Tự do thành thân, tự do yêu
← Ch.124 | Ch.126 → |
"Ách......" Đoàn Cẩm Sơ chợt ngậm chặt miệng, im lặng như tờ, trong lòng sợ hãi, nàng thật sự không biết, biểu tình một người có thể trong giây lát biến hóa nhiều như vậy, bất an, tất nhiên nàng biết biểu tình đó của Sở Vân Hách chứng tỏ điều gì, ...... Vì vậy, môi đỏ mọng cong lên, nhỏ giọng nói: "Đừng hung dữ vậy chứ...... Vừa rồi chàng.... . Người ta còn đau......"
"Câm miệng!"
Sở Vân Hách đột nhiên hét to, cắt đứt lời Đoàn Cẩm Sơ, chú mục nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn luốn cuốn của nàng, tức giận nói: "Đoàn Cẩm Sơ, nàng cho Bổn vương là gì? Nàng cho rằng trải qua hôm nay, nàng cùng Bổn vương còn muốn nam cưới vợ nữ lấy chồng đều không có quan hệ gì với nhau sao? Nàng muốn gả cho người khác? Gả cho người nào? An Tĩnh vương sao? Nàng đi đi! Có bản lãnh bây giờ nàng đi đi!"
Nhìn không chớp gương mặt sắc lạnh tuấn tú trên đỉnh đầu, Đoàn Cẩm Sơ môi đỏ mọng khẽ run, chóp mũi đau xót, nước mắt trong khoảnh khắc, dâng tràn đầy mắt, mở to con ngươi, từng chữ từng câu rống về: "Được! Ta đi, ta sẽ đi ngay bây giờ tìm hắn, ta làm thê làm thiếp làm nha hoàn cho hắn, làm cái gì ta cũng làm!"
Dứt lời, một mạch đẩy nam nhân trên người xuống, chăn gấm vén lên, đau đớn thân thể trần truồng... Tuột xuống đất vọt ra màn, lại không thấy quần áo của mình, không khỏi vừa khóc vừa gầm nhẹ nói, "Quần áo của ta đâu? Trả quần áo cho ta!"
Sở Vân Hách mặt lo lắng ngồi ở trên giường, lồng ngực kịch liệt phập phòng, thoáng ngẩn người, giật mình bước theo xuống giường, đứng sau lưng Đoàn Cẩm Sơ cắn răng nói: "Ném rồi!"
"Chàng......" Đoàn Cẩm Sơ tức giận, xoay người lại, hai người lõa thể đối mặt với nhau, lập tức đỏ mặt, Đoàn Cẩm Sơ hốt hoảng thẹn thùng 囧 từ trên tủ đầu giường nhặt lên áo ngoài Sở Vân Hách khoác lên mình, ai ngờ, Sở Vân Hách bước một bước dài tới, đoạt lấy áo ném đi, sau đó vượt qua ôm lấy nàng, đi về phía bàn trang điểm, một cước đá văng cửa hồ tắm ra.
"Chàng làm gì đấy? Buông ta xuống!" Đoàn Cẩm Sơ luống cuống vỗ lồng ngực Sở Vân Hách, cho là hắn sẽ đánh mông nàng, càng khóc lớn tiếng hơn, "Không cho đánh ta! Không cho khi dễ ta!"
Sở Vân Hách cau mày, đi qua bình phong, thả Đoàn Cẩm Sơ xuống Ôn Tuyền trong bồn tắm, sau đó mình cũng bước vào, ôm nàng ngồi bên cạnh hắn, không nói một lời đứng dậy cầm khăn lông bên cạnh lau người cho nàng.
Trên người nàng vết hôn trải rộng, động tác của hắn rất dịu dàng, chỉ sợ làm đau nàng, lau đến hạ thân nàng thì càng thêm thận trọng như che chở bảo bối trân quý nhất.
Dưới tác dụng của Mị Hương, Đoàn Cẩm Sơ ý thức hỗn độn, thậm chí phóng đãng cầu xin Sở Vân Hách muốn nàng, hiện tại thanh tĩnh, nàng trần truồng không mảnh vải trước mắt hắn, bản thân đã xấu hổ vạn phần, mà mắt nàng nhìn sang, cũng có thể thấy hắn....
Lòng "Thình thịch" cuồng loạn không ngừng, hai gò má nóng bỏng ửng hồng, tới cả thân thể mềm mại cũng ngượng ngùng đỏ ửng lên, Đoàn Cẩm Sơ vội nghiêng mặt nhìn hắn, cũng khoát tay lung tung muốn đẩy Sở Vân Hách ra, lí nhí nói: "Chàng, chàng đừng...... Chớ có sờ ta vậy...... Nơi đó......"
"Để ta rửa sạch, có vết máu xử nữ, còn có dính......" Sở Vân Hách nhìn lên, thấy Đoàn Cẩm Sơ thần sắc không tự nhiên, mím môi nói: "Ngoan một chút, sẽ xong ngay lập tức, ta lần đầu tiên làm những thứ này, có làm nàng đau không?"
"Không có...... Không có, chàng, ta...... Tự ta tắm thôi." Đoàn Cẩm Sơ cà lăm không nói được một câu, lúng túng chậm rãi quay đầu lại, khẽ cắn môi dưới, lại vẫn không dám nhìn Sở Vân Hách.
Mắt Sở Vân Hách hơi thu liễm lại, cúi đầu tiếp tục động tác, tỉ mỉ lau sạch sẽ thân thể nàng từng chỗ, tới vai trái nàng dưới nách ba tấc thì khăn lông dừng lại, chỉ thấy trên da thịt tuyết trắng của nàng, một cái bớt hình hoa mai lớn chừng ngón cái, không khỏi thắc mắc, khẽ hỏi: "Nàng vừa sanh ra nơi này đã có bớt sao?"
"Bớt?" Đoàn Cẩm quay đầu ngẩn người, lắc đầu lập tức nói: "Ta không biết a, sau lưng ta không nhìn thấy được, còn chuyện trước kia thì ta quên toàn bộ rồi!"
"A, còn rất đẹp mắt." Sở Vân Hách gật đầu một cái, cầm lấy bầu nước múc nước ấm cho Đoàn Cẩm Sơ xối xuống toàn thân, mới nói: "Ta tắm cho nàng xong rồi, giờ đổi lại nàng hầu hạ ta, được chứ?"
....... .
"Ha ha......" Sở Vân Hách không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, ngón tay dài nựng nịu véo nhẹ lên mũi Đoàn Cẩm Sơ, trong mắt đều là cưng chìu nói, "Không cần đâu, tự ta tắm, thân nàng vừa rồi không thoải mái, lớn lên bao nhiêu năm, lần này mới chịu đau như vậy, về sau sẽ không đau nữa đâu."
"Người nào, người nào với chàng còn có lần sau chứ?" Đoàn Cẩm Sơ ngượng ngùng cúi đầu, vội trầm người chìm vào trong nước, nhưng, cái góc độ này lại đúng lúc nhìn thấy vật kia dưới hạ thân Sở Vân Hách...... Nụ cười nhất thời nóng bỏng, vội ngẩng đầu lên, không đất dung thân dứt khoát đôi tay che kín hai mắt, thúc giục: "Chàng nhanh lên một chút đi, tắm xong mặc quần áo vào!"
"Ha ha!" Sở Vân Hách thấy thế, cười to hơn, chế nhạo nói: "Thế nào, vật nhỏ xấu hổ vậy? Nhất định là còn có lần sau, cái lần sau này vẫn còn, còn đến cả đời!"
"Không cần không muốn!" Đoàn Cẩm Sơ lập tức kêu, ngượng ngùng tay lung tung vỗ Sở Vân Hách, bọt nước văng khắp nơi, gắt giọng: "Lần này tiện nghi chàng, ta còn có bản lãnh làm người của, ta về sau cùng An Tĩnh vương, hắn......"
Đầu vai mượt mà, đột nhiên xuất hiện thêm một cái đại thủ, Đoàn Cẩm Sơ cảm giác không ổn, mắt còn chưa kịp mở ra, liền bị Sở Vân Hách vòng ôm vào ngực, hơi thở nóng bỏng nam tính của hắn phun vào bên tai, giọng không vui tức giận nói, "Sơ nhi, cái tính này của nàng dạy mãi không sửa a! Ta vừa đi vắng mười một ngày... , mọi lúc đều nghĩ đến nàng tại kinh thành trong hoàng cung xa xôi, công cán vừa xong xuôi, vội ngày đêm thúc ngựa trở về, ai ngờ, nàng không thể nhịn a, lại đi mê hoặc nhị ca của ta, ta đây hồi cung, đã nhận được đại lễ nặng như thế, này cũng thôi đi, bây giờ còn dám không an phận thủ thường, còn nghĩ muốn thế nào? Muốn đội nón xanh cho ta sao?"
"Ta...... Ta và chàng không có hôn ước, ta vốn không phải là nữ nhân của chàng! Hừ, hiện tại ta có thể tự do thành thân, tự do yêu!" Đoàn Cẩm Sơ không phục, miệng nhỏ kháng nghị, trong đầu không ngừng hồi tưởng, qua nửa năm nữa Sở Vân Hách sẽ cùng tiểu thư phủ Thừa Tướng thành thân, nghĩ tới đây, chợt cảm thấy uất ức chua xót, cắn chặt môi dưới, tức giận quay mặt đi.
← Ch. 124 | Ch. 126 → |