Cửa 🦵u🍸.ệ.𝐧 𝓃.🌀.ụ.↪️ (1)
← Ch.1014 | Ch.1016 → |
"18 tầng 𝖑_ⓤ_y_ệ_п 𝖓🌀_ụ_↪️?"
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, lẳng lặng chờ lời nói tiếp theo của Mộ Dung Thanh Sơ.
"18 tầng ⓛu●𝖞●ệ●𝓃 пg●ụ●c cũng không cùng một khái niệm với địa ngục, 18 tầng ⓛ𝖚●𝐲ệ●𝖓 ռ●g●ụ●𝖈 kia là không gian thí luyện mà một cường giả thời viễn cổ lưu lại, có rất ít người có chìa khóa mở cánh cửa 𝐥𝖚🍸ệ·𝓃 𝖓·🌀ụ·↪️, trong tay ta đúng lúc có chìa khóa, có điều, các ngươi không thể đi vào cửa ⅼ·⛎🍸·ệ·n ռℊụ·𝖈 trong Bắc Ma cung, nhưng vẫn còn một nơi có cửa 𝐥ц●y●ệ●n пℊ●ụ●𝐜...."
Ánh mắt Mộ Dung Thanh Sơ ngưng trọng hẳn lên, đôi mắt thanh lãnh nhìn nữ tử trước mặt: "Phượng Kinh Thiên đang ở tầng thứ 6 của 18 tầng l𝖚ⓨ●ệ●ռ п●𝐠ụ●c, biển lửa 🦵𝐮𝓎ệ●𝖓 𝐧●ɢ●ụ●🌜, trong tay ta cũng chỉ có chìa khóa 6 tầng phía dưới, có thể đưa ngươi vào trong đó, thời gian trong biển lửa ⅼⓤ*𝐲ệ*п 𝖓ℊụ*↪️ khác với thế giới bên ngoài, trong đó 1 năm tương đương với 1 tháng ở Đông Đảo, cho nên chỉ còn cách đi đến đó ngươi mới có thể nâng cao thực lực nhanh chóng."
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, quả thật đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến 18 tầng l_ⓤÿệ_ⓝ ռ_ɢụ_c này, nhưng bất luận thế nào nàng cũng sẽ mang Phượng Kinh Thiên ra ngoài!
"Vô Trần", nàng thu hồi suy nghĩ, nhìn nam nhân bên cạnh, "Ta muốn đi vào 18 tầng ⓛuyệ*𝓃 𝓃🌀*ụ*𝒸, nhưng ta không yên tâm nơi này, thực lực hiện tại của Bắc Quân đã mạnh đến mức không thể địch nổi, hơn nữa còn có những chuyện Mộ Dung Thanh Sơ đã nói, cho nên, ta muốn chàng thay ta bảo hộ người thân của ta..."
Nơi này, dù sao còn có nhiều người nàng không yên lòng.
Mà người nàng hoàn toàn tín nhiệm cũng chỉ có một mình Dạ Vô Trần...
"Vô Trần", tựa như cảm nhận được sự lo lắng trong lòng hắn, Mộ Như Nguyệt cười khẽ, "Đừng quên, bên cạnh ta còn có Tiểu Hoàng Nhi, thực lực của hắn mạnh đến mức chúng ta không dám tưởng tượng, có hắn ở bên, chàng có thể hoàn toàn yên tâm, bất luận thế nào ta nhất định sẽ bình an trở về gặp chàng."
Vẻ mặt Dạ Vô Trần ngả ngớn, vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ռɢ*ự*↪️, đôi mắt tím nhìn nữ tử trong п𝐠ự·ⓒ, tươi cười tà mị: "Nguyệt Nhi, chỉ cần ⓛ●ı●𝓃●𝒽 𝒽ồ●n ta bất diệt, ta có thể cam đoan với nàng, người thân của nàng tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì! Đây là lời hứa của ta với nàng."
Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp.
Đời này kiếp này, nàng có thể gả cho một nam nhân toàn tâm toàn ý trả giá vì mình, còn có gì phải tiếc nuối nữa?
Mộ Như Nguyệt ôm chặt Dạ Vô Trần, nhón chân 𝖍-ô-𝐧 nhẹ lên môi hắn, nhưng một nụ ♓●ô●п nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, thời điểm Mộ Như Nguyệt vừa buông tay ra thì tay Dạ Vô Trần đột nhiên dùng chút lực, nàng liền ngã vào lồng ng_ự_𝒸 ấm áp kia.
Dạ Vô Trần đã quên mất bên cạnh còn có Mộ Dung Thanh Sơ, 𝐡uռ-g ♓ă-п-𝐠 𝖍.ô.n 〽️ô.𝖎 nữ tử, ♓ơ*ℹ️ 𝐭𝖍*ở 𝓃*ó*𝓃*🌀 𝓇ự*𝐜 quanh quẩn bên tai cùng thanh âm nam nhân khàn khàn trầm thấp vang lên.
"Nguyệt Nhi, ta chờ nàng trở về..."
Thật lâu sau, hắn mới buông nữ tử trong 𝐧𝐠_ự_𝒸 ra, trong lòng luyến tiếc nhưng Dạ Vô Trần cũng hiểu được, nếu hắn cũng đi rồi thì không còn ai có thể bảo hộ Đậu gia.
Mặc dù có mấy cường giả vô thượng, nhưng cũng không phải là đối thủ của Bắc Quân.
Nếu lúc trước hắn quyết định yêu nàng, vậy hắn sẽ không để nàng phải lo lắng sau này phải đi cứu người...
"Vô Trần, ta sẽ nhanh chóng trở lại."
Mộ Như Nguyệt nhếch môi, quay đầu nhìn Mộ Dung Thanh Sơ, hỏi: "Còn bao lâu nữa sẽ đến tai ương diệt thế?"
"Ba tháng."
Ba tháng sao? Nói cách khác, nàng chỉ còn thời gian ba năm để nâng cao thực lực của mình....
← Ch. 1014 | Ch. 1016 → |