! Chưa từng bước ra một bước! Thỉnh hoàng thượng định đoạt!"
"Đúng là tên khốn kiếp!" động tác uống trà của Sở Mộc Viễn dừng lại, oán hận nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Sơ Tử này là một nam yêu tinh sao? Lại làm nhi tử của trẫm mê đắm đến vậy! Thật là khốn kiếp!"
"Hoàng thượng bớt giận! Trước tiên bỏ Tiểu Sơ Tử qua một bên! Hoàng thượng ngẫm lại Bát Vương gia đi! Thân thể Bát Vương gia luôn yếu ớt, thường xuyên ngã bệnh, mà phòng giam cả năm không thấy mặt trời, âm u ẩm ướt vô cùng! Bát Vương gia có bao giờ chịu khổ đến mức này! Ở suốt một đêm như vậy! Sợ rằng.... !" Lộ Văn Minh đắn đo từng chữ, thật cẩn thận, lại nói hợp tình hợp lý. Cuối cùng, cúi đầu xuống thấp hơn, nói thêm: "Cho dù hoàng thượng chỉ vì Lê quý phi nương nương! Cũng nên để Bát Vương gia bớt chịu khổ chút ạ!"
"Hừ! Do chính hắn không quý trọng bản thân! Trẫm còn chưa phái người đến cưỡng chế lôi hắn ra khỏi đại lao! Hắn còn tưởng rằng trẫm luyến tiếc hắn sao? Cố chấp xông vào Đại Lý Tự, tội nặng thêm một bậc! Còn muốn ép trẫm tha cho Tiểu Sơ Tử? Hắn đừng mơ!"
Sắc mặt Sở Mộc Viễn thật khó coi, cầm chén trà trên tay thật lâu. Lộ Văn Minh cũng không dám nói gì nữa. Từ lúc Sở Mộc Viễn cau chặt mày suy nghĩ, không bao lâu sau thấy trên mặt Sở Mộc Viễn mơ hồ giảm bớt nhăn nhó lộ ra nụ cười vui vẻ. Điều này làm hắn giật mình trong bụng, còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, đã nghe Sở Mộc Viễn bình tĩnh nói: "Sau khi lâm triều! Bãi giá Đại Lý Tự! Nếu trẫm không thể giết Tiểu Sơ Tử! Vậy còn không phải trẫm được lợi dụng Tiểu Sơ Tử sao?"
"Dạ! Hoàng thượng!" hình như chân mày Lộ Văn Minh thoáng run rẩy, nhận lấy chung trà lạnh đã cạn trên tay Sở Mộc Viễn.
Tờ mờ sáng, ánh ban mai theo cửa sổ ở mái nhà chiếu vào, trong phòng giam lại có chút ánh sáng.
Đoàn Cẩm Sơ tỉnh dậy trước, vừa mở mắt là thấy trên người nàng đắp tấm áo gấm trắng ngà. Ngẩn ngơ, nhìn sang bên cạnh, thấy Sở Vân Hách chỉ mặc quần áo trong, nằm không trên sàn gỗ, hai tay ôm nàng thật chặt, đang nhắm mắt ngủ say.
Trong lòng, đột nhiên đau như bị kim châm, cánh mũi Đoàn Cẩm Sơ ê ẩm, cầm áo gấm đắp lên người Sở Vân Hách, sau đó nhẹ nhàng ngồi dậy, ôm lấy đầu của hắn để hắn gối đầu lên đùi nàng. Nhưng, chỉ một động tác này, lại làm Sở Vân Hách thức dậy, hắn lập tức kêu: "Sơ nhi!" Cũng lập tức ngồi dậy.
"Vân Hách! Ta đây!" Đoàn Cẩm Sơ vội đáp.
"Nàng dậy rồi?"
"Chàng dậy rồi?"
Mặt đối mặt nhìn nhau, cùng cười, hầu như hai người mở miệng cùng lúc, sau đó, nụ cười lại sâu hơn. Sở Vân Hách đưa tay vuốt ve mặt Đoàn Cẩm Sơ, nói nhỏ: "Đáng tiếc điều kiện không đủ! Không thể rửa mặt! Lát nữa Nhiếp Phong sẽ đưa đồ ăn sáng đến! Chịu khó một chút!"
"Ừ!"
Đoàn Cẩm Sơ gật đầu, ngừng một chút, lại ngượng ngùng cực độ cắn cắn môi, miệng úp lên lỗ tai Sở Vân Hách nói nhỏ một câu, Sở Vân Hách nhẹ nhàng cười: "Được! Ta xoay người sang chỗ khác không nhìn nàng là được rồi! Ưu tiên đi nhà xí mà! Chuyện rất bình thường! Chút nữa ta cũng muốn dùng!"
"Không cho nói!"
Đoàn Cẩm Sơ gắt lên, đỏ mặt chạy tới bồn cầu trong góc tối.
Sau khi Nhiếp Phong canh giờ đưa đồ ăn sáng tới, theo ánh mắt ra hiệu của chủ tử, hắn bi tráng xách bồn cầu đi ra ngoài.
"Khanh khách!"
Đoàn Cẩm Sơ thấy thế, cười không ngừng, sau khi cười xong, vỗ vỗ hai má, kêu: "Lấy tay áo xoa một chút đi! Dù sao cũng đỡ hơn hoàn toàn không lau!"
Ngồi xổm ở đại lao cả ngày, mặc dù điều kiện khổ sở, nhưng lúc này Đoàn Cẩm Sơ lại cảm thấy ngọt ngào sung sướng, một chút đồ ăn sáng, hai người say sưa ăn ngon lành, sau khi ăn xong, còn lau khóe miệng lẫn nhau cho người kia.
Sở Vân Hách ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ từ phía sau, để nàng tựa vào trong ngực hắn. Lúc hai người đang thân thiết tâm sự, Sở Vân Hách đột nhiên nghe được chút động tĩnh khác lạ, theo thính lực hàng năm luyện công của hắn mà đoán, đó là tiếng bước chân rón rén rất nhẹ.
Mày tuấn cau lại, đôi mắt đen nhánh chợt lướt qua một tia sáng, không biến sắc đỡ Đoàn Cẩm Sơ dậy, ngồi cách nàng ra một chút, cười hỏi: "Tiểu Sơ Tử! Ngươi có biết nơi nào hoa đào đẹp nhất kinh thành không?"
Đột nhiên cất cao giọng nói, hơn nữa ngay cả cách xưng hô với nàng cũng thay đổi!
Mặt Đoàn Cẩm Sơ run rẩy, ngơ ngác nhìn hắn, thấy hắn trừng mắt nhìn mình, vì thế, trong bụng hết sức nghi hoặc, liền nghĩ, nếu hắn gọi nàng bằng thân phận thái giám Tiểu Sơ Tử, nàng cũng sẽ tôn xưng hắn lại: "Bát Vương gia! Nô tài không biết!"
"Ha ha! Mẫu phi bổn vương khi còn sống thích nhất chính là rừng hoa đào sau chùa Phổ Đà! Cây đào ở đó nở hoa sớm hơn nơi khác, hơn nữa đóa hoa rất đẹp, màu sắc rất hồng! Sau mỗi lần mẫu phi mang ta đi! Đều đứng dưới cây đào cười với ta! Vì thế ta liền nghịch ngợm rung lắc cây đào lay động, lập tức hoa đào như mưa rơi đầy trời rụng trên người mẫu phi! Mẫu phi xinh đẹp liền giống như Đào Hoa tiên tử! Mỗi lần thấy vậy, ta đều rất vui vẻ, rất hài lòng, luôn nghĩ mẫu phi mình là nữ tử xinh đẹp nhất cõi đời này!"
"Rồi sau đó thì sao? Sau khi Lê quý phi nương nương qua đời, Bát Vương gia có đi chùa Phổ Đà xem hoa đào nữa không?"
"Đi chứ! Hàng năm đều đi! Mỗi lần đi đều vào trong rừng đào ngây ngốc cả ngày! Thổi tiêu thổi sáo cho mẫu phi! Đó là nơi rất sạch sẽ! Mẫu phi ta nhất định có thể thấy ta trong rừng đào! Sau đó mỗi lần từ rừng đào hồi phủ, tối đến ta nằm mơ, là có thể mơ thấy mẫu phi cười với ta! Vì thế sau này, ta cũng trồng một mảnh rừng đào ở sau Dự Viên, mặc dù kém hơn ở Phổ Đà tự, nhưng đẹp hơn rừng đào trong hoàng cung gấp mười phần!"
"Ha ha! Bát Vương gia! Nếu chúng ta có thể ra ngoài! Đợi đến sang năm lúc hoa đào nở! Ta ép hoa đào cho ngài! Sau đó! Ngài vẽ một bức họa chân dung nương nương! Chúng ta dán cánh hoa đào lên bức họa! Như vậy nương nương chính là Đào Hoa tiên tử rồi!"
← Ch. 171 | Ch. 173 → |