Truyện:Tuyệt Sắc Đan Dược Sư – Quỷ Vương Yêu Phi - Chương 1020

Tuyệt Sắc Đan Dược Sư – Quỷ Vương Yêu Phi
Trọn bộ 1566 chương
Chương 1020
Gánh nặng? khiếp sợ! (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1566)

Trong 18 tầng 𝐥⛎-🍸-ệ-n n-𝖌ụ-c, bởi vì chịu rất nhiều hạn chế nên đan dược sư ở đây còn trân quý hơn cả đại lục, huống chi là đan dược sư thiên giai trung cấp tôn quý như thế...

"Đúng vậy", Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch môi, "Chỉ cần các ngươi dẫn ta ra khỏi đây, ta sẽ trả thù lao cho các ngươi là một viên đan dược thiên giai trung cấp."

Nam tử lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt, thanh âm trầm thấp: "Yêu cầu của ngươi, tiểu đội chúng ta tiếp nhận."

"Đội trưởng!"

Nghe vậy, ⓜ●ỹ п●ữ nhỏ xinh kia trợn to mắt, nói: "Nhưng mà, rừng 𝐥𝐮*🍸*ệ*n 𝖓*gụ*𝖈 quá nguy hiểm, chúng ta dẫn nàng theo chẳng phải là gánh nặng sao? Tuy đan dược quả thật rất trân quý, nhưng chúng ta cũng không thể vì một viên đan dược mà mất mạng."

Nói xong, nàng ♓⛎_ⓝ_𝐠 ♓ă𝖓_ɢ trừng mắt Mộ Như Nguyệt, ngữ khí cảnh cáo: "Này, ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau rời khỏi nơi này?"

"Linh Nhi!"

Nam tử lạnh lùng còn chưa nói chuyện, nam nhân trung niên phía sau đã biến sắc, phẫn nộ quát: "Đội trưởng còn chưa nói chuyện, ngươi xen mồm cái gì?"

"Nhưng mà, cha..." Ân Linh nhấp nhấp miệng, ánh mắt ủy khuất.

Từ đầu đến cuối, nam tử lạnh lùng không thèm nhìn Ân Linh cái nào, trước sau vẫn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Đi thôi, sau khi đưa ngươi rời khỏi đây, nhiệm vụ kết thúc, lúc đó ngươi liền trả tiền thuê cho chúng ta."

"Được." Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch môi: "Đúng rồi, ta có thể hỏi một chút, đây là tầng thứ mấy của 18 tầng l*⛎*🍸*ệ*n 𝖓gụ*ⓒ?"

Nam nhân lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt, phun ra một chữ: "Sáu."

Tầng thứ sáu?

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, Phượng Kinh Thiên đang ở tầng thứ sáu, vậy chẳng phải nàng cũng trùng hợp đi vào tầng này sao? Không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy mình có thể lập tức đi vào tầng thứ sáu, hẳn là có liên quan đến Mộ Dung Thanh Sơ...

Ân Linh tức giận bất bình, lại không thể nói gì, chỉ phải im lặng đi theo sau đội ngũ.

Dọc đường đi nói chuyện với nhau, Mộ Như Nguyệt biết được nam nhân đội trưởng kia tên là Lãnh Diễm, còn nam nhân trung niên Ân Phong và 〽️-ỹ п-ữ nhỏ xinh Ân Linh là hai cha con, lần này bọn họ đi vào rừng ⓛ⛎γệ*n ⓝɢ*ụ*𝐜 là vì một nhiệm vụ...

"Đúng rồi, Mộ cô nương", Ân Phong quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, cười nói, "Không biết ngươi tới nơi này làm gì?"

"Tìm một vị bằng hữu", Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, nhàn nhạt hỏi, "Các ngươi có biết biển lửa 𝐥uyệ_𝓃 n_ɢ_ụ_𝒸 là nơi nào không?"

"Biển lửa 𝖑цÿệ-п 𝐧-gụ-c?"

Mọi người đều ngẩn ra, bất giác dừng chân, ánh mắt khiếp sợ nhìn Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt sờ sờ đầu, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"Cô nương", thần sắc Ân Phong nghiêm túc, "Ngươi tìm biển lửa ⅼ.𝐮.γ.ệ.𝓃 ⓝⓖụ.↪️ làm gì? Chẳng lẽ, vị bằng hữu của ngươi đang ở trong biển lửa 🦵_⛎γệ_n 𝓃_🌀ụ_𝒸?"

"Cái này..." Mộ Như Nguyệt hơi dừng một chút, "Ta chỉ nghe nói đến biển lửa 👢-𝐮🍸ệ-n ռℊụ-𝐜, cho nên muốn đi tìm hiểu một chút..."

"Thì ra là thế."

Ân Phong thở phào một hơi, cười nói: "Mỗi một tầng 👢.⛎🍸ệ.𝖓 𝖓🌀ụ.c đều sẽ có một nơi để xử phạt, ở tầng thứ sáu, nơi đó được gọi là biển lửa ⅼ⛎🍸ệ·𝐧 𝐧ɢ·ụ·𝖈, chỉ có những người tội ác tày trời mới bị đày vào biển lửa 𝖑⛎𝓎.ệ.𝓃 𝖓🌀ụ.c chịu phạt, ở trong đó, 🌴●𝒽●â●n †●ⓗ●ể không thể tồn tại, ⅼ●i●ռ●ⓗ 𝒽●ồ●n vĩnh thế bất diệt, đời đời kiếp kiếp phải chịu đựng hỏa hình! Bất quá, rất ít người biết biển lửa 👢_⛎_𝖞_ệ_п п_ℊụ_𝐜 ở nơi nào, chúng ta cũng không rõ ràng lắm."

Chương (1-1566)