Nhốt vào đại lao, phụ tử thành thù
← Ch.168 | Ch.170 → |
Editor: luyen tran
Vậy mà, không ai ngờ rằng, vụ án mạng liên quan đến Tiểu Thuận Tử này, lại dính dáng đến một phi tần rất quan trọng ở hậu cung, đó là.... Bảo quý phi!
Kể từ khi Đoàn Cẩm Sơ bị mang đến Đại Lý Tự, liền bị nhốt vào phòng giam. Mà quỷ dị ở chỗ, từ đầu đến cuối, không có một quan lớn nào đến thẩm tra nàng. Ngoài ngục tốt trông coi nhà tù ngoài kia, nàng không thấy bất cứ kẻ nào khác.
Trong phòng giam âm u ẩm ướt, một cái bàn gỗ, trên bàn đặt một ngọn đèn dầu, có một tấm ván gỗ giường cứng dựa vào tường, trên mặt đất trải một ít cỏ khô, trừ những thứ đó ra, không cón vật nào.
"Này! Không phải các ngươi nói đưa ta tới thẩm tra sao? Sao nhốt ta ở đây? Người đâu? Lâm đại nhân đâu?"
"Có ai không... !"
"Có ai không vậy... !"
"Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra!"
"Có ai không... !"
Không biết kêu bao lâu, đến khi khàn giọng, cạn hết hơi sức, vẫn không ai ngó tới nàng, những ngục tốt kia làm như bị điếc, ra vẻ không nghe, sắc mặt nghiêm nghị không tỏ thái độ gì.
Tựa thân vào vách tường lạnh băng, chậm rãi trượt xuống, chán nản ủ rũ ngồi lên đống rơm, chút ý chí còn lại của Đoàn Cẩm Sơ hoàn toàn tan biến. Hàng nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tiểu Thuận Tử bị ai giết chết? Vì sao gọi đến thẩm tra mà thực chất là bắt giam nàng? Giam lại để làm gì? Vân Hách đi đâu rồi? Không phải hắn nói sẽ đến Đại Lý Tự sao? Nhiều thắc mắc như vậy, ai đến trả lời cho nàng?
Hôm nay là mười lăm (ngày rằm), mặt trăng tròn như mâm ngọc treo cao cao trên kia, ánh trăng xuyên qua cửa sổ trên trần phòng giam chiếu vào làm cả phòng đầy ánh sáng thanh khiết, chiếu vào bóng người đang cuộn mình trong góc tường, càng tăng thêm phần ốm yếu bất lực.
Sau cùng, khóc khô nước mắt, vừa đói khát vừa mệt mỏi, Đoàn Cẩm Sơ thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.
Đồng thời lúc này, trong sương phòng ở Triều Dương điện, không khí đã tới mức giương cung bạt kiếm, tràn ngập khói thuốc súng.
"Trẫm lặp lại lần nữa! Ngươi không được nhúng tay vào việc này! Ngươi muốn làm nhàn vương, vậy cứ làm nhàn vương của ngươi đi! Chuyện Tiểu Sơ Tử không liên quan gì đến ngươi!" Sở Mộc Viễn xanh mặt, đấm một đấm lên bàn gỗ lê, nói gằn từng chữ.
"Phụ hoàng! Nhi thần vẫn nói như thế! Chuyện ao sen đã qua mười sáu năm rồi! Mẫu phi ta chết là có người cố ý mưu sát! Mà không phải nhi thần làm! Chắc chắn sẽ có một ngày lộ rõ chân tướng! Hiện giờ Tiểu Thuận Tử cũng chết ở ao sen! Chuyện này tuyệt đối không liên quan gì đến Tiểu Sơ Tử, càng không quan hệ đến mẫu phi linh thiêng trên trời của ta! Thân thể Tiểu Sơ Tử gầy yếu! Làm sao đủ sức giết chết tên Tiểu Thuận Tử cường tráng kia được? Phụ hoàng! Đây là người muốn cho Tiểu Sơ Tử làm người chịu tội thay!" Sở Vân Hách cũng tức giận hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói gằn lại.
Nghe vậy, Sở Mộc Viễn cực kỳ tức giận: "Càn rỡ! Sở Vân Hách! Lời này mười sáu năm trước ngươi từng biện bạch cho mình! Vậy ngươi bảo trẫm làm sao tin tưởng? Trẫm tận mắt nhìn thấy! Trong tay ngươi còn nắm thanh chủy thủ cắm trên ngực mẹ ngươi! Ngươi vì ý nghĩ điên cuồng xấu hổ có mẫu phi bị biếm lãnh cung, nên ngươi đã tự tay giết nàng! Tuổi còn nhỏ mà ngươi đã độc ác như vậy! Trẫm tha cho ngươi sống sót mười sáu năm, cũng vì xem trọng tình nghĩa phu thê của trẫm và Nhã Tư! Nếu không! Trẫm đã sớm xử tử nghiệt tử như ngươi rồi!"
"Tốt! Nếu phụ hoàng chắc chắn là nhi thần giết mẫu phi như thế! Vậy phụ hoàng lập tức xử tử nhi thần đi! Nếu Tiểu Sơ Tử chết! Thì nhi thần sống cũng không có ý nghĩa gì! Chỉ sợ sau này phụ hoàng sẽ hối hận không kịp!" Sở Vân Hách bước từng bước đến gần, đôi mắt lạnh lẽo, hai nắm tay xiết chặt nghe "lốp cốp", nhìn sát vào Sở Mộc Viễn, quyết tâm hừng hực như lửa.
Từ trên ghế Sở Mộc Viễn đứng thẳng lên, ánh mắt như báo săn nhìn chằm chằm Sở Vân Hách. Ngay sau đó, lập tức phát ra một cái tát, tiếng tát lanh lảnh vang lên ở Sương phòng, kèm theo tiếng rống giận: "Sở Vân Hách! Thật ra trẫm gây nghiệt gì, lại sinh ra một đứa nghịch tử sát mẫu khí phụ như ngươi (giết mẹ bỏ cha)! Giờ vì một tên thái giám! Lại ầm ĩ bức bách trẫm đến thế! Còn nói ngươi đối với Tiểu Sơ Tử chỉ là tình bằng hữu! Trẫm thấy ngươi điên thật rồi! Chắc chắn là ngươi đã dưỡng Tiểu Sơ Tử thành nam sủng của ngươi!"
"Phụ hoàng muốn nghĩ sao cũng được! Bây giờ! Nhi thần chỉ khẳng định một điều! Đó là! Tiểu Sơ Tử sống, nhi thần sống! Tiểu Sơ Tử chết, nhi thần chết! Phụ hoàng có thể vì bảo toàn thể diện mà tha cho Bảo quý phi, khiến cho Tiểu Sơ Tử chết thay! Nhưng nhi thần tuyệt đối không từ bỏ ý định!"
"Ngươi... !"
Mắt Sở Vân Hách lạnh lẽo nhìn chằm chằm Sở Mộc Viễn, nét dữ dội bắn ra bốn phía. Đột nhiên lạnh lùng cười ngăn lại cơn giận của Sở Mộc Viễn nói: "Phụ hoàng! Người vì bảo bệ thanh danh Thiên gia mà hao tổn tâm cơ như thế! Sao không bỏ tâm suy tính làm sao tróc nã Thiên Anh hội! Về phần Bảo quý phi lả lơi ong bướm, gian díu với thái giám, ban chết cho hắn có gì không được? Nếu phụ hoàng muốn trừ khử hắn! Thì có trăm ngàn phương pháp khiến hắn chết! Mà hiện tại phụ hoàng ra sức khiến Tiểu Sơ Tử trở thành hung thủ! Nguyên nhân không ngoài trên người nhi thần! Nhi thần lặp lại lần nữa! Tiểu Sơ Tử là tri kỷ của nhi thần! Tuyệt đối không phải nam sủng! Hung thủ thực sự giết chết Tiểu Thuận Tử chọn ao sen làm nơi giết người, có lẽ là cố ý, cũng có thể do vô tình! Phụ hoàng làm như vậy có khác gì hôn quân? Để hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, khiến bằng hữu nhi thần chịu oan khuất! Nhi thần không phục!"
"Hôn quân? Ngươi dám mắng trẫm là hôn quân?" Sở Mộc Viễn gằn từng tiếng trong miệng, hai chân khụy xuống, Lộ Văn Minh vội vàng bước lên dìu hắn, bị hắn hất ra, chống thân thể già nua đứng lên, giơ bàn tay to lên, lại phát ra một cái tát. Nhưng, bị một lực khác giữ chặt trên cổ tay, cả kinh, tức giận quát: "Sở Vân Hách! Ngươi đúng là làm phản! Lại dám phản kháng!"
Sở Vân Hách nắm chặt tay Sở Mộc Viễn dừng lại trên cao, nghe vậy, buồn bã cười một tiếng nói: "Phụ hoàng! Người tức giận giáo huấn nhi thần! Nhi thần không dám phản kháng! Nhiều năm nay! Nhi thần chỉ là thần tử của phụ hoàng, mà không phải nhi tử! Đơn giản vì khi phụ hoàng nhìn thấy nhi thần liền phiền lòng cừu hận! Nhi thần nhìn phụ hoàng cũng không thoải mái trong lòng! Mà nay nhi thần quyết tâm giữ một mạng cho Tiểu Sơ Tử! Phụ hoàng lại nhất định không đáp ứng nhi thần! Vậy thì! Phụ hoàng có thể ban chết cho nhi thần và Tiểu Sơ Tử cùng lúc! Nhi thần không một câu oán hận!"
"Hoàng thượng! Người ngàn vạn lần nghĩ lại ạ! Hổ dữ còn không ăn thịt con! Huống chi dưới gối Lê quý phi nương nương cũng chỉ có một hài tử là Bát Vương gia! Tình mẫu tử của nương nương với Vương gia, hoàng thượng cũng biết rõ! Chỉ là! Chuyện năm đó! Chỉ sợ thực sự là hiểu lầm! Trước kia khi Vương gia bảy tuổi được nương nương dạy dỗ bản tính thuần lương! Nô tài tuyệt đối không tin Vương gia sẽ làm chuyện độc ác như thế! Còn chuyện nương nương đột nhiên loạn thần, cũng làm ta nghi hoặc! Hoàng thượng! Nô tài cho rằng! Hay là để Vương gia âm thầm điều tra chuyện năm đó, vi Lê quý phi nương nương tìm ra hung thủ, cũng vì lấy lại trong sạch cho Vương gia!" tình thế cấp bách Lộ Văn Minh quỳ xuống, giọng đầy lo lắng nói.
Sở Mộc Viễn nhìn qua, hất tay Sở Vân Hách, lạnh lùng nói: "Lộ Văn Minh! Sao ngươi cũng biện hộ cho nghịch tử này? Chưa bao giờ ngươi nói với trẫm như vậy! Chẳng lẽ Bát Vương gia đã cho ngươi cái gì tốt rồi?"
← Ch. 168 | Ch. 170 → |