Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 57

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 57
Thiên sứ gẫy cánh rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trong quán ăn sang trọng và yên tĩnh chỉ có hai chúng tôi dùng bữa. Trên mặt bàn là một bó hoa hồng cực lớn, nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên Nghê Lạc Trần tặng hoa cho tôi. Tôi nghĩ có lẽ gương mặt tôi đã đỏ ửng vì ngượng ngùng. Tôi và anh ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn ăn, vị rượu vang ngọt thơm cứ quanh quẩn bên chúng tôi. Có lẽ phải có một thời gian thử thách như vậy thì trái tim mới tiến lại gần nhau hơn.

Bên cạnh chúng tôi là một nhạc công đang chơi một bản nhạc nhẹ nhàng mà tôi không biết tên. Âm thanh tuyệt đẹp của nó bay bổng trong không trung, tôi không biết nên gọi đó là sự lãng mạn hay xa hoa, có lẽ cả hai đều đúng...

Khi dùng bữa, Nghê Lạc Trần cứ nhìn tôi chằm chằm và mỉm cười. Nụ cười của anh ngọt ngào như ly rượu vang, khiến tôi chìm đắm, không thể cưỡng lại được...

Tôi cũng không nhớ chúng tôi đã mất bao nhiêu thời gian để dùng xong bữa trưa xa xỉ này.

Chúng tôi ngồi vào trong ô tô, xe từ từ chuyển bánh tiến về khu mua sắm sầm uất nhất thành phố như một người đang vô cùng lưu luyến thế giới này. Không hiểu tại sao trong đầu tôi lại thoáng có ý nghĩ như vậy.

"Em vui không?"

Nghê Lạc Trần cười rồi hỏi tôi, kéo tôi về thực tại. Tôi gật đầu, nhìn ra thế giới huyên nào ngoài cánh cửa xe ô tô. Tôi có cảm giác như hai chúng tôi đã hoàn toàn bỏ lại sau lưng thế giới ồn ào, náo nhiệt. Sau đó, anh dừng xe ở trước cửa trung tâm mua sắm lớn nhất và cũng sang trọng nhất thành phố D. Anh nói vì thời gian không có nhiều nên chỉ có thể dẫn tôi đi mua sắm ở trung tâm thương mại này...

Đây là lần đầu tiên hai chúng tôi dạo phố cùng nhau. Tôi khoác tay anh đi giữa một rừng ánh mắt ngưỡng mộ, được sống suốt đời bên cạnh một người đàn ông như thế này đúng là vô cùng đáng tự hào. Có vài phóng viên muốn đến chụp hình chúng tôi nhưng bị Nghê Lạc Trần nhẹ nhàng từ chối, đây cũng là lần đầu tiên anh bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng ra để đối mặt với bọn họ. Cũng có thể do lần trước mấy đồng nghiệp của họ bị cảnh cáo không nhẹ nên hôm nay chúng tôi cũng không bị làm phiền quá nhiều. Nghê Lạc Trần đưa tôi đi dạo từ tầng một đến tận tầng thượng. Anh mua cho tôi hết túi to đến túi nhỏ, bất kể tôi có dùng đến những thứ đó hay không. Hai tay anh khệ nệ xách những món đồ mà chúng tôi vừa mua, nhất quyết không đồng ý để tôi san sẻ giúp anh. Anh nói, anh muốn cho tôi biết được cảm giác khi có người xách đồ hộ là như thế nào. Tôi bèn cười và nói, "Người giúp việc sang trọng cao quý thế này, em quả thật không dám hưởng đâu..."

Buổi tối mùa hè, rèm cửa dày đã chặn những soi mói của trăng sao ngoài cửa sổ lại.

Trên chiếc giường mềm mại và ấm áp, trong ánh sáng vàng dìu dịu của ngọn đèn trên tường chiếu xuống, Nghê Lạc Trần ôm chặt lấy tôi. Cơ thể của anh tiếp xúc với cơ thể tôi trong từng tế bào. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng và mềm mại, bàn tay vuốt ve trước ngực tôi, lúc lên, lúc xuống, lúc mạnh, lúc nhẹ... không hề vội vàng chút nào. Anh vừa khẽ thở dốc, vừa nhìn vào đôi mắt tôi, dường như rất chú trọng đến cảm xúc của tôi lúc đó.

Tôi ôm chặt lấy anh, cảm nhận cơ thể nóng bỏng mà tôi khao khát đã lâu, dường như đó là cảm giác chân thực duy nhất lúc này...

Tôi có ảo giác như mình vừa quay trở về đêm tân hôn.

Xong việc, Nghê Lạc Trần đưa cho tôi một cốc sữa ấm và bảo tôi uống. Anh nói lâm lắm rồi tôi chưa từng được ngủ một giấc thật sâu, anh sẽ ở bên tôi và ngắm nhìn tôi ngủ. Tôi dựa vào vùng ngực ấm áp của anh rồi chìm nhanh vào giấc mộng... Tôi mộng thấy rất nhiều thứ, đầu tiên là nụ hôn ấm áp mềm mại, ngọt ngào giống như gió xuân, sau lại như một trận mưa rào, cả khuôn mặt và cơ thể tôi đều ướt và lạnh. Nhưng tôi biết anh vẫn ôm chặt lấy tôi nên tôi không hề tỉnh dậy. Về sau tôi mơ hồ nghe tiếng anh hát, đó là bài hát về đôi cánh của thiên sứ, tôi vẫn còn nhớ như in cái lần ở đảo Hải Nam, Nghê Lạc Trần đã ngồi bên cạnh tôi và nhẹ nhàng hát khẽ bài hát này...

"Lá rụng theo gió bay về đâu,

Còn trên không trung tiếng xào xạc,

Giống như đôi cánh của thiên sứ,

Bay qua hạnh phúc của đôi ta.

Những nơi tình yêu từng tìm đến,

Vẫn như lưu hương ngày hôm qua,

Còn sự ấm áp quen thuộc ấy,

Giống như đôi cánh của thiên sứ,

Bay qua trái tim của đôi ta.

Tôi tin rằng em vẫn ở đây,

Chưa từng rời xa tôi một ngày,

Tình yêu của tôi như thiên sứ,

Sẽ bảo vệ em chăm sóc em,

Nếu như cuộc đời chỉ có vậy.

Tôi sẽ tìm một thiên sứ thay tôi chăm sóc em..."

Không biết tại sao tiếng hát trong giấc mơ của tôi lại bi thương đến vậy, nó giống như lời từ biệt nhẹ nhàng của anh. Tôi muốn tỉnh dậy nhưng không hiểu tại sao không thể mở mắt được. Về sau, tôi còn nghe thấy tiếng người thì thầm bên tai: "Lạc Tuyết, anh đi đây. Em đừng buồn, hãy coi như anh đi xa thôi. Em đã có thể tự mình đứng vững, anh ra đi cũng yên lòng hơn. Anh đã tính rồi, tay của anh từng bị thương hai lần vì em, anh cũng vì em mà bị đánh hai lần, là một thằng đàn ông mà không biết bao nhiêu lần phải khóc vì em, sự đau khổ mà em mang đến cho anh cái gì cũng gấp đôi, nghĩ đến những điểm xấu này, cuối cùng anh cũng có thể dằn lòng rời xa em... Sau này, khi không có anh ở bên cạnh, em nhất định phải mỉm cười đối mặt với mọi thứ. Đến khi em có thể mặc chiếc váy cưới này, tìm được hạnh phúc mới của mình, ở trên thiên đường anh cũng sẽ mỉm cười..."

"Lạc Tuyết, hãy quên anh đi. Anh vẫn còn có quá nhiều tâm sự không thể nói hết, anh phải đi tìm Nghê Thiên Vũ để hỏi xem, ngày xưa tại sao ông ấy lại bỏ rơi anh. Hỏi xem, ông ấy có từng thật lòng yêu mẹ anh chưa?"

Tôi tỉnh dậy từ giấc mộng bi thương đó. Trời vừa tang tảng sáng, nước mắt tôi rơi xuống gối ướt đẫm, phía bên kia giường trống không lạnh lẽo...

Ở bên cạnh tôi là một chiếc đồng hồ không chạy nữa, kim chỉ vào thời điểm cách đây hai ngày, hoặc nói chính xác hơn là đúng một ngày một đêm. Phía dưới đồng hồ có một tờ giấy."Lạc Tuyết, duyên phận của chúng ta dứt ở X giây, X phút, X giờ, ngày X, tháng X và năm X. Hãy tha thứ cho anh. Suốt cả cuộc đời, anh chỉ phụ em một lần thôi, chỉ một lần đã là quá đủ rồi."

"Nghê Lạc Trần, anh là đồ khốn. Anh bỏ thứ gì vào trong sữa cho em uống vậy?"

Tôi vừa khóc vừa hét lên rồi lao xuống dưới giường, vội vàng đi tìm chiếc còi thủy tinh. Đó là vật duy nhất có thể gọi được tính mạng của anh lúc này. Anh đã từng nói với tôi rằng, nếu như muộn quá rồi thì cũng không kịp nữa.

Tôi quên mất khóc lóc, quên mất đau thương, chỉ gắng sức đi tìm chiếc còi đó. Tôi lật tung từng góc nhà, cuối cùng cũng không thể không chấp nhận hiện thực, chiếc còi và Nghê Lạc Trần đều đã biến mất, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời của tôi...

Khi tôi gọi điện thoại để cầu cứu thì không một ai nhà họ Nghê nghe máy, kể cả ông nội. Sau đó tôi tìm được Tử Dĩnh thì mới biết, mấy ngày trước cô ấy bị Nghê Lạc Trần điều đến một thành phố khác để kiểm tra công việc. Còn anh tự mình đặt vé máy bay tới Hải Nam... Hóa ra đúng là anh đi tìm Nghê Thiên Vũ, đi hỏi ông ấy, tại sao mình lại bị bỏ rơi...

Tôi gọi điện thoại cho Giang Triều, bởi bây giờ chỉ còn mình anh mới có thể đi tìm Nghê Lạc Trần cùng với tôi. Nhưng trong điện thoại tôi khóc không dứt, tôi không thể nói ra được một chữ nào thành tiếng...

"Lạc Tuyết, em đừng khóc nữa, hãy đợi anh, anh sẽ đến ngay."

Tôi khóc càng ngày càng kinh khủng. Tôi hi vọng người nói ra câu này với tôi là Nghê Lạc Trần biết bao nhiêu. Lúc này tôi mới thực sự hiểu được, Giang Triều là người đã từng bước vào trái tim của tôi, do vậy để quên thì chỉ cần một người khác thế chỗ. Còn Nghê Lạc Trần lại là mạng sống của tôi, tôi không thể hiểu được làm thế nào mới quên đi được một người đã từng trở thành tính mạng của mình, phải chăng chỉ có một cách duy nhất, đó là từ bỏ sinh mạng của bản thân?

Bầu trời và biển cả ở Hải Nam mang một màu xám xịt. Tôi gào to "Tiểu Nê", gắng sức tìm anh dưới biển, mấy lần suýt bị sóng nhấn chìm. Nhưng lúc đó thậm chí tôi còn hi vọng biển sẽ nhấn chìm tôi xuống tận đáy. Có như vậy thì tôi mới tìm lại được Lạc Trần của tôi...

Giang Triều và Dư Na gắng sức kéo tôi lên bờ. Nhưng tôi gào khóc lên và nói: "Tôi không lên, Tiểu Nê của tôi vẫn đang nằm dưới đáy biển. Anh ấy sợ nước, anh ấy đang đợi tôi đến cứu anh ấy..." Nhưng tôi thực sự đã cạn kiệt chút sức lực cuối cùng. Hóa ra tình yêu đôi khi cũng hoàn toàn bất lực, đến cả tính mạng của Lạc Trần nó cũng không thể níu được. Giờ khắc này, nó chẳng là gì, tôi cũng chẳng còn gì, tôi đã hoàn toàn trắng tay rồi...

Trong cơn hoảng hốt, tôi thấy ông nội, bố chồng và cả mẹ chồng tôi. Tất cả mọi người dường như đều gầy rộc đi chỉ sau một đêm. Ông nội nhìn tôi lắc đầu, nói là Tiểu Nê không còn nữa, rồi ông bỏ đi...

"Cái gì mà không còn nữa? Anh ấy không thể bỏ mặc cháu, anh ấy đã từng nói giao cháu cho bất kì ai anh ấy cũng không yên tâm..." Tôi khóc và đuổi theo sau thì bị mẹ chồng tôi ngăn lại, bà giao tôi cho Giang Triều rồi nói: "Lạc Tuyết, con hãy đối diện với hiện thực đi. Con cứ như thế này thì Lạc Trần ra đi cũng không thể yên tâm đâu."

Nhìn thấy nước mắt của bà, tôi mất hẳn tri giác...

Cho đến khi tôi thực sự tỉnh lại, thực sự đối mặt với sự thật, tôi mới biết mình đã ngây ngây dở dở một tháng trời rồi. Điều đó cũng đồng nghĩa Lạc Trần của tôi đã rời xa tôi được một tháng hai ngày. Mẹ tôi nói, ông nội tái phát bệnh tim nên phải nhập viện. Còn mẹ chồng và bố chồng tôi cũng đến thăm tôi, nhưng tôi không nhận ra ai cả, ai tôi cũng đều gọi "Lạc Trần", gọi "Tiểu Nê". Tôi thực sự vô cùng hối hận bởi khi còn ở bên anh, tôi rất ít khi gọi anh thân mật như vậy, thậm chí đến cả từ "ông xã" cũng chưa từng gọi lần nào.

Sau khi ở viện thêm một tháng nữa thì tôi quay về nhà bố mẹ đẻ. Cứ mỗi buổi chiều, tôi lại ngồi ngây ra trước khung cửa sổ. Tôi nhớ anh, nhớ anh điên cuồng. Trước mắt tôi luôn xuất hiện gương mặt thanh tú, nụ cười mỉm, còn cả sự cao ngạo lạnh lùng của anh. Sự ân cần của anh chỉ dành cho một mình tôi, và cũng chỉ tổn thương một mình tôi. Tôi có cảm giác mình không thể đứng dậy được nữa, thậm chí tôi còn hi vọng mình cũng bị trầm cảm, cũng có thể đi gặp Lạc Trần. Tôi muốn hỏi anh xem, tại sao anh lại có thể tàn nhẫn vứt bỏ tôi như vậy...

Nhưng Giang Triều luôn nhắc nở bên tai tôi, tôi là một quân nhân, tôi không nên có ý nghĩ điên rồ đó. Lúc đó tôi mới phát hiện bố mẹ mình già đi rất nhiều. Khi Lạc Vũ đi Iraq, bố mẹ cũng không thể tiễn nó. Xem ra cuộc đời này, tôi không làm tròn được bất cứ trách nhiệm gì, thậm chí đến một người quân nhân chân chính tôi cũng không làm được... Đúng vậy, tôi chợt nhớ đến Dẫn Lộ, nhớ đến cô bé kiên cường hơn tôi hàng trăm lần. Tuy cô bé không còn mặc bộ quân phục trên người, nhưng tôi vẫn nhớ như in hình ảnh ấy. Có lẽ trong cuộc đời mỗi người đều không chỉ đối diện với thất bại một lần, tôi nên học cách kiên cường hơn, nếu không Lạc Trần của tôi sẽ không yên tâm chút nào cả. Hóa ra, anh ấy ép tôi học cách nấu ăn, buổi tối không ôm tôi, không truyền hơi ấm cho tôi chỉ với một mục đích duy nhất: Giúp tôi quen với những tháng ngày không có anh ở bên cạnh...

Dần dần tôi không còn rơi lệ nữa. Bởi tôi nhớ Nghê Lạc Trần đã từng nói với tôi, anh không thích nhìn thấy tôi khóc lóc, mỗi khi nhìn thấy tôi khóc trái tim anh như tan ra từng mảnh.

Thấm thoát anh đã rời xa tôi đúng ba tháng. Có người nói khi vớt thi thể anh từ dưới biển lên, trong tay anh vẫn cầm chặt chiếc còi thủy tinh. Chiếc còi cùng bức tranh đó chính là thứ kết nối anh và Nghê Thiên Vũ cũng như anh và tôi lại với nhau. Thực ra, cuộc đời của Nghê Lạc Trần vô cùng đơn giản. Anh không bao giờ quên được một số người, một số việc và hai đồ vật. Nhà họ Nghê không cho tôi nhìn mặt anh lần cuối vì sợ tôi quá đau buồn, cũng có lẽ bởi họ không thể tha thứ cho tôi được, đặc biệt là ông nội anh. Ông luôn cho rằng chính là tôi đã gián tiếp khiến cho ông mất đi Tiểu Nê. Về sau tôi cũng buông xuôi, không được nhìn cũng tốt, như vậy sẽ khiến tôi tin rằng Nghê Lạc Trần chỉ đi xa một thời gian mà thôi. Không chừng có một ngày nào đó, anh sẽ lại tìm về bên tôi.

Sau khi quay trở lại đơn vị, tôi kiên quyết thực hiện lời hứa với Nghê Lạc Trần trước kia. Trong thời gian một năm tôi không tiếp quản học viên mới, chỉ làm một số công việc đơn giản để rồi dành toàn bộ thời gian còn lại nhớ nhung anh. Dần dần tôi cũng quen với việc ban ngày không có vòng tay và sự quan tâm của anh, ban đêm một mình độc thoại trong căn phòng lạnh lẽo.

Ngoài ra, tôi cũng không giữ mối quan hệ với đồng nghiệp hoặc bạn bè khác giới, bởi vì Lạc Trần của tôi rất hay ghen.

Hôm Giang Triều kết hôn tôi cũng đến dự, tôi thực lòng mừng cho hạnh phúc của anh và Dư Na. Trong cuộc sống, tìm được người đi suốt cuộc đời với mình quan trọng hơn một tình yêu dữ dội rất nhiều. Hôm đó tôi luôn mỉm cười, nhưng trong đầu vẫn cứ hoài niệm về khoảnh khắc tôi và Lạc Trần kết hôn. Thậm chí cả điệu bộ anh dùng bàn tay ấm áp của mình để làm nóng đôi chân tôi dường như chỉ là sự việc của ngày hôm qua. Hóa ra, những điều đơn giản đó đã khắc sâu vào trong xương cốt của tôi, tuy rằng hôm đám cưới tôi chẳng có tâm trạng chú ý đến những điều đó.

"Cô ơi, 'bố tuyệt vời' sao không đến ạ? Cháu nhớ chú ấy..." Nựu Nựu nũng nịu trong lòng tôi vô cùng ngây thơ. Đúng là Nghê Lạc Trần luôn để lại một cảm giác khó quên cho người đối diện.

Tôi cọ nhẹ cằm vào đỉnh đầu Nựu Nựu rồi nói: "Bố tuyệt vời của cháu đi đến một nơi rất xa, hẳn cũng rất nhớ Nựu Nựu đấy."

"Nơi rất xa là ở đâu ạ? Là Paris phải không? Mẹ nói với cháu là 'bố tuyệt vời' đi Paris để nhận giải thưởng. Mẹ còn nói, 'bố tuyệt vời' là người đàn ông tốt thứ hai trên thế gian này, còn người đàn ông tốt nhất là bố Giang Triều."

Tôi cười cười, thực ra trong lòng rất muốn sửa lại cho Nựu Nựu rằng, 'bố tuyệt vời' mới là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này. Nhưng sau đó trong đầu tôi chợt thoáng có ý nghĩ, bộ váy cưới lộng lẫy mà anh tặng, có lẽ tôi nên gửi nó đến Paris để tham gia cuộc thi thiết kế thời giang thế giới.

Thành phố D đang đón đợt rét đầu tiên của mùa đông năm nay, bầu trời đầy những hoa tuyết bay phấp phới. Đột nhiên tôi phát hiện, mùa đông năm nay đặc biệt lạnh.

Tôi quay về ngôi nhà vắng vẻ nửa năm qua. Đây là ngôi nhà ấm áp mà Nghê Lạc Trần đã sắp xếp cho tôi. Tôi cố nén để những giọt nước mắt khỏi trào ra, do dự một lát rồi mới bước vào cửa nhà.

"Tiểu Tuyết à, sao bây giờ con mới về? Mẹ đợi con đã rất lâu rồi."

Hóa ra là mẹ chồng tôi. Tôi vội vàng mở cửa mời mẹ vào nhà. Mẹ chồng tôi gầy đi rất nhiều, tôi chẳng kịp nói gì, mà có lẽ cũng không thể nói được gì, giơ tay ôm chặt lấy mẹ."Mẹ, mẹ vẫn khỏe chứ?" Những giọt nước mắt không tuân theo lí trí, lã chã rơi xuống...

"Tiểu Tuyết, mẹ vẫn ổn. Trời lạnh như vậy, mẹ chỉ lo con quá cô độc nên mẹ đến thăm con thôi."

"Mẹ..." Sự an ủi của mẹ chồng càng khiến cho nước mắt tôi rơi xuống nhiều hơn, không gì có thể ngăn lại được.

"Con ngoan nào, đừng khóc nữa. Mẹ biết con nhớ Lạc Trần nhiều..." Mẹ chồng tôi liên tục vuốt vào lưng tôi, an ủi tôi.

"Mẹ, con xin lỗi, con đã không chăm sóc anh ấy chu đáo..."

"Con đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy. Con hãy đi cầu xin ông nội đi..."

"..." Tôi nhìn bà một cách khó hiểu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)