Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 59 (cuối)

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 59 (cuối)
Ngoại truyện: Một nhà ba người – Bức tranh ngọt ngào hạnh phúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau khi lễ trao giải kết thúc, Nghê Lạc Trần hào hứng kéo tôi vào trong xe của anh, Từ Dĩnh chỉ có thể tự mình bắt xe đi về khách sạn. Tôi nhìn cô ấy qua cửa xe và cười hối lỗi, Nghê Lạc Trần lại nói hết sức thoải mái, "Không sao đâu, cho cô ấy một cơ hội để tìm bạn trai người Pháp."

"Ông chủ như anh quả thực là vô cùng chu đáo, lại còn quan tâm đến cả hôn nhân đại sự của nhân viên nữa cơ đấy." Tôi trừng mắt nhìn anh, sau đó quay đầu nhìn ra cảnh đêm ở bên ngoài cửa xe.

Cảnh đêm của Pháp cũng giống như ở Trung Quốc, bầu trời chăng đầy những vì sao lấp lánh, ánh trăng đẹp không gì sánh được. Chỉ có điều đường phố ở đây sực mùi nước hoa và hương vị cà phê, không giống như ở thành phố D.

"Con đường này là đại lộ Avenue des Champs-Eacute, cũng được gọi là Lysées. Đây là con phố đẹp nhất của Paris..." Anh chưa nói hết câu liền quay đầu sang nhìn tôi cười hì hì và hỏi, "Không phải em đang so sánh nơi đây với thành phố D đấy chứ?"

Đáng ghét, đến cả điều đó anh cũng biết được.

Tôi hơi ngượng ngùng, lấy hết sức dõng dạc nói: "So sánh thì đã làm sao? Paris đẹp đến mấy thì cũng không phải nhà của em."

"Chỉ cần xem em có muốn không thôi, đợi khi nào em cởi bộ quân phục ra thì chúng ta di cư đến Pháp, anh sẽ làm hẳn cho em hộ khẩu của Paris nhé, mà không phải hộ khẩu ngoại ô đâu đấy..."

Tôi bị anh chọc cười, cứ có cảm giác cái miệng của anh giảo hoạt hơn trước rất nhiều.

Nghê Lạc Trần dường như không vội quay về, anh vừa lái xe chầm chậm vừa kể cho tôi nghe những câu chuyện về con phố hơn ba trăm tuổi này, rồi nói về văn hóa lịch sử nước Pháp, từ Khải Hoàn Môn đến con sông Seine, rồi bảo tàng lịch sử Musée du Louvre, từ tháp Eiffel đến cung điện Versailles, từ Nhà thờ đức Bà đến Nhà hát lớn. Giọng anh chầm chậm nhẹ nhàng, bất giác khiến tôi nhớ lại những tác phẩm văn học nổi tiếng của những nhà văn Pháp cực kì vĩ đại cuối thế kỉ mười tám đầu thế kỉ mười chín mà tôi đã từng đọc ở thời phổ thông...

Thời gian chầm chậm trôi qua, được đi với người mình yêu, ở một đất nước lãng mạn như Pháp, tôi cứ có cảm giác bay bổng không thực. Tôi hơi thò đầu ra ngoài cửa xe để ngắm những kiến trúc thế kỉ trước cũng như những ngọn đèn gia cố ở giữa hai hàng ngô đồng dày đặc hai bên đường. Cả đường phố sáng trưng bởi những ngọn đèn đường. Tất cả các cửa hàng nhỏ, rạp chiếu phim, nước hoa, quần áo, từ cổ chí kim, từ văn học đến nghệ thuật... đều toát lên hơi thở lãng mạn mà chỉ Paris mới có.

Đột nhiên xe của chúng tôi lướt qua một đôi tình nhân người Pháp đi bên đường. Chàng trai trẻ người Pháp ôm lấy vai bạn gái của mình, trong tay cô gái còn cầm một bó hồng đỏ thắm và cười hết sức ngọt ngào... Tự nhiên tôi lại muốn bông đùa Nghê Lạc Trần."Nghê Lạc Trần, anh cũng tặng em một bó hoa đi."

"Được thôi..." Nghê Lạc Trần đáp ứng một cách vô cùng hào sảng. Nhưng đột nhiên anh lại vỗ tay lên túi quần rồi nói: "Chết rồi, anh không có tiền."

Tôi nhìn anh cực kì khó hiểu.

Anh cười rồi giải thích: "Chẳng phải sau khi anh chết, toàn bộ công ty để lại hết cho em sao? Lần này đến Paris, ông nội chỉ mua cho anh vé máy bay lượt đi. Ông nói nếu như không tìm thấy Lạc Tuyết, hoặc Lạc Tuyết không chịu đưa anh về thì chỉ còn có cách duy nhất là lưu lại Paris ăn xin thôi. Chẳng phải em cũng luôn muốn xa anh đó sao?"

Tôi biết anh lại đang đùa mình nên dựa người vào lòng anh, gục vào vai anh nũng nịu, "Lạc Trần, em không cho phép anh nhắc đến từ 'chết' nữa đâu. Em sợ. Một lần là đủ rồi, anh có hiểu không?"

Anh vỗ nhẹ vào mặt tôi rồi nói cực kì thành khẩn, "Không bao giờ xảy ra những chuyện như vậy nữa đâu. Anh hứa đấy."

Phía trước là một cửa hàng hoa, Nghê Lạc Trần đánh xe vào rồi đậu ở bãi đỗ xe. Sau khi đỡ tôi xuống xong, anh chẳng vội vàng làm gì mà cúi đầu cài khuy áo giúp tôi. Động tác của anh rất chậm, dường như mỗi lần cài xong một cúc anh đều dừng lại vài giây. Hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt tôi. Tôi hít hà, cố gắng kìm giọt nước mắt lại. Vào giờ khắc quá đỗi hạnh phúc này, tôi không muốn để nước mắt che mất tầm mắt của mình.

Sau khi cài xong khuy áo cuối cùng, anh ngẩn đầu nhìn tôi cười, "Lạnh không?"

Tôi lắc đầu. Thời tiết lúc này ở Paris khoảng trên dưới một độ C, nhưng tôi không hề lạnh một chút nào, ngược lại, còn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Khi anh bước ra từ cửa hàng hoa với một bó hoa hồng phấn trong tay, tôi đã không thể nào nén được nước mắt...

Anh ung dung bước gần về phía tôi. Tôi đột nhiên nhớ lại ngày chúng tôi kết hôn, anh cũng mặc bộ quần áo lễ phục màu đen như vậy, tay cũng cầm một bó hoa hồng phấn, bước tới từ trong tuyết. Chỉ khác là nụ cười lúc này của anh dịu dàng hơn, ấm áp hơn rất nhiều...

"Em ngốc thật, khóc gì vậy? Hay là chê bó hoa anh mua quá nhỏ? Chê nó không còn tươi nữa?" Anh vuốt nhẹ lên đầu rồi trao bó hoa vào tay tôi, "Màu đỏ rực rỡ đến mức khiến người ta thấy tuyệt vọng, anh luôn có cảm giác màu hồng phấn là màu của hi vọng... Lạc Tuyết, anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ để cho em phải tuyệt vọng nữa..."

Anh nói rồi dùng tay ôm lấy mặt tôi, cúi đầu xuống, từ từ và cẩn thận, hôn hết tất cả những giọt nước mắt lăn trên má tôi. Tôi hơi lùi lại liền bị anh dùng hai tay ôm chặt lấy eo, anh cúi đầu nói: "Em đừng ngượng, nếu như không hôn người mình yêu ở Paris, chắc chắn về nhà sẽ cảm thấy hối hận..."

Bờ môi tôi bị phủ kín bởi bờ môi mềm mại, nhẹ nhàng, ấm áp của anh, vô cùng ngọt ngào...

Nụ hôn của anh nhẹ nhàng, mềm mại và rất lâu, nó còn mang mùi vị hỗn hợp giữa hương cà phê ngào ngạt khắp phố, mùi nước hoa, mùi của bánh gatô và phô mai. Lại còn cả hương hoa hồng nhè nhẹ... Một lúc lâu sau tôi vẫn không thể định thần lại được, để mặc cho nụ hôn vô tận của anh kéo mình về quá khứ, ngọt ngào. Sự ngọt ngào sau khi đã trải qua đau khổ đến tột cùng.

"Thơm quá." Tôi thật thà thốt ra câu nói đó ngay sau khi bờ môi anh rời xa bờ môi tôi.

"Em nói anh sao?"

"Không phải, là mùi hoa..."

Sau khi có được câu trả lời của tôi, anh nhíu nhẹ hai hàng lông mày, bĩu môi xem chừng oan uổng vô cùng. Tôi không nhịn được cười phá lên, tôi vô cùng yêu cách biểu đạt thái độ của anh như vậy.

"Lạc Trần, mình về đi."

"Ừ." Anh gật đầu, sau đó cười một cách ranh mãnh: "Ở đây dẫu lãng mạn đến mấy, tự do đến mấy thì có một số việc cũng không thể làm được."

"Đáng ghét."

Về đến khách sạn tôi cứ nghĩ anh sẽ nhào vào ôm tôi lên giường ngay tức thì, nhưng anh không hề làm vậy mà từ từ cởi áo khoác cho tôi. Sau đó anh lùi lại một bước để nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi từ chân lên đầu. Chỉ môt thoáng thôi tôi có cảm giác mình bị anh nhìn xuyên thấu, nổi cả da gà...

"Có phải em trở nên xấu xí không?"

"Không phải..." Anh lắc lắc đầu rồi cười nói, "Em vốn dĩ đã rất xấu!"

"Đáng ghét!" Tôi ngã vào người anh nũng nịu nói: "Anh có hối hận khi lấy em không, dù chỉ một chút?"

"Không hề, anh chỉ hối hận khi thiết kế bộ trang phục buổi tối cổ sâu thế này. Nó khiến em quá lộng lẫy, làm cho bờ ngực em phơi ra trước mặt bọn đàn ông người Pháp. Anh thật là biến chất..." Ngữ điệu của anh càng ngày càng nhỏ dần, dường như đang hút hồn người đối diện từng chút một.

Tôi cúi đầu ngượng ngùng nhìn vào bộ ngực trắng nõn của mình. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đẹp đến mê hoặc lòng người.

"Bà xã, anh không thể đợi được nữa. Anh không tắm đâu..." Anh ôm lấy tôi, giọng nói khàn khàn: "Đều tại em. Em không những ăn mặc và trang điểm gợi cảm, lại còn cố làm ra vẻ mời gọi anh nữa..."

"..."

Đêm càng ngày càng yên tĩnh, chỉ còn hơi thở gấp gáp của hai chúng tôi.

Cảm giác được ôm anh trong vòng tay vô cùng chân thực. Những vùng nhạy cảm trên cơ thể chạm vào nhau giống như một luồng điện giật khiến người ta đê mê. Tôi không kìm được áp chặt hơn vào người anh thì thào: "Lạc Trần, em không thể rời xa anh được nữa."

Tôi cứ nghĩ anh sẽ ôm chặt tôi hơn, nhưng đến khi gần cao trào thì anh đột nhiên rời khỏi cơ thể tôi.

"..."

"Em yêu, em đã chuẩn bị tâm lí sinh em bé chưa vậy?"

"..."

"Sau khi từ Mĩ trở về, anh đã làm tiểu phẫu tháo nút thắt ống dẫn tinh."

"..." Đây là món quà quý giá nhất mà ông trời hay chính anh ban tặng cho tôi?

Tôi gật đầu liên tục, ôm chặt lấy eo của anh và dùng hành động để trả lời, tôi đã chuẩn bị tâm lí, mọi thứ đều đã sẵn sàng cả rồi.

"Nhưng mà..." Anh đột nhiên bĩu môi giống như đang làm nũng, "Bà xã, em nhất định phải hứa với anh..."

"Cái gì?"

"Phải hứa với anh là khi có con rồi, em không được thờ ơ với anh. Hứa với anh không bao giờ dành toàn bộ tâm trí và sức lực chỉ cho con thôi. Hứa với anh không được vì con mà bỏ rơi anh. Hứa với anh không được chỉ yêu con mà không yêu anh..."

"Em hứa với anh khi anh và con cùng khóc, em sẽ dỗ dành anh trước rồi mới dỗ con." Tôi cười.

"Vậy thì mình sinh con nhé..."

Anh lại tiến vào tôi, một luồng điện ấm áp lan tỏa khắp người, khiến tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Năm năm sau, cũng một ngày mùa đông tuyết rơi trắng trời, những bông hoa tuyết giống như những thiên thần trắng muốt bay lượn trên không trung...

"Mẹ ơi, mẹ phải cài cúc áo vào đi, nếu không thì tuyết lọt vào trong áo, mẹ sẽ bị đau bụng đấy ạ."

Nghê Lãng, cậu con trai năm tuổi của tôi không quên nhắc nhở tôi khi đang đắp người tuyết ngoài sân. Ngay từ khi con được một tuổi, anh đã dạy cho con rằng, là đàn ông thì phải biết bảo vệ người phụ nữ của mình. Đối với Nghê Lãng, mẹ chính là người phụ nữ của bé.

Tôi nhìn dáng con lũn cũn vì mặc nhiều quần áo giống một cục bông di động, bàn tay nhỏ bé vụng về bốc tuyết để đắp thành người tuyết, luôn miệng nói: "Đắp một người tuyết bố, đắp một người tuyết mẹ, rồi đắp thêm một Lang Lang nữa là cả nhà mình đoàn tụ." Đây chính là lời Nghê Lạc Trần hứa với con trước khi đi Paris."Khi trận tuyết đầu mùa đến, Lang Lang đắp xong ba người tuyết rồi bố sẽ quay về."

Nói đến cái tên Lang Lang, tôi lại thấy buồn cười.

Lang Lang đến với chúng tôi trong niềm hạnh phúc nhưng cũng thật không dễ dàng gì. Trong két sắt nhà tôi chỉ để duy nhất một tờ đảm bảo của ông nội, ở đó cũng viết một câu duy nhất: "Tiểu Nê và Lạc Tuyết, hãy sinh một đứa đi. Ông nội đảm bảo sẽ không bao giờ giành nó đâu." Khi đó tôi chỉ cảm thấy đây là trò đùa của hai ông cháu, không ngờ khi về đến nhà Nghê Lạc Trần trịnh trọng đặt nó vào trong két bảo hiểm. Tôi hỏi anh, "Anh không tin ông nội sao?" Anh lắc đầu và nói: "Không phải, đây là trách nhiệm đối với con. Sau này con lớn lên rồi, anh sẽ kể cho con nghe tất cả mọi chuyện."

Về sau, khi tôi vừa lấy được giấy chẩn đoán mang thai, tôi liền trở thành một con gấu mèo của đại gia đình họ Nghê. Tôi được chiều chuộng, đối xử như quốc bảo. Mẹ chồng tôi mỗi lần gọi đến đều hỏi, bụng to như thế nào rồi, có thấy em bé đạp chưa. Thực ra khi vừa mới bắt đầu tôi không hề cảm nhận được gì cả, chỉ biết ăn và ngủ. Còn Nghê Lạc Trần ngoài thời gian phải đi làm ra, lúc nào cũng ở bên tôi. Tối anh úp mặt vào bụng tôi nói chuyện với con trai giống như đang tâm sự. Chỉ duy nhất có một câu anh nói đi nói lại nhiều lần, đó là: "Con trai, sau khi con sinh ra, con nhất định không được cướp mẹ Lạc Tuyết của bố. Bởi vì người phụ nữ ngốc nghếch này là của bố rồi." Tôi bị anh trêu cho không nói được gì, không ngờ anh bắt đầu ghen với con khi còn quá sớm như vậy...

Ngày con chào đời cũng là ngày tuyết rơi ngập trời, trận tuyết dày đón con trai chúng tôi đến với thế giới này. Lạc Trần nói, con trai anh từ ngoài vào trong, từ trái tim đến tư tưởng đều trong trắng như tuyết.

Khi con oa oa cất tiếng khóc chào đời, tôi mệt đến không thể chịu đựng thêm được nữa, nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng Nghê Lạc Trần rơi lệ. Anh khóc không hề che giấu ngay trước mặt các bác sĩ, y tá và hộ lý... Tôi biết, anh là người mong chờ con đến với chúng tôi hơn bất kì ai khác... Về sau, tôi nghe được một điều mà rất nhiều y tá, hộ lý truyền tai nhau. Đó là khi con chào đời, những người cha rơi lệ chắc chắn là những người cha tình cảm nhất. Nhưng điều đáng buồn cười là người cha tình cảm này ban đầu lại không muốn sinh em bé. Em bé của tôi luôn mỉm cười với bất kì ai đến thăm ở bệnh viện. Nụ cười của con vô cùng dễ thương, cộng thêm làn da trắng muốt như tuyết, giống y như thiên thần nhỏ bé đến với thế giới này, khiến cho mọi người ai nấy đều quý mến... Nhưng mỗi lần thấy bố đến thăm, con đều khóc ngằn ngặt, không bao giờ cười với bố cả. Nghê Lạc Trần vô cùng buồn rầu, sau đó chúng tôi đoán là, có thể quá trình anh dạy con từ trong bào thai đã quá thành công, vì thế trước khi chào đời anh đã khiến cho con coi mình như kẻ địch, làm cho con luôn chuẩn bị tâm lý để giành mẹ với anh.

Đêm hôm đó, phòng bệnh vô cùng yên tĩnh. Tôi mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ thì chợt tỉnh giấc. Tôi nhìn thấy Nghê Lạc Trần đang ôm cậu con trai khóc oe oe, anh nhẹ nhàng dỗ con, "Ngoan nào, con yêu, đừng khóc. Con đã đến với thế giới của bố mẹ rồi nên bố sẽ tặng cho con một món quà vô cùng quý giá. Đó là bố sẽ cho con mượn Lạc Tuyết làm mẹ, kỳ hạn trong hai mươi bảy năm, không tính lãi. Đợi con lớn lên rồi sinh con, con nhất định phải để cho vợ mình làm mẹ của con con nhé. Như vậy thì món nợ của con và bố sẽ được thanh toán sòng phẳng..."

Nghe anh nói mà tôi muốn phì cười, tôi đột nhiên phát hiện con trai của chúng tôi không khóc nữa mà lại nằm trong lòng bố cười thành tiếng, giọng cười vô cùng dễ nghe. Nghê Lạc Trần vội ôm con quay lại giường rồi vui vẻ nói: "Lạc Tuyết, Lạc Tuyết, con cười với anh rồi này, con trai đang nhìn anh cười rồi này..." Anh vui sướng như một đứa trẻ, khiến tôi đau lòng. Từ khi tôi vào bệnh viện đến giờ, anh bỏ hết công việc lại để có thể ở bên tôi suốt ngày. Nhiều người đùa tôi, hỏi rốt cục là tôi sinh con hay là Nghê Lạc Trần sinh con?

Nhưng việc khó khăn nhất không phải sinh con mà chính là việc đặt tên cho con. Ban đầu Lạc Trần và tôi bàn bạc với nhau sẽ nhờ ông nội và bố tôi mỗi người chọn một chữ, sau đó hợp lại thành tên của bé. Nhưng ông nội và bố tôi đều là quân nhân, hai người đặt quá nhiều kì vọng vào cháu nên chữ được chọn chính là "Tướng" và "Quân". Nghê Lạc Trần lẩm bẩm: "Nghê Tướng Quân, Nê Tướng Quân... Lạc Tuyết, em có thấy cái tên này giống như bảo con là con hổ giấy không?"

Tôi ngồi ôm con, cười bảo đâu có. Anh cũng chẳng thèm để ý tôi mà lần lượt gọi điện thoại cho ông nội và bố, nhờ hai người chọn giúp một chữ khác. Về sau chúng tôi đều nhận thấy Nghê Lạc Trần quá kén chọn. Ông nội và bố tôi hình như lật hết cả từ điển, số chữ mà hai người chọn chưa đến hàng ngàn nhưng chắc chắn đã vượt qua hàng trăm, vậy mà anh vẫn chưa vừa ý. Sự việc nghiêm trọng dẫn đến mức mỗi lần ông nội nhận được điện thoại của anh là mắng luôn, còn bố tôi thì dứt khoát không nghe điện thoại nữa. Chẳng còn cách nào khác, bố chồng Nghê Thiên Hằng của tôi liền đặt tên cho cháu, ông đặt là Nghê Lãng. Ông chỉ hi vọng cháu sẽ lớn lên khỏe mạnh và vui vẻ. Tuy Lạc Trần không hài lòng với cái tên này lắm nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định dùng nó. Tôi rất hiểu tâm sự của Nghê Lạc Trần, anh luôn nói, người trong nhà họ Nghê chỉ có bố anh là không bao giờ tư lợi, mọi thứ với ông đều rất bình thường. Bởi anh không sử dụng những chữ ông nội chọn để đặt tên cho con trai mình nên đã khiến ông nội đố kị. Chính vì vậy, ông không bao giờ gọi tên chính thức Nghê Lãng, ông toàn gọi bé là Tiểu Bạch Nhãn Lang, ông nói nhà họ Nghê có thêm một con sói nhỏ không có lương tâm nữa... Để khiến ông hài lòng, tên gọi ở nhà của con trai tôi là Lang Lang, tới giờ bé đã năm tuổi, mọi người ai cũng quen với cái tên này rồi...

Sự xuất hiện của Lang Lang không chỉ mang đến niềm vui bất tận cho gia đình nhỏ của chúng tôi mà còn khiến các thành viên vốn luôn bận rộn của nhà họ Nghê thường xuyên tụ tập ở chỗ tôi hơn. Cứ mỗi tháng ông nội lại đến thành phố D một lần, thương lượng với chúng tôi để ông đưa Lang Lang đi chơi vài ngày, Nghê Lạc Trần kiên quyết không đồng ý. Nhưng năm năm qua, mỗi khi học viện nghỉ đông thì gia đình chúng tôi đều đến Bắc Kinh ở một tháng, để ông nội cảm nhận được niềm vui tứ đại đồng đường.

"Mẹ ơi, mẹ lại cười một mình rồi. Bố nói với con là mỗi lần nhìn thấy mẹ như vậy thì đều phải nhắc nhở mẹ..."

Âm thanh non nớt, nhỏ bé của Lang Lang kéo tôi về với hiện tại. Xem ra Nghê Lạc Trần luôn ra sức tàn phá hình tượng của tôi trước mặt con. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy anh và con chơi với nhau, tôi bất giác cong miệng lên, Nghê Lạc Trần lại nói: "Em cứ cười suốt cả ngày, anh thật sự sợ em cười đến mức ngớ ngẩn mất..." Nói xong anh lại lẩm bẩm một mình: "Nhưng mà thôi cứ cười đi, bình thường đã đủ ngốc rồi, chẳng nhẽ lại còn có thể ngốc hơn nữa được sao?"

"Mẹ ơi, hôm nay bố có từ Paris về không vậy? Trước khi đi bố đã nói với con, khi nào Lang Lang đắp xong ba người tuyết thì bố sẽ quay về để chơi với con và mẹ..." Ánh mắt của con trai tôi càng ngày càng giống Nghê Lạc Trần, đen lay láy. Nó nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn ngộ nghĩnh, cứ như tôi là người hứa với nó vậy. Tôi biết nó nhớ bố, Lạc Trần của tôi đi Paris được gần nửa tháng rồi. Anh chưa bao giờ hứa hão cả, nhưng trời tuyết rơi dày như thế này...

"Cục cưng, chúng ta không chơi nữa nhé. Bên ngoài trời lạnh quá. Con đi vào nhà đợi bố với mẹ nhé."

"Không được gọi con là 'cục cưng'. Bố nói con là con trai, phải học cách bảo vệ mẹ."

"Được rồi, con trai bé nhỏ của mẹ. Bây giờ mẹ làm sủi cảo cho con ăn nhé." Tôi ôm con mà có cảm giác như đang ôm một cục tuyết nhỏ, khuôn mặt nhỏ xinh lạnh lạnh úp vào lòng tôi. Y như bố của thằng bé, anh luôn nhấn mạnh mình là đàn ông, nhưng lại luôn thích úp mặt vào lòng tôi, quấn lấy tôi không rời...

"Hôm nay bà nội không đến mà. Tại sao mẹ lại làm sủi cảo cho con ăn? Bố nói bố nhất định không gặp chuyện gì đâu, mẹ cũng nhất định không phải xuống bếp..."

Tôi không nói gì nhưng trong lòng cứ âm thầm trách Nghê Lạc Trần, tại sao anh lại luôn phá vỡ hình tượng của tôi trước mặt con vậy?

Tuyết rơi mỗi lúc một dày thêm, xem ra lời hứa của Lạc Trần khó có thể trở thành hiện thực được.

Sau khi tắm cho Lang Lang xong tôi liền dỗ cho con ngủ trước. Tuy bé có đôi chút thất vọng nhưng vẫn rất ngoan. Trước khi ngủ Lang Lang còn không quên nhắc tôi là nếu như bố quay trở về thì tôi nhất định phải đánh thức nó dậy.

Tôi đắm đuối nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Lang Lang. Mỗi khi ngủ say, khóe miệng nhỏ của Lang Lang thường cong lên, không biết đang nằm mơ thấy giấc mộng đẹp gì đây. Tôi không nhịn được bật cười... Lúc này tôi nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ ở ngoài sân, tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng tiến lại gần. Tôi tự nhiên có cảm giác vô cùng xúc động trong lòng mà không thể thốt lên được...

Cánh cửa phòng ngủ của con trai bật mở, có lẽ vì không muốn mang không khí lạnh vào nên Nghê Lạc Trần đứng trước cửa nhìn tôi, mỉm cười, "Anh đoán em đang ở trong phòng của Lang Lang." Áo khoác và tóc của anh đều phủ đầy tuyết, đến cả mi mắt của anh cũng có hạt tuyết lấp lánh. Chính anh, nụ cười mỉm của anh luôn luôn khiến tôi say lòng.

Tôi vội vàng đặt Lang Lang nằm xuống giường, thằng bé đang say giấc nồng. Tôi cố tỏ vẻ không vội vã mà đến gần anh hơn, "Bão tuyết to như vậy mà anh vẫn về sao? Quá nguy hiểm."

Anh ôm chặt tôi rồi nói rất nhỏ."Máy bay về thành phố D bị hủy chuyến, anh đành phải bay về Bắc Kinh, rồi từ Bắc Kinh đi tàu hỏa về đây đấy."

"Lạc Trần..." Tôi úp mặt vào ngực anh muốn khóc. Thực ra những lời hứa như vậy không cần phải thực hiện, nhưng anh luôn luôn nghiêm túc trong mọi chuyện.

"Suỵt..." anh đặt ngón tay lên trên miệng ra hiệu yên lặng. Sau đó anh cởi áo khoác ngoài đưa cho tôi, còn mình nhẹ nhàng đi đến bên giường của Lang Lang. Anh sờ nhẹ lên lớp chăn mỏng mà Lang Lang đắp ở bên ngoài rồi nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm điều gì...

"Anh đang tìm gì thế?" Tôi hỏi nhỏ.

"Ti giả."

"Trời, con anh lớn như vậy, đã bỏ ti từ lâu rồi." Tôi trừng mắt nhìn anh.

"Thì cũng phải luyện tập từ nhỏ, sau này lớn lên lấy vợ chẳng phải vẫn còn dùng sao?"

"Anh thật hư đốn. Anh..."

Tôi chưa dứt lời liền bị tay anh ôm chặt vào lòng. Hai chúng tôi đi về không gian riêng của mình.

"Nhớ anh không?" Anh không vội vàng gì, chỉ khẽ luồn tay vào lớp áo ngủ mỏng của tôi, nhẹ nhàng, chầm chậm ngao du trong đó. Anh như đang giải tỏa nỗi nhớ nhung sau bao ngày xa cách."Vợ yêu, anh vội vã quay trở về nên không kịp mua quà gì cho em." Cơ thể anh vẫn lạnh nhưng bàn tay lại vô cùng ấm áp.

"Ngốc à, anh quay về chính là món quà quý giá nhất của em rồi." Tôi nhẹ nhàng nói, cọ cọ đầu vào cằm anh. Những bông tuyết dính ở đó có chút lạnh, nhưng cảm giác lại vô cùng thoải mái.

Thật lâu hai chúng tôi không ai nói gì, chỉ dựa vào nhau, nhìn ra trận tuyết ngoài cửa sổ. Tuyết lạc trần ai, dường như chỉ có một thứ âm thanh đang vang lên bên tai chúng tôi mà thôi...

Là lời tuyết khe khẽ nói: Trần, được rơi vào trong vòng tay anh là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này của em. Mùa đông năm nay, em nguyện được tan chảy vì anh.

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-59)