Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 51

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 51
Giới hạn cuối cùng của anh chính là em
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chiếc xe Lamborghini màu đen lao vun vút qua các con phố như linh hồn chưa tìm được nơi nương náu. Nó bỏ lại sau lưng ánh sáng mặt trời và những tòa nhà sang trọng cao sừng sững hai bên đường bằng tốc độ như ánh sáng của mình...

Ánh mắt của Nghê Lạc Trần u ám, cặp môi mỏng gợi cảm mím chặt lại thành một đường thẳng, hai bàn tay đang ghì chặt vô lăng không có dấu hiệu sẽ thả lỏng. Mãi đến khi thành phố huyên náo hoàn toàn bị bỏ lại sau lưng, chìm vào một thế giới khác thì anh mới bắt đầu cảm nhận được Nựu Nựu đang run như cầy sấy trong lòng tôi. Chiếc xe dần dần giảm bớt tốc độ...

Nựu Nựu bắt đầu thút thít bằng một âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy.

Hai con người một lớn một bé đều làm cho tôi đau đớn nhưng tôi lại không biết nên an ủi như thế nào mà chỉ biết cọ cằm mình vào đỉnh đầu Nựu Nựu, hi vọng cô bé sẽ bớt sợ hãi hơn.

Có thể bình thường anh bao bọc và che chở cho tôi rất tốt. Tôi cũng không ngờ rằng một nhà thiết kế thời trang lại có thể nổi tiếng đến mức khắp nơi lưu truyền tin tức về anh, khiến cho đời sống riêng tư của anh bị phơi bày. Thực ra, chúng tôi chỉ muốn sống một lần cuộc sống của những người bình thường, cảm nhận sự vui vẻ và tự tại bằng cách đơn giản nhất. Nhưng xem ra trong thế giới này niềm mơ ước nhỏ nhoi đó cũng không thể thành hiện thực.

"Em xem, em và Nựu Nựu đều khóc như thế này, anh nên dỗ dành ai trước đây?" Nghê Lạc Trần đột nhiên cười, nụ cười của anh giống như ánh mặt trời vén bức mây đen u tối ra, ấm áp đến nỗi làm cho tôi không thể nào thích nghi được ngay.

Ban đầu tôi chỉ buồn thôi, khi nghe anh nói thì tôi không thể kìm được giọt nước mắt nữa.

Sau một hồi cười nhỏ nhẹ, anh dừng xe ở bên đường. Cơ thể Nghê Lạc Trần dần dần áp sát vào chúng tôi, anh đưa một tay ra ôm chặt tôi và Nựu Nựu vào lồng ngực vạm vỡ của mình.

Anh cọ mặt mình vào tóc tôi, nói hết sức nhẹ nhàng."Lạc Tuyết, anh xin lỗi, anh không nên vì việc Nựu Nựu gọi mình là 'bố' mà quên đi mất thân phận thật của mình, lại còn đưa em và con bé ra ngoài mạo hiểm thế này. Nhưng em đừng sợ, có anh ở đây thì không có việc gì có thể xảy ra được, xin em hãy tin ở anh..."

"Không phải em sợ mà là em thương..." Tôi áp đầu mình vào má anh và ra sức cọ mặt mình vào trong đó.

"Em thương anh sao?" Anh đẩy nhẹ tôi ra và nhìn tôi một cách nghiêm chỉnh. Rồi đột nhiên anh ôm chặt tôi, hôn lên bờ môi tôi mà không còn e dè về việc Nựu Nựu đang ở đó, "Đã thương anh rồi thì phải an ủi anh nghiêm chỉnh chứ..."

Tôi không muốn đẩy anh ra, nhưng lại không dám đón nhận, chỉ mặt kệ để cho hàm răng anh cắn nhẹ bờ môi tôi, làm cho tôi hơi nhột nhạt.

Một lát sau anh thả tôi ra rồi cười, "Anh đang hôn vợ anh, cho dù có bị chụp ảnh đưa lên báo thì anh cũng không sợ..."

"'Bố tuyệt vời' ơi, Nựu Nựu cũng không sợ nữa..."

Lời nói ngây thơ của Nựu Nựu đột nhiên chêm vào làm cả hai chúng tôi cùng cười.

Tôi lau môi và cảm giác mặt mình hơi nóng lên. Tôi mở cánh cửa xe ra, trong thoáng chốc một luồng gió mát thổi ùa vào mang theo cả mùi thơm của hoa cỏ ngoài trời...

"Nựu Nựu, con có vui không?" Nghê Lạc Trần sờ lên đầu Nựu Nựu và hỏi.

"Rất vui ạ, nhưng 'bố tuyệt vời' ơi, tại sao bọn họ lại ức hiếp chúng ta vậy?" Thực ra đám phóng viên đó đã bị thái độ không tức giận nhưng vô cùng kiên quyết của Nghê Lạc Trần làm cho e sợ, nhưng đứa trẻ bé bỏng Nựu Nựu vẫn có thể cảm nhận được người bị tổn thương chính là chúng tôi.

Nghê Lạc Trần không trả lời câu hỏi của bé mà chỉ cười nhẹ một cái, "Chỉ cần bé Nựu Nựu vui vẻ thì dẫu chúng ta có bị ức hiếp cũng đáng thôi..."

Anh hưng phấn huýt sáo, chiếc xe lại khởi động và đi tiếp. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn anh thoải mái giống như hồi còn nhỏ. Có thể đôi khi chúng ta phải tự huyễn hoặc mình rằng chúng ta có thể vứt bỏ những hỗn loạn của thế giới trần tục này, chúng ta có quyền được sống trong không gian của chính mình.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Mắt anh nhìn về phía trước nhưng vẫn cảm nhận được tôi đang nhìn anh.

"Em đang nghĩ xem giới hạn cuối cùng của anh là gì?" Con người ta hẳn ai cũng phải có giới hạn cuối cùng của mình. Vậy giới hạn cuối cùng của anh ở đâu? Sự việc anh tự sát sớm muộn thì mọi người cũng biết, nhưng anh vẫn có thể giữ thái độ nhẹ nhàng như vậy, điều đó làm cho tôi cảm thấy không thể lí giải được.

Anh dường như không nghĩ ngợi gì trả lời ngay: "Giới hạn cuối cùng của anh chính là em."

Tôi gục trên mái tóc của Nựu Nựu và cười. Thực ra tôi biết, giới hạn cuối cùng của anh không chỉ là tôi, mà còn có Nghê Thiên Vũ nữa.

Về đến nhà thì Nựu Nựu và Nghê Lạc Trần cứ quấn lấy nhau. Tôi cũng không thể xác định được Nựu Nựu bám chặt lấy 'bố tuyệt vời' Nghê Lạc Trần hay 'bố tuyệt vời' Nghê Lạc Trần quấn lấy Nựu Nựu. Hai người chơi với nhau mãi không chán, từ phòng khách rồi lên trên nhà, rồi từ trên nhà lăn lê xuống dưới thảm trong phòng ngủ. Khắp nhà đều là đồ chơi mà hai người bày ra, tôi đành phải đi theo sau để thu dọn chiến trường... Tôi khó có thể tưởng tượng được nếu như trong nhà tôi sau này cũng có một đứa trẻ thì sẽ thế nào. Liệu Nghê Lạc Trần và con có phá nát căn nhà này ra không nhỉ?

Khi tắm rửa cho Nựu Nựu, chúng tôi lấy lí do nam giới không được bước vào nên Nghê Lạc Trần đã bị cự tuyệt ở ngoài cửa.

Cánh cửa nhà tắm thực ra cũng chỉ để trang trí mà thôi. Nhìn qua khe cửa tôi thấy Nghê Lạc Trần đang cầm đồ chơi trong tay, lưng dựa vào tường và ngồi bên cửa phòng. Nhìn anh giống như một ông bố đáng thương đang chờ đợi con gái của mình. Lúc này tôi không biết anh đang nghĩ gì, tôi chỉ lờ mờ cảm nhận anh không được vui như lúc vừa xong. Có lẽ trong nhà thêm một đứa trẻ con nên anh có cảm giác mình được làm cha thực sự rồi chăng?

Sau khi Nựu Nựu ngủ say thì chúng tôi mới lặng lẽ chuồn về phòng mình. Tắm rửa xong, chúng tôi ôm nhau nằm trên giường. Anh vuốt ve tôi một cách hết sức nhẹ nhàng, hôn tôi rồi hơi thở gấp gáp của anh phả vào người tôi. Anh đưa tay tháo áo ngực của tôi, khi đó tôi mới như bừng tỉnh, vội vàng cầm chặt tay anh rồi nói: "Không được đâu, Nựu Nựu đang ở phòng bên cạnh..."

"Không sao đâu, anh sẽ nhẹ nhàng thôi..." Anh cắn nhẹ thùy tai tôi rồi úp người lên người tôi...

Tôi biết cách âm các phòng đều rất tốt nên không từ chối anh nữa. Thực ra mỗi lần như thế này thì tôi đặc biệt thích ôm eo anh, để mặc anh tìm kiếm, mơn trớn vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể tôi một cách nhẹ nhàng hoặc mạnh mẽ... Tôi chỉ có cảm giác vào những thời điểm như vậy anh không có một chút đề phòng gì, hoàn toàn giao phó con người yếu đuối và chân thành của mình cho tôi.

Tôi nhìn giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh. Tôi cũng điên cuồng ôm chặt lấy anh và hổn hến: "Lạc Trần, chúng ta có con nhé..."

Tôi vừa dứt lời thì anh phủ phục lên ngực tôi và không động đậy nữa, một dòng dung dịch nóng hổi phóng vào trong cơ thể tôi.

Một lát sau, anh cọ đầu vào cổ tôi rồi lẩm bẩm một cách không hài lòng: "Đừng có nói linh tinh thế."

"Anh đang lo lắng hay anh đang vui vậy?" Tôi cười rồi ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng dỗ dành anh: "Nếu không thì chúng ta làm lại một lần nữa đi..."

"Thôi nào, ngủ đi em, anh hơi mệt."

Đêm đang về khuya, tôi đúng là cũng hơi buồn ngủ thật, cơ thể được anh vuốt ve nhẹ nhàng nên chìm vào giấc mộng rất nhanh. Tôi cứ ngủ và có cảm giác vòng tay ôm tôi lỏng dần ra, dường như có người đang dém chăn vào cho mình. Một lát sau phía bên kia giường rung động một cái...

Tôi mở to mắt ra nhìn, thấy Nghê Lạc Trần đang mặc xong quần áo ngủ và đi ra khỏi phòng.

Nghĩ đến bức tranh ở trong thư phòng, tự nhiên tôi cảm thấy rất lo lắng, chân đập tay run vội vàng chạy phía sau anh.

Anh đi đến phòng ngủ của Nựu Nựu rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa. Qua ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy Nựu Nựu đang ngủ ngon lành. Nghê Lạc Trần lại gần và cúi người xuống, đặt nụ hôn lên trán con bé, sau đó anh ngồi xuống, vỗ nhẹ vào người Nựu Nựu để dỗ dàng con bé ngủ say...

Ánh trăng sáng soi vào khuôn mặt anh. Đó là khuôn mặt vô cùng trầm tư và điềm đạm. Hình như còn có tiếng hát nhè nhẹ, chầm chậm vang trong căn phòng.

Hóa ra anh thích trẻ nhỏ đến vậy, tôi bất giác đưa tay sờ xuống bụng dưới mình, cả tâm hồn và cơ thể tôi tràn đầy niềm ấm áp kì lạ.

Liên tục hai ngày liền tôi và Nghê Lạc Trần ở lì trong nhà cùng với Nựu Nựu, dường như chúng tôi hoàn toàn cự tuyệt mọi thứ bên ngoài. Ở trong nhà, đến một tờ báo cũng không xuất hiện. Tôi không rõ anh có ý trốn chạy hay không muốn tôi biết chuyện gì để rồi lại lo lắng thay cho anh, trong lòng tôi lại bất an hơn bao giờ hết.

Sáng ngày thứ ba thì Dư Na và Giang Triều đến đón Nựu Nựu. Dư Na nói hai người bọn họ mỗi người tự nguyện lùi một bước. Cô ấy không ép Giang Triều kết hôn ngay lập tức, còn Giang Triều cũng đồng ý sẽ suy nghĩ kĩ hơn về mối quan hệ của hai người rồi cho cô ấy câu trả lời sớm nhất. Sau đó Nghê Lạc Trần giữ bọn họ ở lại ăn bữa sáng cùng với gia đình tôi. Suốt cả bữa, tôi cứ có cảm giác Giang Triều hơi kì lạ, anh ấy nói rất ít, mặt thì đỏ ửng cả lên. Hóa ra một người đàn ông như anh ấy cũng có lúc xấu hổ. Anh đã trở nên đáng yêu hơn một chút so với ngày xưa...

Tiễn Nựu Nựu về rồi, chúng tôi có cảm giác trong nhà thiếu đi thứ gì đó. Nghê Lạc Trần cũng rất ưu tư. Sau đó anh đi lên tầng, thay bộ quần áo nghiêm chỉnh rồi đi xuống. Anh vừa cài cúc áo vừa nói với tôi: "Anh đi ra ngoài có chút việc bận, một lát nữa anh quay về."

"Vâng" Tôi nhẹ nhàng trả lời anh...

Hóa ra anh không có ý định đưa tôi đi cùng. Thực ra tôi rất muốn được đi cùng anh nhưng lại không dám nói cho anh biết. Có người nói, phụ nữ không nên quá ỷ lại vào đàn ông bởi thời gian lâu dần thì người đàn ông đó sẽ cảm thấy nhàm chán, hoặc vô hình chung họ sẽ tạo những gánh nặng và áp lực cho người đàn ông của mình.

Tôi lặng lẽ tiễn anh ra ngoài cửa. Sau khi mở cửa xe, anh đột nhiên mỉm cười rồi ôm lấy tôi."Em yêu, đợi anh nhé, anh sẽ về ngay thôi..."

Tôi gật đầu nhưng vẫn không buông cánh tay đang ôm chặt lấy eo anh. Tôi ra sức vuốt ve anh qua làn áo sơ mi mỏng, tôi cũng không hiểu được vì sao mình lại cảm thấy không nỡ xa anh vào thời khắc như thế này.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng mở cửa. Hai chúng tôi cùng nhìn về phía đối diện. Tôi buông anh ra để anh đi lại phía trước mở cổng.

"Thằng khốn kiếp, mày vẫn còn dám sống mà đứng ở đó hả?"

Là tiếng của bố tôi. Tôi sợ hãi nhìn ra phía ngoài thấy bố tôi đang xông vào, vung nắm đấm mạnh như trời giáng thẳng vào mặt Nghê Lạc Trần, "Mày cho rằng mày có thể tùy tiện bắt nạt một người quân nhân hay sao? Mày dám tùy ý bắt nạt hả? Mày tưởng dựa vào bộ dạng mặt người dạ thú với vài đồng tiền bẩn của gia đình mày mà mày có thể làm mưa làm gió, đi lăng nhăng ở bên ngoài hả? Tao không cần biết ông nội mày là ai. Hôm nay tao phải đánh thằng súc sinh như mày một trận mới được..."

"Bố, thế này là thế nào? Có phải có hiểu nhầm gì không ạ?"

Tôi nhào người lại che trước mặt Nghê Lạc Trần liền bị bố tôi giận dữ gạt ra, "Lạc Tuyết, bố nói cho con biết, hôm nay con mà dám ngăn bố lại thì bố sẽ đánh chết nó, về sau con cũng không còn là con gái của bố nữa. Mày làm xấu hổ nhà tao, mày hãm hại con gái tao, tao còn chưa nói. Mày bảo tao còn mặt mũi nào mà nhìn bàn dân thiên hạ nữa chứ?"

"Lạc Truyền Kì, ông đừng có quá manh động thế. Tôi với ông ở nhà đã nói với nhau như thế nào rồi hả? Bảo là chỉ đến đây hỏi xem tình hình thế nào, không được đánh người cơ mà?"

Hóa ra mẹ tôi cũng đến cùng. Tôi đột nhiên nghĩ đến sự việc xảy ra hai hôm trước kia, có lẽ chuyện Nghê Lạc Trần tự sát vì nữ minh tinh đã được đăng trên khắp các báo rồi...

Nhưng đó không phải là sự thật, tôi không thể mở mắt nhìn bố tôi nói oan cho Nghê Lạc Trần. Tôi lại nhào ra và bất chấp mọi thứ, "Bố, xin bố hãy nghe con nói đã. Những tin tức trên báo đều không phải là sự thực đâu. Nghê Lạc Trần không phải là người như vậy đâu ạ..."

"Con tránh ra, đến con riêng còn có nữa là... Huống hồ đứa bé đó còn gọi nó là bố trước mặt mọi người. Bây giờ là lúc nào rồi mà con còn lên tiếng bênh vực nó hả? Rốt cuộc con có phải là con gái của bố nữa không?" Bố tôi quả nhiên là tức giận hết nước. Ông giơ tay lên và tát mạnh vào mặt tôi. Lớn bằng này rồi mà đây là lần đàu tiên tôi bị ông đánh. Cuối cùng tôi đã có thể cảm nhận được nỗi đau mà Lạc Vũ phải chịu đựng khi còn nhỏ.

Tôi ôm lấy mặt, nhìn thẳng vào bố tôi mà không thể nói được câu nào.

Có lẽ mẹ tôi cũng không nghĩ được rằng, cái tát đó lại giáng xuống mặt tôi. Bà cũng không chịu được tiến đến giằng co với bố tôi, "Lạc Truyền Kì, cái tính cục cằn của ông tôi chịu cả đời rồi đã đành. Con gái lớn như thế này rồi, việc của nó nó tự biết cách giải quyết, ông làm gì mà vừa đánh vừa mắng chúng như vậy?"

"Bà không phải không biết tính tôi. Hôm nay ai đứng ra bảo vệ nó thì tôi sẽ đánh người đó!"

Mẹ tôi đẩy mạnh bố tôi ra ngoài. Bố tôi loạng choạng vài bước, đúng lúc đó Nghê Lạc Trần giơ tay đỡ ông lại, nếu không ông đã bị ngã xuống đất.

"Lạc Tuyết, em đưa mẹ vào trong nhà. Anh muốn giải thích với bố một chuyện." Nghê Lạc Trần nói xong liền quay mặt sang ông bố đang hừng hực tức giận của tôi, "Bố ạ, sáng nay con định đến nhà để xin lỗi bố và mẹ. Nhưng con vừa chuẩn bị lên xe thì bố đã đến rồi. Bố có điều gì bực tức thì cứ xả hết lên người con. Bố đánh, bố mắng con đều được hết. Sau đó con muốn bố nghe con giải thích cho rõ ràng. Sự việc này không hề liên quan đến Lạc Tuyết. Lại càng không liên quan đến mẹ con. Xin bố đừng trút giận lên hai người."

Hóa ra sáng sớm nay anh nói với tôi ra ngoài có chút việc lại chính là việc này đây. Anh muốn đến tận nhà để xin lỗi bố mẹ tôi. Nhưng xem ra anh cũng không lường trước được sự việc lại diễn biến thế này.

Tôi biết một khi bố tôi đã đến thì không dễ dàng gì bỏ qua cho anh. Tuy quân nhân thời nay càng ngày càng văn minh tiến bộ hơn, nhưng những người lớn tuổi như bố tôi thì ít nhiều cũng không tránh khỏi một số thói quen cũ như thô bạo, nóng nảy chẳng hạn. Thực ra những người quân nhân lớn tuổi hơn bố tôi còn thường xuyên mắng nhiếc cấp dưới của mình nữa.

Nhưng bất luận như thế nào, tôi vẫn phải đưa mẹ tôi vào trong phòng khách, tôi không muốn mẹ bị liên lụy bởi những việc của tôi. Có thể sau một hồi đánh đấm, mắng mỏ, bố tôi sẽ nguôi giận. Bởi vì chúng tôi vẫn là con cái của ông mà.

Khoảng hơn hai mươi phút trôi đi. Tiếng đánh, mắng ở trong sân dường như vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt. Tôi thừa biết bố tôi ra đòn nặng như thế nào. Nhưng Nghê Lạc Trần không hề hé miệng cầu xin hoặc giải thích. Đây cũng là sự ngoan cường và kiêu ngạo của anh. Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng kêu không thành tiếng, tôi không chịu thêm được nữa bèn xô cửa chạy ra ngoài. Tôi nhìn thấy Nghê Lạc Trần nằm ở dưới đất, còn bố tôi ra sức dùng chân mình đá vào người anh, thậm chí còn không chừa cả những chỗ hiểm trên cơ thể ra.

"Bố, xin bố đừng đánh nữa." Tôi khóc rồi lao đến bên cạnh Nghê Lạc Trần. Anh chịu mấy đòn nặng của bố tôi nên đang thở dốc."Bố, việc này không thể trách Nghê Lạc Trần được. Nguyên nhân sự việc là do con, do con nghe tin Giang Triều bị thương ở chân nên đã đề nghị li hôn với Nghê Lạc Trần. Lúc đó Nghê Lạc Trần nghĩ quẩn nên mới... Anh ấy không hề vì người kia đâu bố ạ..."

Nghe tôi nói vậy bố tôi lặng người lại. Ông đưa mắt nhìn tôi, ánh nhìn của ông đã trở nên đỏ ngầu.

Nghê Lạc Trần ôm nhẹ lấy tôi, có lẽ vì quá đau nên tay anh trở nên run rẩy."Ngốc nghếch, ai cho em nói linh tinh như vậy. Như vậy việc anh chịu để bố đánh cũng chả có ích gì cả."

"Em không cần anh phải bảo vệ em, việc em làm em phải tự mình chịu trách nhiệm."

Tôi ôm lấy cơ thể đầy vết thương của anh. Chúng tôi ôm lấy nhau và cùng khóc, bố mẹ đi từ khi nào tôi cũng không biết. Tôi chỉ nghe thấy tiếng thở dài liên tục của bố và tiếng ông than vãn rằng tôi và Lạc Vũ không lúc nào làm ông bớt lo lắng cả. Tôi biết tôi đã làm bố mẹ tôi buồn. Tôi không ngờ rằng việc của mình và Giang Triều đã qua đi, nhưng những tổn thương mà nó mang lại vẫn cứ tiếp tục...

Trong sân chỉ còn lại tôi và Lạc Trần. Sau khi khóc một hồi tôi mới chợt nhớ ra anh vẫn nằm trên mặt đất. Tôi liền lau vội nước mắt rồi nhìn anh, máu tươi từ mũi và miệng anh chảy xuống ròng ròng, trên mặt thì chỗ tím chỗ xanh. Một người vốn ưa sạch sẽ như anh, lúc này đã trở thành mặt mèo rồi, dáng vẻ buồn cười của anh thật làm cho người ta đau đớn.

"Có đẹp không?"

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào gương mặt mang nụ cười mỉm của anh. Bởi vì vết thương ở mép nên anh cười một cách đau khổ, tuy nhiên vẫn rất ưa nhìn.

Tôi vừa khóc vừa cười rồi hỏi anh: "Anh có đi giải quyết công việc nữa không?"

"Không đi nữa, anh đã giải quyết công việc rồi."

Anh và tôi đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi không chịu được cười phá lên một cách hết sức châm biếm. Nhưng tôi biết sự việc vẫn chưa qua đi, lúc này ắt hẳn nhà họ Nghê đang giông tố đầy trời.

"Lạc Tuyết, em đừng sợ. Anh không bao giờ để cho người nhà họ Nghê đụng đến em đâu."

Gương mặt anh đột nhiên áp vào tai tôi, mùi máu tanh chợt bay đến...

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)