Nhã quý phi uyên ương mệnh khổ (2)
← Ch.0068 | Ch.0070 → |
"Cơ cô nương, hiện tại ta đã đủ phiền toái, cho nên ta không biết nghe xong chuyện xưa của ngươi sẽ có thêm phiền toái hay không." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nàng cũng không muốn chuyện gì cũng ôm vào người.
Cơ Như Nhã ↪️_ắ_𝓃 𝐦_ô_𝐢 đỏ ư-ớ-🌴 á-𝖙, gương mặt động lòng người tràn ngập nhàn nhạt ưu sầu.
"Mộ cô nương yên tâm, ta không có bất cứ chuyện gì cầu ngươi hỗ trợ, ta chỉ muốn tìm một người có thể lắng nghe mà thôi, đương nhiên nếu sau này Mộ cô nương có thực lực có thể giúp ta, ta nhất định sẽ đội ơn đội nghĩa nhưng nếu Mộ cô nương cảm thấy khó xử, hoàn toàn có thể quên hết lời hôm nay ta nói, ta sẽ không miễn cưỡng Mộ cô nương làm bất cứ chuyện gì cho ta."
Thần sắc nàng rất kiên định, đôi mắt đẹp ngóng nhìn thiếu nữ trước mắt.
"Được rồi, vậy ta sẽ nghe chuyện xưa của Cơ cô nương một chút, nhưng nếu việc này phiền toái ta sẽ coi như chưa từng nghe qua."
Một nữ nhân hậu cung sẽ có chuyện xưa gì? Đơn giản là tư tình nhi nữ thôi.
Cơ Như Nhã cười khổ một tiếng, kí ức năm đó như nước ùa về...
"Ta cũng không phải xuất thân danh môn vọng tộc gì mà đến từ một gia tộc nhỏ, tuy địa vị gia tộc ta không cao nhưng cũng là phụ thân từ ái mẫu thân ôn nhu, còn có một biểu ca ở nhờ nhà ta, từ nhỏ ta cùng biểu ca đã được cha mẹ hai bên đính ♓ô𝐧●, về sau nhà biểu ca sa sút nhưng cha mẹ ta cũng không ghét bỏ hắn, đối đãi với hắn như con ruột của mình.
"Nhưng mà, bởi vì một gốc dược liệu, gia tộc gặp họa..."
Cơ Như Nhã gắt gao nắm chặt nắm đấm, đáy mắt hiện lên hận ý: "Năm ta 16 tuổi, còn cách 𝒽ô*𝖓 sự với biểu ca hai tháng, phụ thân ta lấy được một gốc dược liệu ngàn năm, bị Mộ Tình vừa lúc đi ngang qua thấy được, vì muốn có được gốc dược liệu ngàn năm đó mà không tiếc g·𝒾ế·t s·ạ↪️·𝖍 gia tộc ta! Ta vĩnh viễn không quên được ngày đó, ⓜ-á-𝖚 nhiễm nửa bầu trời, cha mẹ vì bảo hộ ta và biểu ca mà 𝒸-𝐡ế-ⓣ trong tay kẻ địch! Mà ta và biểu ca sau khi trốn thoát cũng bị chia cách..."
"Ta hận! Không lúc nào mà ta không nghĩ đâ*ⓜ 𝒸.𝐡.ế.𝖙 kẻ thù 𝒷-á-ο ✝️-𝒽-ù rửa hận cho cha mẹ. Vì 𝒷*á*⭕ t𝖍*ù, khi tổ chức tuyển tú ta không tiếc từ bỏ tuổi xuân, từ bỏ 𝖍ô*𝓃 ước với biểu ca để vào cung, thâm cung sâu như biển, có lẽ cả đời này ta sẽ chôn vùi trong cung đình nhưng vì 𝖇á*🔴 t♓*ù, ta không oán không hối!"
"Năm năm, ha ha, từ ngày đó đến nay đã năm năm, năm năm qua hàng đêm ác mộng quấn quanh, thấy kẻ thù trước mắt mà không có cách nào 🅱á-𝖔 🌴♓-ù được, dù cẩu Hoàng đế kia có sủng ái ta cỡ nào cũng nhất định không có khả năng vì ta mà 🌀ıế●✝️ Mộ Tình."
Năm năm a, trời biết năm năm qua nàng sống thế nào.
Mỗi đêm nàng đều mơ thấy cha mẹ cùng 136 mạng người Cơ gia mặt đầy ⓜá*⛎ tươi xuất hiện trước mặt mình, thanh âm tê tâm liệt phế kia khiến lòng nàng đau đớn, hận không thể dùng 𝖒.á.⛎ kẻ thù tế những v●🔴●𝐧●ℊ ♓ồ●п đã 𝖈𝐡●ế●т.
Một gia đình hạnh phúc mỹ mãn bởi vì một gốc dược liệu mà chịu tai họa diệt môn, nếu không xảy ra chuyện đó, có lẽ nàng đã thành thân cùng biểu ca, hơn nữa còn có hài tử đáng yêu."Rõ ràng rất chán ghét tên cẩu Hoàng đế kia nhưng cứ phải bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón, ta biết làm như vậy rất có lỗi với biểu ca nhưng vì 𝒷á-ο т-𝖍-ù ta đều nhẫn nhịn, điều duy nhất ta có thể làm cho biểu ca là bảo vệ †_𝐡_â_𝖓 ⓣ𝖍_ể mình, ngoại trừ biểu ca không ai có thể chạm vào 𝐭-𝐡â-ⓝ 𝐭𝐡-ể ta."
Cơ Như Nhã bụm mặt, nước mắt theo kẽ hở ngón tay chảy xuống: "Nhưng hiện tại ta không muốn 𝖇*á*o 𝐭ⓗ*ù nữa, làm sao bây giờ? Ta không muốn b●á●𝐨 ✞ⓗ●ù nữa..."
← Ch. 0068 | Ch. 0070 → |