Cuồng ngạo như hắn, lạt mềm buộc chặt
← Ch.137 | Ch.139 → |
"Vân Hách!"
Sở Mộc Viễn cau mày, thời gian năm tháng đã để lại vô số nếp nhăn nơi khóe mắt, chua xót khẽ gọi một tiếng, nâng tay bưng chén trà, lại phát hiện trà đã tới đáy, Sở Vân Hách mím môi không nói, lặng lẽ tiêu sái, tự tay châm trà nóng dâng lên, Sở Mộc Viễn tim đập mạnh loạn nhịp nhìn hắn không nói một lời, hồi thần trở lại, biểu tình thần sắc vẫn đạm mạc.
"Vân Hách, trẫm...... Không biết còn có thể sống được bao nhiêu năm, ngươi......" Sở Mộc Viễn tối nghĩa mở miệng, lại không biết nên giải thích thế nào, nhiều năm qua, số lần phụ tử bọn họ trò chuyện có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngẫu nhiên nói vài câu, cũng là chuyện trời đất, lý ra cơ hồ ngay cả mặt mũi cũng không gặp, hắn không cần Sở Vân Hách thỉnh an, Sở Vân Hách cũng không tiến cung thỉnh an, bọn họ không giống phụ tử, không giống quân thần, thật có vài phần như người xa lạ.
"Phụ hoàng, ngài thân thể còn cường tráng, sẽ không sao đâu." Sở Vân Hách khẽ mím môi mỏng, nhẹ giọng nói.
Sở Mộc Viễn vẫn tựa mình vào nệm êm, nâng chén lên môi hớp một hớp, không biết do trà nóng chảy vào yết hầu, hay bởi vì người châm trà, lại thấy ngực nồng đậm ấm áp, không khí lặng im trong chốc lát, ánh mắt lại nhìn về Sở Vân Hách, tươi cười từ ái, "Vân Hách, trẫm nghe thái y bẩm báo, nói hai thị thiếp của ngươi có mang, phải không?"
"Dạ." Sở Vân Hách thần sắc ngưng trọng tùy ý gật gật đầu.
Sở Mộc Viễn vui vẻ ra mặt nói: "Ha ha, đây đúng là hỷ sự, trẫm nghe được cực kỳ cao hứng, mấy năm nay các hoàng huynh ngươi đều có con nối dòng, chỉ ngươi là không có, khiến trẫm luôn lo lắng, hiện tại lại có liền hai hỷ sự, mẫu bằng tử quý, trẫm muốn đích thân hạ chỉ cho phủ Nội vụ, tấn phong hai thị thiếp kia thành trắc Vương Phi, còn thưởng hậu cho các nàng!"
Nghe vậy, Sở Vân Hách nâng mắt, nhíu mi nói: "Phụ hoàng, đây là chuyện của nhi thần, nhi thần tự tác chủ, thỉnh phụ hoàng thành toàn nhi thần!"
"Hả? Ý ngươi là sao? Ngươi không muốn lập các nàng làm trắc phi?" Sở Mộc Viễn thần sắc căng thẳng, lập tức hỏi.
"Dạ, nhi thần không muốn." Sở Vân Hách đón nhận ánh mắt Sở Mộc Viễn, bình tĩnh nói: "Nhi thần cũng không muốn nạp thiên kim tiểu thư tướng phủ, thỉnh cầu phụ hoàng hủy bỏ hôn sự này!"
"Hỗn trướng!" Sở Mộc Viễn vừa nghe, lập tức nổi giận, chén trà trong tay "Bốp!" Một tiếng nện xuống mặt đất, sắc mặt xanh mét quát lên: "Ngươi cho là đây là trò đùa sao? Chuyện hôn sự này bốn năm trước đã định rồi, cả triều đều biết, người trong thiên hạ đều biết, giờ ngươi bảo trẫm hủy bỏ? Đầu óc ngươi phát sốt sao? Trẫm nói cho ngươi biết, tuyệt đối không thể! Còn hai trắc phi kia, cũng phải lập!"
"Phụ hoàng! Nhi thần tâm ý đã quyết, trắc phi không thể lập, phụ hoàng có thể hạ chỉ, nhưng các nàng là nữ nhân của nhi thần, nhi thần tự có biện pháp xử trí! Chuyện hôn sự kia, nhi thần nói không đáp ứng sẽ không đáp ứng, phụ hoàng có nổi giận giết chết nhi thần, nhi thần cũng không nạp!" Sở Vân Hách kiêu căng ngẩng cao đầu, to gan kiên nghị nhìn thẳng Sở Mộc Viễn, nói từng chữ từng câu.
"Làm càn! Quả nhiên là phản nghịch, Sở Vân Hách, trẫm dễ dàng tha thứ có mức độ, ngươi đừng bức trẫm giết tiểu Sơ tử!" Sở Mộc Viễn tự tháp trên đứng dậy đôi mắt u ám lóe ra ngoan lệ đế vương.
Nghe vậy, Sở Vân Hách đồng tử co rút, mười ngón nắm chặt, đôi mắt âm vụ nhìn chằm chằm Sở Mộc Viễn, cắn răng nói: "Phụ hoàng, ngài dùng tính mạng một tiểu thái giám bức nhi thần đi vào khuôn khổ, ngài thật nghĩ nhi thần là đoạn tụ sao, dưỡng tiểu Sơ tử thành nam sủng sao?"
Sở Mộc Viễn tức giận, "Chẳng lẽ không đúng sao? Tam ca ngươi nói chính mắt nhìn thấy, ngươi sủng ái thái giám kia ngay cả bọn họ đều khiếp sợ, chỉ vì một thái giám, ngươi cùng Nhị ca ngươi tranh chấp nửa ngày, đây là chuyện chưa từng có, nếu lòng ngươi bình thường, sao lại vì một thái giám ra mặt? Vân Hách, đừng quên thân phận của ngươi, ngươi là người hoàng thất, mỗi tiếng nói cử động của ngươi đại biểu cho phong phạm hoàng gia, chuyện thu dưỡng nam sủng đã là quá trơ trẽn, huống chi hắn còn là một thái giám!"
"Ha ha! Phụ hoàng ngài thật đúng là anh minh, nhi thần bội phục!" Sở Vân Hách đột nhiên cười rộ lên, đùa cợt nhìn Sở Mộc Viễn, chậm rãi nói: "Mười mấy năm qua, các người ai quan tâm đến nhi thần? Phụ hoàng sao? Hay là Nhị ca Tam ca? Hiện giờ tiểu Sơ tử đối tốt với nhi thần, các người lại tới câu tam đáp tứ sao? Không tồi, nhi thần sủng hạnh tiểu Sơ tử, bởi vì nhi thần có thể cùng hắn thoải mái nói chuyện trời đất, không có áp lực, không câu thúc, hắn có thể khiến tâm tình nhi thần sung sướng, có vậy mà các người nghĩ đến nam sủng sao? Nhi thần đích thực bình thường, nếu không bình thường, đã sớm không bình thường, còn chờ tới bây giờ sao?"
Sở Mộc Viễn nhướn cao mi, "Tốt! Vân Hách, trẫm đương nhiên không hy vọng phát sinh sự tình này, một khi đã như vậy, ngươi hãy lập trắc phi, nạp chính phi để chứng minh ngươi cùng tiểu Sơ tử không phải theo như lời đồn đãi như vậy!"
"Phụ hoàng, hai chuyện này cùng tiểu Sơ tử không quan hệ, là do nhi thần tự mình không muốn!" Sở Vân Hách liễm mi, thùy mâu giấu đi cảm xúc, lại ngẩng đầu, cười nhạt nói: "Nguyên nhân vì sao, nhi thần cũng không gạt phụ hoàng, nhi thần đã sớm Vô Tâm chuyện nam nữ thường tình, muốn tìm một ngôi miếu thờ, lặng lẽ vượt qua quãng đời còn lại, không nghĩ tham gia việc triều chính, quốc gia ngày sau như thế nào, cùng nhi thần không quan hệ."
"Cái gì? Vân Hách, ngươi, ngươi muốn xuất gia?" Sở Mộc Viễn nghe vậy kinh hãi, chế trụ tay Sở Vân Hách, sắc mặt trở nên khó coi.
Sở Vân Hách mặc mâu khinh trát, cười yếu ớt gật đầu, "Đúng!"
"Vân Hách, vậy sao được? Nào có đạo lý nào vương tử lại xuất gia? Ngươi không cần phụ hoàng trẫm sao? Giang sơn Sở gia chúng ta ngươi cũng không cần sao?" Sở Mộc Viễn quýnh lên, bật thốt, phản bác Sở Vân Hách thật nhanh, giống như sợ hắn chợt động tâm quy y xuất gia lập tức.
Mâu trung hiện lên một chút tinh quang, Sở Vân Hách giấu diếm thanh sắc rút tay về, thối lui từng bước quỳ xuống, cúi đầu nói: "Phụ hoàng, nhi thần vô chí lớn, nhận không vực nổi giang sơn đại nghiệp, nhi tử phụ hoàng còn đông, chỉ thiếu một mình nhi thần, cứ cho là nhi thần bất hiếu! Những thị thiếp trong phủ nhi thần cũng dự định phân phát, an bài các nàng cho người khác, Lưu Ly cùng Ngọc Ngân có mang, nếu có thể sinh hạ bình an, giữ lại hài tử, chuyển hai nàng tới kinh giao biệt viện, ăn mặc chi phí về sau nhi thần tự sẽ không bạc đãi các nàng, về phần hôn sự cùng Từ tướng phủ, bất luận phụ hoàng quyết định như thế nào, nhi thần tâm ý đã quyết, chẳng sợ đại hôn phụ hoàng bắt buộc nhi thần, vào động phòng nhi thần cũng sẽ không nhúng chàm Từ tiểu thư, cho nên, thỉnh phụ hoàng nghĩ lại!"
"Vân Hách......" Sở Mộc Viễn trợn mắt há hốc mồm, liếc mắt một cái nhìn chằm chằm Sở Vân Hách, thật lâu hồi thần lại, lúc này mới tin tưởng hắn không nói đùa...... Trong đầu đột nhiên nghĩ ra, Sở Mộc Viễn lập tức nói: "Vân Hách, trẫm nhớ rõ ngươi vẫn thích nha đầu Thiên Lệ kia, sao hiện tại lại......"
"Phụ hoàng, nhi thần cũng không thích, chỉ vì phụ hoàng thích, cho nên nhi thần mới bắt buộc chính mình thích, hiện tại nhi thần đã muốn giải tỏa hết thảy, không thế nào cả, chỉ cầu phụ hoàng một việc, đó là đối xử tử tế với tiểu Sơ tử, hắn luôn luôn khuyên nhi thần trở về hồng trần, phụ hoàng không cần trách lầm hắn, hắn không phải nam sủng của nhi thần, chỉ xem nhau như bằng hữu!" Sở Vân Hách ngẩng đầu, chậm rãi cười, Phong khinh vân đạm.
← Ch. 137 | Ch. 139 → |