Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 06

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 06
Tuyết giáng trần duyên
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Biệt thự rất buồn. Tôi đi dạo vài vòng từ trên xuống dưới mà vẫn không tìm thấy việc gì có thể làm. Hóa ra nhàn quá cũng là một gánh nặng. Thế là tôi dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài đường, ngắm người và xe. Nhưng hơn nửa tiếng qua đi, ngoài người tuyết dưới sân làm bạn, tôi cũng không hề nhìn thấy bóng chim bay qua.

Không biết Nghê Lạc Trần đang bận làm gì? Đột nhiên tôi lại thấy nhớ căn phòng vẽ yên tĩnh đó.

Chuông cửa reo, tôi vội vã lao xuống dưới nhà. Là một chàng trai đưa đồ ăn đến. Trong lòng tôi ít nhiều cũng có cảm giác thất vọng.

"Là Tổng giám đốc Nghê bảo tôi đưa đến ạ."

Tôi gật đầu đỡ lấy hộp cơm. Xem ra Nghê Lạc Trần sợ tôi chết đói trong căn biệt thự lạnh lẽo này.

Vào phòng bếp, đặt hộp cơm cải chíp xào nấm lên mặt bàn, tôi nhìn rất lâu mà không muốn ăn. Khăn bàn ăn và bức tường có hoa văn màu xanh làm cho tôi có cảm giác muốn làm một cái gì đó. Nhưng ở nhà bếp liệu có việc gì nhẹ nhàng mà tôi có thể làm được? Tôi bất giác đi lục tìm mì ăn liền, tìm hơn mười phút mà vẫn không thấy. Cuối cùng mệt quá ngồi lên ghế nghỉ. Lẽ nào đến mì ăn liền Nghê Lạc Trần cũng không có sao?

Do dự mãi, tôi quyết định đi ra ngoài mua.

Đến phòng thay đồ, trong tủ quần áo bày la liệt trang phục nữ. Tôi không cần lựa chọn cầu kì, vì tôi biết chắc chắn Nghê Lạc Trần đã phối hợp các bộ đồ rất tuyệt rồi mới treo lên mắc, tôi chỉ cần mặc vào người là được. Tôi nghĩ là vợ một nhà thiết kế thời trang, việc hưởng thụ một chút đặc quyền như thế cũng là điều đương nhiên.

Thay xong quần áo tôi mới phát hiện một thẻ tín dụng và một chùm chìa khóa để ở trên bàn. Phía dưới có một tờ giấy nhắn: Lạc Tuyết, khi đi ra ngoài em nhớ mang theo thẻ tín dụng và chìa khóa.

Tôi bật cười, bỏ chìa khóa vào trong túi. Còn cái thẻ tín dụng mà Nghê Lạc Trần để lại, tôi cũng không để ý lắm. Tôi không coi đó là một sự khinh rẻ, chỉ là tôi không cần nó thôi. Nhớ hôm trước hôn lễ, Chu Oánh từng nói với tôi, phải biết cách nhận quà mà đàn ông tặng cho, đó cũng là một cách để duy trì lòng tự trọng của phụ nữ. Nhưng tôi luôn cảm thấy, cái lí do duy trì sự tự trọng này dường như không hợp lí lắm. Huống hồ tôi chỉ ra ngoài mua mì ăn liền thôi. Nếu định mua máy bay hay pháo cối, e rằng bán cả Nghê Lạc Trần đi cũng không đủ.

Ngoài ra, tôi cũng không có khái niệm nhiều về tiền nong lắm. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi thường mặc quân phục, ăn cơm nhà ăn. Hơn nữa mẹ lại không cho phép tôi mua đồ đắt tiền về nhà. Vì thế, từ ngày vào quân ngũ, tôi có thói quen để tiền vào tài khoản. Tiền tiết kiệm ngoài việc thỉnh thoảng bị Lạc Vũ lấy mất một ít thì vẫn còn nguyên. Tôi tự cho mình là một nhà tiểu phú.

Ra đến ngoài, cả bầu trời xám xịt. Gió lạnh từ bốn bể ào ào thổi tới.

Tôi bất giác ôm chặt lấy cái khăn quàng cổ, nhìn xung quanh. Đây là khu dân cư vô cùng cao cấp và yên tĩnh. Nhưng đối với tôi, nó cũng là một nơi vô cùng xa lạ. Bây giờ đi đâu mua mì cũng trở thành một vấn đề khó đối với tôi.

Khi còn đang tần ngần thì phía trước có một chiếc xe BMV chạy đến, dừng ngay trước mắt tôi.

"Cô Lạc, cô đi đâu vậy? Tôi đưa cô đi." Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi từ trên xe bước xuống, vừa hỏi vừa giúp tôi mở cửa xe.

"Ông là..."

Tôi bối rối nhìn ông ta.

"Tôi là lái xe của Tổng giám đốc Nghê."

Tôi khách sáo gật đầu. Nhưng tôi chỉ ra ngoài để mua mì ăn liền thôi, không cần đến một chiếc xe hào nhoáng, lịch sự như vậy.

Nhìn cánh cửa xe đã mở ra một lúc, quay sang ánh mắt chờ đợi của người lái xe, tôi miễn cưỡng bước lên. Tôi không muốn ngày thứ hai sau đám cưới ở bên ngoài đã truyền tai nhau, vợ Nghê Lạc Trần đi ra ngoài mua mì ăn liền. Tôi càng không muốn cho mọi người đồn thổi, vợ của Nghê Lạc Trần ngoài việc đứng nghiêm, nghỉ, bước đều... thì không biết làm gì cả.

"Cô đi đâu?" Người lái xe hỏi sau khi tôi lên xe. Ông ấy dường như đã trút được một gánh nặng.

"Cho tôi đi đến trung tâm thương mại Thắng Lợi."

Xe từ từ chuyển bánh. Khoảng hơn hai mươi phút sau đã đến trung tâm mua sắm sầm uất.

Trước mắt tôi, một trung tâm thương mại sang trọng không hiểu đã mọc lên từ khi nào. Những hàng hóa bày la liệt và người đi dạo phố nườm nượp cũng làm cho tôi hết sức lạ lẫm và hiếu kì. Tôi bắt đầu nghi ngờ, là tôi từ bỏ cuộc sống hay cuộc sống này không dung nạp tôi? Có lẽ sống trong thành phố này lâu, cộng với việc thường xuyên ở trong quân ngũ nên tôi đã không để ý đến sự thay đổi chóng mặt của cuộc sống bên ngoài.

Xuống xe, tôi đi vòng quanh quảng trường trung tâm mua sắm, trong lòng hơi bối rối. Nếu như mẹ biết được tôi lặn lội đến đây chỉ để mua mì ăn liền chắc chắn sẽ mắng tôi là đồ rửng mỡ.

Tôi hòa với dòng người vào quảng trường khu mua sắm, đi cầu thang máy đến tầng ba bán trang phục nữ. Đã đến rồi thì cứ đi xem vậy. Dẫu sao tôi cũng là người chẳng có việc gì làm nên có thể đi dạo cho đỡ buồn. Ý định mua mì ăn liền ban đầu đã không còn nữa...

Tôi cứ đi, cứ đi. Đến cửa hàng giới thiệu sản phẩm của một nhãn hàng, phía trên treo chữ Snowlet nổi bật, tôi hiếu kì đi vào.

Trong quầy hai cô bán hàng trẻ tuổi đang nhiệt tình giúp một cô gái mặc thử trang phục. Còn một cô khác cứ lẽo đẽo theo sau tôi, giới thiệu các kiểu dáng mà cô cho rằng thích hợp với tôi. Kì thực, tôi vô cùng thất vọng với các kiểu dáng treo trên giá. Có lẽ đây là những sản phẩm Nghê Lạc Trần thiết kế thuận theo thị hướng đám đông. Tôi cho rằng, ngoài việc quá lòe loẹt ra, so với những bộ trang phục treo trong tủ ở nhà, những sản phẩm này dường như thiếu một cái gì đó.

Tôi mang một chút thất vọng bước ra khỏi quầy. Ra đến cửa tôi bị thu hút bởi một cái áo khoác ngắn màu đen mà manơcanh đang mặc. Thiết kế và cắt cúp mang hơi hướng đơn giản, phóng khoáng của Nghê Lạc Trần. Ở cổ tay và cổ áo đều thêu những bông hoa tuyết ba chiều lấp lánh. Trong tôi thoáng qua một cảm giác ấm áp rất mơ hồ.

Đúng vậy, trong thế giới trắng đen của Nghê Lạc Trần, dường như luôn luôn có được sự huyền bí sâu xa và phức tạp. Tôi đã có lúc bị mê hoặc bởi nó...

"Thưa cô, cô thật tinh tế. Đây là bộ sưu tập "Tuyết lạc trần ai" mà Nghê Lạc Trần thiết kế cho Snowlet, là sản phẩm được giải trong tuần lễ thời trang Paris."

"Tôi có thể thử nó không?"

"Rất xin lỗi, đây là hàng trưng bày, không bán. Những tác phẩm do chính tay Nghê Lạc Trần thiết kế không bao giờ bày bán ở các trung tâm thương mại."

"Chính tay..." Tôi quay đầu lại hỏi, chỉ vào những sản phẩm trong quầy và hỏi: "Ý của cô là những sản phẩm đó không phải do Nghê Lạc Trần thiết kế?"

"Đương nhiên rồi. Đó là mẫu của những nhà thiết kế khác trong Snowlet thiết kế. Những tác phẩm của nhà thiết kế tên tuổi sao có thể mang ra treo ở đó được."

"Ý của cô là, thiết kế của anh ấy chỉ treo ở tủ trưng bày trong triển lãm thời trang ở Paris?"

Trước câu hỏi của tôi, cô bán hàng chỉ cười cười mà không trả lời.

Gian thương, đích thực là gian thương, treo đầu dê, bán thịt chó... Trời ạ, tại sao tôi có thể nói anh ấy thế được nhỉ? Dù sao anh ấy cũng là chồng tôi. Nghĩ đến một tháng tôi ở trong phòng vẽ của anh chứng kiến hàng ngày anh đều tô tô vẽ vẽ rất chăm chỉ. Những thứ đó trong mắt tôi đều là những thứ vô cùng hoàn mĩ. Tuy nhiên anh luôn nói mình chưa thực sự hài lòng. Và thế là một tháng trời vất vả đã tan thành mây khói. Tôi nghĩ, đằng sau một tác phẩm thành công hẳn ẩn chứa rất nhiều sự nỗ lực và trả giá mà người bình thường không thể hình dung được.

Tôi hậm hực bỏ đi khỏi gian hàng Snowlet. Xem ra tôi không có duyên với bộ trang phục này, thậm chí đến quyền mặc thử cũng không được. Cũng giống như cuộc hôn nhân của tôi và Nghê Lạc Trần, chúng tôi đâu có quá nhiều trách nhiệm với nhau.

Tiếp tục đi dạo thêm một vòng nữa, tôi vừa đi vừa nghĩ về bộ sưu tập "Tuyết lạc trần ai". Khi ra đến ngoài thì trời đã sẩm tối, tuyết lại lất phất rơi. Người lái xe vẫn kiên nhẫn đứng ngoài đợi. Tôi thấy có một cảm giác vô cùng bất an.

Về đến nhà thì trời đã tối. Ánh đèn vàng hắt ra ngoài từ cửa sổ ngôi biệt thự.

Nghê Lạc Trần mở cửa cho tôi. Bộ quần áo mặc ở nhà màu tráng được phủ cái tạp dề màu hồng, bên trên thêu hình hai chú lợn con rất dễ thương, tôi không chịu được cười phá lên. Anh ấy chẳng để ý tôi cười vì cái gì, tiện tay phủi nhẹ những bông hoa tuyết trên đầu tôi, dịu dàng nói: "Em đi dạo phố cũng ghê đấy chứ."

Tôi há hốc miệng trong giây lát. Đây là người đàn ông lạnh lùng, thậm chí là nhà thiết kế kiêu ngạo hay sao? Nhưng tôi không thể không thừa nhận, điệu bộ của anh trông rất dễ thương. Ánh đèn dịu nhẹ hắt vào gương mặt anh, làm cho khuôn mặt trở nên sinh động và đáng yêu. Tôi cười cười, xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà mà anh đã để sẵn, theo anh vào nhà bếp.

Trên bàn ăn bày sẵn các món ăn đầy màu sắc. Nếu như trước kia tôi nhất định sẽ hoài nghi việc nó có thể ăn được hay không, nhưng hiện tại... Nhìn qua màn khói phía nhà bếp bốc lên, cả gian phòng trùm lên một không khí ấm áp. Tôi thấy có chút cảm động, bất giác hướng về anh ấy và hỏi: "Anh đang nấu ăn à?"

"Không có lưu học sinh nào mà lại không biết nấu ăn. Những tháng ngày gặm bánh mì quả là vô cùng khó khăn..." Anh vừa cười vừa trả lời.

Có lẽ hai người chúng tôi đều đã quen với cuộc sống yên tĩnh, nên một lúc sau chúng tôi vẫn không nói chuyện, tôi chỉ đứng ở bên cạnh nhìn anh bận rộn. Tôi nghĩ, nếu như đó là Giang Triều thì nhất định tôi sẽ áp vào anh, ôm eo anh từ phía sau, úp mặt vào tấm lưng rắn chắc của anh, nói với anh, tôi hạnh phúc và vui sướng biết nhường nào. Nhưng nhìn Nghê Lạc Trần, trong lòng tôi luôn có cảm giác cố ý tránh xa anh. Thực ra, những đường nét cơ thể anh đều rất đẹp, khi chuyển động toàn thân anh toát lên một mùi vị rất đàn ông, vô cùng cuốn rũ và mê hoặc...

"Thời gian này anh đang chuẩn bị cho triển lãm tác phẩm cá nhân. Sau khi kêt thúc anh sẽ đưa em đi chơi. Em hãy tận dụng khoảng thời gian này thích đi đâu thì đi."

"Vâng."

Anh quay đầu nói chuyện với tôi. Mặt tôi hơi nóng lên, sợ anh phát hiện tôi đang chăm chú quan sát mình, tôi liền lấy câu chuyện để chuyển hướng...

"À, đúng rồi, hôm nay em đi trung tâm mua sắm và có ghé gian hàng của Snowlet."

"Vậy sao? Em có ý kiến gì không?" Anh vừa xào rau vừa hỏi.

"Em thấy những bộ trang phục treo ở đó rất bình thường. Ý tưởng thiết kế đều rất nông cạn."

"Snowlet là một nhóm làm việc cực kì xuất sắc. Tuổi đời trung bình không quá ba mươi." Anh nhẹ nhàng phản bác tôi.

Nhìn thấy bộ dạng chẳng thèm để ý đến những điều tôi nói của anh, tôi bật cười. Con người này sao mà kiêu ngạo, tự phụ đến vậy.

"Còn một vấn đề nữa..." Tôi gắp một miếng dưa chuột đưa vào miệng và nói tiếp, "Tại sao ghi là gian hàng của Snowlet mà lại không bán các tác phẩm của anh. Đây chẳng phải là lừa gạt người tiêu dùng hay sao?"

Nghê Lạc Trần nghe vậy cũng không hề tức giận, anh chỉ cười nhẹ, "Em đúng thật là ăn cây táo rào cây sung, đến tố anh thay cho người tiêu dùng. Anh chỉ có thể nói với em, nhà thiết kế chân chính là người dẫn đầu các trào lưu, không phải là người đi theo các trào lưu."

"..."

Anh thấy tôi nửa hiểu nửa không ngồi ngẩn ra ở đó liền cười: "Thôi, đi thay quần áo, rửa chân tay rồi qua giúp anh. Chuẩn bị ăn cơm."

"Được."

Tôi nhẹ nhàng đáp lại rồi đi ra khỏi nhà bếp.

Đến phòng thay quần áo đứng lặng người ở đó. Tôi không ngờ rằng, cái áo khoác màu đen trong bộ sưu tập "Tuyết lạc trần ai" trưng bày ở gian hàng lúc nãy lại được treo ở chỗ bắt mắt nhất trong gian phòng này. Tôi đưa tay nhẹ nhàng sờ vào nó, thậm chí còn hơi thận trọng một chút. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại trân trọng nó như vậy...

"Em thích không?"

Đằng sau tôi có tiếng người nói, tôi không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ gật.

"Em thử đi."

Tôi ngoan ngoãn cởi bỏ áo khoác và mặc chiếc áo đó vào. Nó dường như được thiết kế theo số đo của tôi, thật vừa vặn. Nhìn mình trong gương, tôi cũng thoáng nhận thấy vẻ cảm động trong đó...

"Tại sao anh lại đồng ý?"

"Cái gì cơ?"

"Đồng ý lấy em làm vợ?"

"Ai rồi cũng sẽ phải kết hôn mà." Anh từ tốn trả lời.

"Sao anh không tìm người anh yêu để cưới?"

"Yêu ư? Cái trò đó anh cai từ hơn mười năm trước rồi."

"Gì thế? Mười lăm tuổi đã bị con gái làm tổn thương sao?"

"Đúng vậy. Bị một cô ngốc không có trái tim làm tổn thương."

"Là Lạc Vũ sao? Hình như không phải, nó cũng rất thích anh mà."

"Đừng đoán mò nữa. Với trí thông minh của em thì không thể đoán ra đâu."

"Vậy nếu em đoán đúng thì sao?"

"Vậy thời gian khổ hạnh của anh sẽ kết thúc."

Tôi hơi hoang mang, hướng theo ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm bên ngoài tĩnh mịch, từng chùm hoa tuyết rơi xuống đất, "Tuyết lạc trần ai"...

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)