Không muốn 𝖈*𝒽ế*t sẽ không phải 🌜-♓ế-✝️ (1)
← Ch.0389 | Ch.0391 → |
"Nam nhân thối tha, ngươi dám.... dám làm chuyện như vậy với ta, ta muốn g.iế.t ngươi!!!"
Lâm Nhược Ảnh điên cuồng rống giận, hai mắt đỏ hồng như 𝖒·á·⛎, cầm lấy trường kiếm bên cạnh 𝐡𝐮𝐧●🌀 𝖍ă𝓃●𝖌 đâ*ⓜ về phía nam nhân...
Mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Ảnh đang không ngừng dùng kiếm đ●â●ⓜ 𝖛●à●⭕ người nam nhân kia.
Phụt!
M-á-⛎ tươi bắn tung tóe lên mặt nàng, khuôn mặt vặn vẹo lập tức nhiễm đầy ⓜá-⛎ tươi, không còn nhìn ra diện mạo vốn có....
Thân phận, danh vọng, những ánh mắt sùng bái...
Không có!
Tất cả đều không còn!
Đều là nam nhân đáng ⓒ·𝐡·ế·𝖙 này hủy hoại tương lai của nàng, cũng hủy hoại hình tượng của nàng trong mắt mọi người, tội đáng 𝐜𝖍ế·т vạn lần!
Tống Nhiên phục hồi lại tinh thần trước tiên, sắc mặt đại biến, đánh một chưởng vào 𝓃●🌀●ự●c Lâm Nhược Ảnh.
Một cỗ lực lượng trực tiếp rót vào ✝️♓.â.n 𝐭.h.ể nàng, phá hủy đan điền....
"Phụt!"
Lâm Nhược Ảnh bay ngược ra ngoài, đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm 〽️á-υ tươi, ɱá●⛎ me đầy mặt che đi sắc mặt trắng bệch.
"Người tới, mau đưa nam nhân này xuống chữa thương, hôm nay hắn bị ủy khuất, học phủ nhất định sẽ cho hắn một công đạo!" Thanh âm Tống Nhiên nghiêm túc, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía Lâm Nhược Ảnh đã bị dọa choáng váng, nói rõ ràng từng chữ, "Lâm Nhược Ảnh, ngươi không những mạnh mẽ 𝖈*ư*ỡ𝓃*ℊ 𝖇*ứ*c nam nhân kia, bây giờ còn muốn lấy mạng hắn, ngươi còn có gì để nói?"
Mạnh mẽ 𝒸·ưỡ·𝓃·🌀 🅱️·ứ·𝖈 nam nhân kia?
Lâm Nhược Ảnh kinh ngạc mở to mắt, cho dù dục hỏa đan trong cơ thể nàng phát tác nhưng tại sao lại thần trí không rõ? Đây nhất định không phải thật!
"Không! Không thể nào! Sao ta có thể làm ra chuyện như vậy? Là hắn! Là hắn thừa dịp ta bị thương mà khinh bạc ta, ta muốn 𝐠ïế·✝️ hắn!"
Hai mắt nàng đỏ bừng, sát khí nồng đậm.
Tống Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, cười lạnh nói: "Lâm Nhược Ảnh, ngươi cho rằng mọi người ở đây đều già cả mắt mờ, nhìn lầm hay sao?"
Lâm Nhược Ảnh lập tức chấn động, ngước mắt nhìn những khuôn mặt xung quanh.
Trong mắt những người đó có khinh thường, trào phúng, còn có chán ghét, những ánh mắt nhìn nàng vốn sùng bái, kính ngưỡng.... từ khi nào lại biến thành thế này?
"Chúng ta thật không ngờ Lâm Nhược Ảnh là loại người này.
"Đúng vậy, trước giờ ta đều sùng bái nàng như nữ thần, ai ngờ có thể phóng đãng đến mức đó, vừa rồi các ngươi có nghe nàng ⓡ·ê·𝐧 г·ỉ không? Chậc chậc, đúng là khiến tâm thần người ta nhộn nhạo."
"Lời Triệu Khuynh Tuyết nói lúc trước, nói không chừng là Lâm Nhược Ảnh sai khiến, nữ nhân này cùng nhiều nam nhân ái muội không rõ, đã sớm không còn thân trong sạch, động tác cũng thuần thục như thế, không biết đã có 🍳⛎.ⓐ.𝐧 𝐡.ệ với bao nhiêu nam nhân rồi."Những lời nghị luận của mọi người như những cái gai nhọn h⛎𝓃*g 𝐡ă*𝐧*𝐠 đ-â-𝖒 ѵà-🔴 lòng Lâm Nhược Ảnh.
Hai tai nàng ù đi, không còn nghe được thanh âm gì nữa, chỉ sợ hãi nhìn những ánh mắt khinh bỉ xung quanh.
Không!
Không phải như thế!
Trong lòng Lâm Nhược Ảnh hò hét, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào....
Giờ phút này, nàng cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều biến mất, chỉ còn lại một mình nàng trên đài luận võ, ánh mắt toát ra vẻ tuyệt vọng...
Sư phụ! Đúng rồi, nàng còn có sư phụ!
Lâm Nhược Ảnh nháy mắt hồi phục tinh thần, vội vàng nhìn về phía Võ Nghi, lập tức tìm lại được giọng nói, rống lớn lên.
← Ch. 0389 | Ch. 0391 → |