Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 55

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 55
Điều tra đời tư của anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nghê Lạc Trần nhìn tôi rồi lạnh lùng nói: "Em, em muốn bảo vệ người khác hả?"

"Không phải, do em... chính em làm đấy..." Tôi cúi cằm mặt xuống, chấp nhận bị mắng oan mà không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Có lẽ anh cảm nhận được tôi run người lên vì sợ hãi nên đã kéo tôi vào sát anh, sờ tay lên mái tóc tôi rồi nói: "Anh biết em không bao giờ làm như vậy. Tuy em bướng bỉnh nhưng lại rất ngoan ngoãn. Đừng sợ, cứ cho là em làm đi chăng nữa thì anh cũng không trách em đâu." Bàn tay anh mềm mại như trước đây, chỉ khác là nó quá lạnh khiến tôi không thể tìm được cảm giác ấm áp giống như những ngày trước.

Một lát sau, anh thấy tôi bình tĩnh trở lại mới từ từ buông tay tôi ra, nhìn kĩ lại bức tranh một lần nữa rồi lẩm bẩm giống như nói với bản thân mình: "Một thế giới màu xám, đến cả tình yêu cũng thành màu xám. Biển cả mênh mông kia chính là người yêu của ông ấy. Còn cái mảnh gỗ trôi dập dềnh kia có lẽ chính là anh... Ông ấy bị trói buộc bởi tình yêu nên mới từ bỏ tính mạng của mình..."

"Không, không phải vậy đâu..." Tôi không hiểu mình lấy dũng khí ở đâu mà dám đính chính lại anh, "Biển cả mênh mông chính là ông ấy, còn mảnh gỗ đó là anh và mẹ, ông ấy vẫn chưa biết phải làm như thế nào nên mới từ bỏ như vậy..."

"Rất tốt, em nói tiếp đi nào, dường như em còn hiểu ông ấy hơn anh rất nhiều." Nghê Lạc Trần nhìn chằm chằm vào tôi, hết sức ngạc nhiên, ánh mắt sâu thẳm của anh ánh lên tia sáng như hăm dọa người đối diện.

"Không phải, làm sao em có thể hiểu được ông ấy cơ chứ? Em chỉ có cảm giác tình yêu không thể khiến cho một người lại nảy sinh ra ý tưởng chết chóc mà thôi..."

"Ồ..." Nghê Lạc Trần cười khẩy một cái rồi hỏi tôi: "Vậy thì tình yêu có thể khiến người ta nảy sinh ra ý tưởng gì vậy? Sinh em bé hay sao?"

"..."

Tôi nóng hết cả mặt và giấu tờ giấy kiểm tra sức khỏe về phía sau lưng một cách vô ý thức.

"Đưa anh xem." Điệu bộ của anh giống như đang trêu đùa một đứa trẻ con. Anh kéo cái tay đang giấu sau lưng của tôi lại và giật lấy tờ kết quả rồi đọc một cách chăm chú. Một lát sau anh khua khua tờ giấy rồi nói: "Rất tốt, rất khỏe mạnh. Cũng có nghĩa là có thể sinh em bé rồi?" Anh cười híp cả mắt. Đây là nụ cười đẹp nhất của anh trong ngày hôm nay. Tôi bất giác cũng bị lây theo anh và mỉm cười.

Trong nháy mắt anh liền thu nụ cười đẹp đẽ đó lại rồi thở dài, "Ngốc ạ, em lại đây với anh." Nói xong anh cầm bức tranh đó và đi lên lầu, cái bóng cô đơn nghiêng nghiêng của anh khiến người khác không thể không thương xót.

Tôi cúi đầu xuống và rón rén đi sau anh.

Đến thư phòng, Nghê Lạc Trần lại treo bức tranh đó vào vị trí cũ ở trên tường. Vết ố bẩn màu vàng trên bức tranh trông càng rõ nét hơn dưới tác động của ánh đèn sáng, đầu lông mày của anh cau sát vào nhau. Tôi biết anh đang rất đau lòng vì bức tranh đó, bởi vì nó đã làm bạn với anh hơn hai mươi năm trời. Có thể nói không hề ngoa rằng Nghê Thiên Vũ đã truyền tâm hồn cho nó bằng chính tình phụ tử của mình, còn nó lại đi vào cuộc đời Nghê Lạc Trần bằng sự tàn khốc nhất. Hai cha con anh đã dùng hình thức im lặng như vậy để truyền cho nhau tình yêu và nỗi hận thù trong suốt hơn hai mươi năm qua. Nó không chỉ là sự an ủi đối với Nghê Lạc Trần mà cũng chính là cơn ác mộng của anh.

"Anh sẽ cho em xem một thứ..." Nghê Lạc Trần đã định thần lại, anh đi đến chỗ két bảo hiểm và mở nó ra. Ử trong két trống không, chỉ có một tập văn kiện được đặt ngay ngắn. Anh hơi do dự một lát rồi mới cầm tập giấy đó ra, để vào tay tôi rồi nói: "Anh cứ muốn nói với em, nhưng mà anh vẫn chưa tìm được cơ hội nào tốt để nói cả."

"Đây là cái gì vậy?" Tôi nhìn tập giấy anh đưa vào tay tôi, nó viết bằng tiếng Anh, tôi chẳng hiểu gì cả.

"Kết quả thắt ống dẫn tinh."

Anh thấy tôi hoảng sợ trừng trừng nhìn anh bèn quay mặt đi, nhìn về phía cửa sổ và nói: "Trước khi kết hôn anh đã đi Mĩ một chuyến để làm phẫu thuật này..."

"Tại sao vậy?" Tôi hỏi anh rất nhỏ, trái tim tôi trong phút chốc bỗng rơi xuống địa ngục. Niềm vui của cả buổi chiều... Hóa ra chỉ là một mình tôi tưởng bở mà thôi. Anh ấy vốn không có dự định sinh sinh con với tôi, ngay từ đầu đều do một mình tôi tự nguyện.

"Em rất thất vọng phải không?" Anh nhếch mép cười một cách đau khổ rồi bước chầm chậm đến trước cửa sổ, mở toang ra rồi nói: "Thực ra, suốt cuộc đời mình anh đã định sẽ không kết hôn. Anh không thể mang lại cho bất kì người phụ nữ nào niềm hạnh phúc lâu dài cả, do vậy anh không muốn hại người, hại mình. Chỉ cần trong lòng có hình bóng em đã là quá đủ với anh rồi... Anh không ngờ được mình lại có cơ hội được gặp lại em, rồi cưới em nữa... Nhưng khi đó em vẫn còn đang yêu Giang Triều, cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là để che mắt mọi người, nó cứ bị lung lay trong gió tuyết... Anh không muốn con của chúng ta sau này sẽ trở thành một Tiểu Nê thứ hai, chỉ có thể lớn lên bên cạnh ông bà nội, hoặc bên cạnh cụ nội... Còn nữa, chính là vì... là vì anh quá hận ông nội. Khi anh mới bảy tuổi ông đã bắt anh phải đối diện với sự sinh li tử biệt tàn khốc nhất thế gian này, vứt bỏ và bị vứt bỏ, do vậy anh không muốn có con chính là để báo thù ông..."

"Vẫn còn có nguyên nhân khác nữa đúng không?" Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm Nghê Lạc Trần, "Anh sợ con của chúng ta sau này cũng sẽ mắc bệnh trầm cảm giống anh. Bởi vì chính mắt anh nhìn thấy giờ phút cuối cùng trong cuộc đời bố đẻ Nghê Thiên Vũ, nó khiến anh vô cùng đau khổ, giày vò. Rồi sau này chính em cũng bị giày vò rất nhiều bởi chứng bệnh trầm cảm của anh, anh sợ con của chúng ta rồi cũng sẽ...

Ngay lúc đó Nghê Lạc Trần quay đầu lại nhìn tôi một cách đau khổ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt ưu tư đau khổ của anh như lúc này. Nó giống như có một thứ gì đó đang vỡ vụn trong anh. Cơ thể anh run lên bần bật, sắc mặt trắng bệch đến sợ hãi...

Đột nhiên tôi ý thức được mình vừa phạm phải một sai lầm không bao giờ có thể tha thứ được.

"Xin lỗi, em không định nói về những vẫn đế này... Em chỉ hơi ngạc nhiên thôi... Anh không sao chứ? Anh đừng làm em sợ..." Tôi từ từ tiến lại gần anh ấy, muốn giơ tay ra để vỗ về anh, an ủi anh. Nhưng anh lại lùi lại một cách vô thức, co rúm người lại giống như chạm phải một vật gì hết sức kinh khủng, anh dựa đầu vào tường.

"Em đã điều tra về bí mật đời tư của anh hay sao? Em có quyền gì mà lại làm như vậy? Em đừng nghĩ rằng mình là vợ anh, được anh yêu chiều thì muốn làm gì cũng được. Em muốn chà đạp lên lòng tự trọng của anh hay sao?" Giọng nói của Nghê Lạc Trần run lên đến mức độ không thể nghe được nữa.

Tôi thừa nhận, đây là lần đầu tiên mình ngu ngốc đến mức không thể ngu ngốc hơn được nữa. Tôi đã sơ hở làm tất cả những bí mật riêng tư nhất của anh bày ra trước mắt một cách cực kì tàn nhẫn. Có hay không có con cái chẳng lẽ lại quan trọng đến mức đó hay sao? Nếu như không có Lạc Trần thì những cái khác đâu còn có ý nghĩa gì nữa?

"Lạc Trần, em không biết gì cả. Chỉ là em nói linh tinh mà thôi. Ngoan nào, anh đừng như vậy, đừng làm em sợ nữa..." Tôi nhào vào lòng anh, cơ thể tôi run lên từng hồi theo cơ thể của anh. Tôi cảm nhận được một cách sâu sắc sự bất lực của anh ấy, "Lạc Trần, ngoan nào, anh đừng sợ, không có việc gì là không thể cứu vớt cả. Nếu như đến một ngày nào đó anh muốn mình có con, em sẽ cùng anh đi đến bệnh viện để tháo nút thắt ống dẫn tinh. Anh và em sẽ yêu thương con của chúng ta, không bao giờ để cho con có cảm giác mình bị vứt bỏ... Còn nếu như anh không muốn có con, em cũng sẽ đi cùng anh hết cả cuộc đời này. Chúng ta sẽ yêu thương nhau cho đến tận lúc đầu bạc răng long... Anh đừng sợ, em luôn ở bên cạnh anh..."

"Em đi đi. Anh không cần em phải ở bên cạnh anh. Anh không cần sự thương hại của em."

Bình thường anh ấy ngoan ngoãn như vậy, nhưng lúc này hung dữ hẳn lên, ánh mắt vằn tia máu giận dữ nhìn vào tôi. Anh giống như một con thú bị thương khiến không ai dám đến gần, cũng khiến mọi người cảm thấy thương xót.

Tôi cố gắng bỏ qua nỗi sợ hãi mà chạy đến ôm chặt eo anh, "Lạc Trần, anh bình tĩnh một chút có được không? Đây không phải là chuyện mất mặt gì cả. Hơn nữa em cũng không phải là người ngoài. Bất luận anh có những nỗi khổ hay bệnh tật gì, nhất định em sẽ luôn ở bên cạnh anh, em không bao giờ để cho một mình anh phải chịu đựng đâu..."

"Em câm miệng lại và cút đi ngay..." Anh hất mạnh hai tay tôi một cách không thương tiếc rồi đẩy tôi ra xa hơn...

Sau lưng tôi, mấy tiếng "xoảng" rất to vọng lại. Nghê Lạc Trần đã không thể kiềm chế lại được rồi. Phàm là vớ được thứ gì anh đều ném mạnh vào tường hoặc xuống nền nhà. Những cổ vật và đồ sứ quý giá mà tôi không biết tên gọi đều tan tành trong nháy mắt. Cả gian thư phòng trở nên hỗn loạn.

Tôi biết đây chính là giới hạn cuối cùng của anh. Lúc này anh chỉ còn cách dùng sự phẫn nộ để bảo vệ chút tôn nghiêm còn sót lại của bản thân. Có người nói, càng yêu thì người ta càng quan tâm hình ảnh của mình trong trái tim đối phương. Mà Nghê Lạc Trần lại là người luôn luôn theo đuổi sự hoàn mĩ, vì thế tình yêu trong trái tim anh ấy nhất định phải là một thứ duy mĩ. Anh ấy không cho phép hình tượng của bản thân có một vết xước nhỏ xuất hiện trong mắt đối phương. Do vậy trong cuộc sống anh ấy luôn luôn yêu thích sạch sẽ, giữ cho cơ thể mình luôn trong sạch và hết sức đơn giản. Nhưng trên đời ta lại có quá nhiều những việc mà lực bất tòng tâm. Anh không thể nào lựa chọn được thân thế của mình, cũng không thể chạy ra khỏi bóng đêm của chứng bệnh trầm cảm... Những điều này luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất của anh ấy, khiến cho anh ấy không thể nào mở rộng tấm lòng hoàn toàn ra với tôi. Chính vì vậy anh ấy đau khổ hơn bất kì người nào khác.

Âm thanh đập phá đồ vật trong thư phòng vẫn đang tiếp tục. Tôi không lo lắng cho những cái khác mà chỉ sợ anh sẽ làm tổn thương đến bản thân. Trái tim anh đã tổn thương đến đỉnh điểm rồi, chỉ hi vọng cơ thể của anh không bị tàn phá thêm nữa. Đây là mong muốn duy nhất của tôi đối với anh trong lúc này. Nhưng tôi lại không dám phát ra bất kì tiếng động nào khác, bởi vì sự tồn tại của tôi chỉ có thể khiến anh ghét bỏ bản thân mình hơn nữa. Tôi sợ cuối cùng rồi anh sẽ suy sụp hẳn.

Ở biên giới mà con người đối diện với sự suy sụp thì thời gian vẫn cứ chầm chậm trôi. Âm thanh phát ra từ thư phòng chính là âm thanh của sự đổ vỡ khiến cho người ta tuyệt vọng. Tôi bất giác ngước nhìn ánh mặt trời lọt vào từ khe cửa sổ, một màu đỏ tươi, đẹp đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng. Không biết đã trôi qua bao lâu thì âm thanh đổ vỡ mới ngừng lại, trong thư phòng cảm giác yên ắng đến rợn người.

Tôi nhìn Nghê Lạc Trần dường như cạn kiệt hết chút sức lực cuối cùng, anh thở hổn hển dựa người vào tường rồi từ từ trượt xuống nền nhà...

Cuối cùng tôi nhìn thấy anh ngồi trên nền nhà, ánh mắt vô thần hướng về tôi, "Lạc Tuyết, anh có làm em bị thương ở đâu không?" Khuôn mặt anh trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nhìn thấy tôi lắc đầu liên tục anh mới yên tâm gục mặt xuống đầu gối và phát ra âm thanh hết sức nghẹn ngào, "Em đi ra đi, em đừng nhìn anh nữa. Anh không muốn em nhìn thấy anh trong bộ dạng thế này."

Rồi anh khóc như một đứa trẻ, khóc ngon lành không cần che đậy. Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, nỗi khổ sở dồn nén lâu trong lòng rồi cũng có ngày cần tìm cơ hội để xả ra. Tôi từ từ áp sát vào anh, nhẹ nhàng xoa lên tóc anh, giống như hàng ngày anh an ủi tôi mỗi khi tôi kinh hãi điều gì, "Lạc Trần, anh là cục cưng của em. Em yêu quý anh còn không hết, làm sao có thể cười chê anh được chứ? Hơn nữa bộ dạng anh lúc này không hề xấu chút nào, anh là người đàn ông hoàn mĩ nhất trong mắt em. Trước đây em e ngại không dám nói, thực ra em vô cùng say đắm ngoại hình của anh, thật đấy..."

Anh nhìn tôi dường như đang nghi ngờ, hiển nhiên những lời vừa rồi của tôi chẳng có tác dụng gì cả. Rất lâu sau anh mới chầm chậm nói: "Lạc Tuyết, em đi ra đi. Anh muốn được yên tĩnh một mình. Em yên tâm, anh không làm việc gì ngu ngốc nữa đâu, bởi vì anh không muốn em sợ hãi." Nói đến câu cuối cùng thì giọng nói của anh dường như bị nghẹn lại.

Ai nói đàn ông khóc là yếu hèn nhỉ? Lúc này đây nhìn anh, trong lòng tôi chỉ dâng lên nỗi xót xa khôn nguôi.

"Em dọn phòng một lát rồi đi ra ngay, được không?"

Anh vẫn lắc đầu một cách cố chấp rồi nói: "Anh bảo em đừng có vào đây, em hãy để cho anh yên tĩnh một lát..."

"Được, vậy em sẽ ngồi đợi anh ở cầu thang bên ngoài. Nếu như anh cần em thì gọi em nhé."

Tôi tin rằng anh sẽ không bao giờ làm điều dại dột khiến tôi hoảng sợ, ít nhất là vào lúc này.

Ánh nắng cuối chiều dần dần chìm vào đường chân trời phía xa, chút ánh sáng heo hắt còn sót lại cũng tắt dần. Đột nhiên tôi có một cảm giác hơi hiếu kì, muốn xem xem bóng tối kia đã làm thế nào mà có thể nuốt đi ánh tà dương của ngày như vậy... Mắt tôi nhìn không chớp ra ngoài cửa sổ, bóng tối đang từ từ kéo đến... Không biết bao lâu sau, màn đêm đột ngột ập tới trong nháy mắt. Bóng tối thăm thẳm giống như một làn khói độc, bao trùm lên hết mọi ngóc ngách của thế giới con người.

Tôi đi về phía thư phòng, cố gắng nhìn vào trong qua khe cửa nhỏ.

Ánh trăng mờ mờ chiếu vào. Trong bóng đêm, Nghê Lạc Trần vẫn ngồi yên trên sàn nhà, đầu và lưng dựa hẳn vào tường, dường như đã ngủ rồi. Tôi thở phào một cái rồi cũng từ từ ngồi xuống, dựa vào bức tường giáp với thư phòng, tưởng như đang dựa đầu vào ngực anh. Bất chợt cơn buồn ngủ ở đâu kéo đến, trong cơn hoảng hốt, tôi thấy mình được ai đó bế lên hết sức nhẹ nhàng, đặt vào chiếc giường lớn quen thuộc, cởi áo khoác ngoài, áo lót giúp tôi, rồi quấn gọn cơ thể không mảnh vải che thân của tôi vào trong chăn. Mùi hương của dầu tắm hết sức quen thuộc, cả hơi ấm và hơi thở quen thuộc nữa...

"Nghê Lạc Trần..."

"Ngoan nào, anh đây, em ngủ đi, anh sẽ mãi ở bên em..."

"Nghê Lạc Trần, em rất nhớ anh..."

Tôi gục đầu vào ngực anh và khóc. Chỉ xa nhau vài tiếng đồng hồ thôi mà tôi đã có cảm giác như cả kiếp người. Tôi không dám tưởng tượng nếu một ngày nào đó thực sự phải xa anh thì mình sẽ như thế nào. Tôi ôm anh thật chặt, chặt đến mức dường như không khí cũng không thể chen vào giữa hai chúng tôi được.

Anh cứ im lặng như vậy, chỉ cọ mặt mình vào tóc của tôi. Anh đã tắm xong rồi, hình như còn uống một chút rượu vang, tôi có thể ngửi thấy một mùi thơm thơm nhè nhẹ. Tôi không biết là anh đã điều chỉnh được bản thân hay là che đậy sự mềm yếu của mình để trở lại làm một con người hoàn mỹ.

Tôi lùa tay mình vào trong áo ngủ của anh, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể anh. Hơi thở của anh đều đều, nhẹ và nông... Tay của tôi nhẹ nhàng vuốt xuống phía dưới, anh chỉ hơi nghiêng người tránh nhưng lại bị tôi vô tình tóm trúng chỗ đó... Mềm mềm và lạnh lùng, không có một chút sức sống nào cả...

"Nghê Lạc Trần, em muốn anh..." Lần đầu tiên tôi yêu cầu anh một cách vô liêm sỉ như thế, nhưng tôi không hề thấy ngượng ngùng. Tôi có thể không e dè, thậm chí không cần cả sự tôn nghiêm, tôi chỉ không thể chịu đựng được việc anh tiếp tục chán chường như vậy.

"Để hôm khác đi em, có được không?" Anh thương lượng với tôi một cách hơi bực bội.

"Bây giờ... Em muốn ngay bây giờ..."

Anh thở dài nhè nhẹ rồi đưa tay vào trong chăn, ngón tay lạnh giá của anh làm cho tôi đau khổ và sợ hãi.

Tôi và anh vuốt ve nhau một lát rồi anh cười nhẹ: "Em ngốc ạ, em đâu phải thực sự muốn anh đâu. Anh thật không hiểu nổi cái đầu nhỏ bé của em đang nghĩ những gì. Ngủ đi, nếu không thì anh tức giận thật sự đấy."

Từ đầu tới cuối cơ thể của anh không hề nóng lên. Tôi lo lắng không biết có phải anh lại bị ốm hay không. Không phải cơ thể anh, mà là trái tim của anh bị ốm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)