Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 48

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 48
Tại sao anh lại đáng yêu như vậy?
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi cứ ngồi ở chỗ cầu thang, mặc kệ cho thời gian dần dần trôi dưới ánh trăng sáng bạc.

Có lẽ không ai nhận ra rằng, một người con nhà quyền thế, giàu có, hô gió được gió, hô mưa được mưa như Nghê Lạc Trần lại có quá khứ bi thương như vậy. Tôi đã từng oán hận anh, bất luận buồn vui, đau khổ hay tức giận, trên gương mặt anh vẫn tồn tại một nụ cười nhẹ nhàng gần như là giả dối. Tôi từng tự nhủ, con người ta cũng nên thi thoảng bỏ lớp mặt nạ ra để sống đúng với mình, chẳng lẽ như vậy cũng không được hay sao? Bây giờ nghĩ lại tôi mới dần hiểu một điều, nụ cười đó của anh là một nụ cười châm biếm đối với thế giới này, đối với bản thân anh và cả nhà họ Nghê nữa. Nụ cười đó cũng chính là sự bất lực và bi ai sâu sắc của anh...

Đối diện với sự tàn nhẫn như vậy, ngoài mỉm cười thì anh còn có thể làm được gì nữa?

Nghe đến cuối cùng, tôi còn biết được một việc. Hóa ra ông nội anh không thích tôi, bởi vì tôi không yêu "Tiểu Nê" của ông. Từ Dĩnh mới là người phụ nữ mà ông bố trí ở bên cạnh Nghê Lạc Trần, đồng thời cũng là người mà khiến ông yên tâm khi giao anh cho cô ấy. Anh cũng là người mà cô ấy chờ đợi đã lâu, chờ đợi trong một tư thế hết sức sẵn sàng để mong được Nghê Lạc Trần chấp nhận và gia nhập vào thế giới của anh cũng như là thế giới của nhà họ Nghê. Nhưng có điều, "Tiểu Nê" của ông, hoặc đúng hơn là ông Trời không chiều theo lòng người mà thôi...

Xem ra duyên số con người không cách nào có thể nói rõ ràng được. Đôi khi sống với nhau cả đời chưa chắc đã yêu nhau. Hoặc gặp được nhau nhưng chưa chắc đã là duyên phận, bỏ qua một người, bỏ qua một cơ hội cũng chưa chắc đã là hối tiếc. Tôi và Giang Triều với mối tình hơn mười năm cũng không thể chống lại sự an bài của số phận và sự vùi lấp của thời gian. Nỗi đau bị chia cắt có thể vẫn còn đó nhưng đã nhạt nhòa rất nhiều. Niềm vui và hạnh phúc của anh ấy không do tôi mang đến nữa, mà tôi từ giờ về sau sẽ chỉ đối mặt với niềm vui và nỗi buồn của riêng Nghê Lạc Trần mà thôi.

Tôi cảm thấy trong lòng có nỗi đau lặng lẽ, tôi muốn kêu oan một tiếng giúp cho Giang Triều. Khi còn nhỏ, chỉ vì Nghê Lạc Trần mà bố của Giang Triều bị giáng chức. Lớn lên rồi, cũng chỉ vì Nghê Lạc Trần mà Giang Triều mất đi một chân khỏe mạnh. Chẳng lẽ đó cũng là duyên phận hay sao?

Mọi người đều nói, "hồng nhan họa thủy". Tuy tôi không phải là hồng nhan gì nhưng lại mang đến tai họa cho anh. Cứ nghĩ đến điều này thì trong lòng tôi lại dấy lên cảm giác dằn vặt khôn nguôi.

Về sau tôi có nghe thấy tiếng mẹ chồng tôi dặn dò Nghê Lạc Trần liên tục, bà nói anh phải kiên cường một chút, nghe lời bác sĩ và phối hợp điều trị... Lúc đó tôi mới nghĩ ra và quay lại thư phòng, mở máy vi tính để tìm những tài liệu liên quan đến hội chứng trầm cảm. Hóa ra cuộc đời những người bị hội chứng trầm cảm toàn màu xám, họ không kì vọng chút nào vào tương lại, đôi khi lại có cảm giác mình được sinh ra như một món nợ. Họ cho rằng bản thân mình không thể mang lại hạnh phúc cho gia đình, cho bạn bè. Họ còn nghĩ, sự tồn tại của mình là một gánh nặng đối với người khác... Thảo nào bức tranh mà Nghê Thiên Vũ vẽ lại có màu sắc u ám như vậy, đó mới chính là màu sắc trong thế giới của ông. Cho dù đã có con trai bên cạnh nhưng ông vẫn kiên quyết từ bỏ cuộc sống.

Nhưng trong trái tim ông ấy liệu có chút yêu thương nào không? Có thể chiếc còi thủy tinh kia chính là một điều kì vọng và bận tâm nhất của ông kia đó.

Nghê Lạc Trần đã trao cho tôi đồ vật duy trì tính mạng của anh. Điều đó cũng có nghĩa, tôi chính là hi vọng duy nhất của anh.

Đêm muộn, ánh trăng trốn vào trong tầng tầng lớp lớp mây mù, phát ra thứ ánh sáng mờ mờ màu nâu nhạt.

Tôi nhìn đôi búp bê đồ chơi để ở đầu giường qua ánh trăng yếu ớt. Hai con búp bê đó đã không còn phát ra thứ ánh sáng chói lòa nữa. Hóa ra trên thế giới này, bất kì đồ vật nào nếu không có tác dụng của ngoại lực thì cũng không thể tự mình phát ra ánh sáng rực rỡ làm chói mắt người khác. Nó cũng giống như hạnh phúc của chúng ta, không tự rơi từ trên trời xuống. Hạnh phúc muốn chúng ta phải kiếm tìm, giành giật và giữ chặt lấy nó...

Tôi nằm trên gường với áp lực nặng nề đè trong tim. Tôi đã cố gắng nhưng không thể chìm vào giấc ngủ được. Có le tôi đang đợi một sự ấm áp, một làn hơi quen thuộc nào chăng?

Không biết từ khi nào cánh cửa được mở ra, Nghê Lạc Trần nhẹ nhàng bước vào.

Tôi vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ say.

Hơi thở của anh dần dần áp sát vào người tôi. Hơi thở vô cùng quen thuộc đó phả vào mặt tôi, một nụ hôn mềm mại và ướt át đặt lên trên trán, sau đó là lên mặt. Anh còn tham lam hút lấy hơi thở của tôi, đôi lông mi dài chớp chớp làm cho các tế bào trên mặt tôi trở nên ngứa ngáy. Tôi gần như không thể chịu đựng được thêm nữa, nhưng anh vẫn chưa thôi, vẫn còn véo má tôi bằng đôi tay thon dài của mình, sau đó mới buông ra và vuốt ve những chỗ khác trên cơ thể tôi...

Tôi nín thở, gắng hết sức chịu đựng thì mới không phát ra tiếng động.

Mãi đến tận khi cảm thấy trêu trọc như vậy là đủ rồi, anh mới cười sung sướng rồi ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy tóc tôi sau đó quay người rời đi.

Tôi nghe thấy tiếng cửa nhà tắm được mở ra, ánh điện hắt ra rồi tối lại ngay, tiếp theo đó là tiếng nước chảy vọng đến...

Tôi mở to mắt, nhẹ nhàng thở một hơi, ra sức gãi những chỗ vừa bị ngứa lúc nãy rồi cười cười. Thực ra trong khoảnh khắc vừa rồi, tôi rất muốn giơ tay lên và ôm chặt lấy anh, mang đến cho anh sự kinh ngạc, nhưng tôi sợ mình không biết trả lời anh thế nào khi đến giờ này rồi mà tôi mãi vẫn chưa ngủ...

Tự nhiên tôi có cảm giác tình yêu của chúng tôi vì được quá nhiều người mong chờ và quan tâm nên đã trở nên không hề đơn giản. Vậy tôi nên nắm chặt lấy nó hay để cho nó tự nắm chặt lấy mình đây?

Tôi vẫn đang nằm suy nghĩ thì cánh cửa phòng tắm bật mở. Tôi vội vàng nhắm mắt lại như vừa nãy...

Một thoáng sau, hơi thở kia lại kề gần vào tôi một lần nữa, cả cơ thể anh vẫn còn ấm nóng vì hơi nước. Cơ thể của anh áp chặt vào lưng tôi, tay nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy eo tôi, liên tục hôn lên tóc tôi rồi phát ra những âm thanh khe khẽ thể hiện sự thỏa mãn...

Tôi bị anh trêu cho đến mức thực sự không thể nào chịu được nữa bèn phá cười lên. Tôi ôm chặt eo anh từ phía sau lưng rồi nói: "Thế nào, vừa xong õng ẹo mãi với mẹ vẫn chưa đủ, bây giờ lại quay sang em sao?"

Anh hơi sững người lạ một chút rồi sau đó dường như đã đoán trước được sự việc, chậm rãi nói với tôi: "Anh biết là em vẫn chưa ngủ mà, có phải vì cảm thấy bị anh bỏ rơi nên ghen phải không?" Hóa ra ghen với người khác trong mắt anh cũng là một việc đáng để tự hào sao?

"Anh cho rằng em cũng giống như anh, ghen với tất cả mọi người sao?" Tôi quay phắt người đi, nhưng cánh tay vẫn cứ ôm chặt vào eo anh.

Ánh trăng duy nhất lọt qua khe cửa sổ bị anh che mất. Nhưng trong bóng tối, tôi vẫn nhận ra đôi mắt anh ánh lên lấp lánh, ánh mắt đó cứ dõi nhìn tôi suốt. Không khí lặng lại một chút rồi anh đột nhiên cười, nụ cười rất thẳng thắn, rất đơn giản. Đơn giản đến mức không thể tồn tại lâu trên gương mặt của người trưởng thành được, huống hồ là khuôn mặt luôn mang nét ưu tư cô độc của anh. Tuy chỉ trong nháy mắt thôi nhưng tôi đã bị nụ cười đó mê hoặc. Xem ra trong thế giới này, điều dễ làm cho con người ta cảm động nhất không phải là sự bi ai, mà chính là một niềm vui vô cùng nhỏ bé. Niềm vui của Nghê Lạc Trần đơn giản chỉ là tôi không hề ngủ mà một mực chờ anh.

Anh cần những thứ rất nhỏ bé nhưng lại làm cho tôi vô cùng đau xót. Ai nói Nghê Lạc Trần là người phức tạp, thần bí và giả dối? Thực ra anh đúng là người cực kì đơn giản.

Tôi cắn nhẹ vào má anh một cái rồi hỏi: "Tại sao anh lại có thể dễ thương đến như vậy nhỉ?"

"..."

Rõ ràng anh không hề nghĩ đến tôi sẽ nói như vậy, cơ thể anh hơi run lên một cái, sau đó anh nhẹ nhàng lùi lại đằng sau, muốn nhìn rõ hơn khuôn mặt tôi từ xa.

Nhưng tôi đâu có cho anh được thỏa mãn. Tôi nắm chặt lấy tay anh rồi nói: "Ngoan nào, đừng sợ, ngoài em ra thì chả có bà chị nào yêu quý anh như vậy đâu."

Tôi chỉ định trêu anh một lát, quả nhiên anh phì cười, sau đó anh lẩm bẩm, định đứng dậy bật đèn để nhìn rõ người phụ nữ đang nằm trong lòng anh xem có đích thực là Lạc Tuyết, vợ của anh hay không, tại sao cảm giác lúc này lại khác trước kia nhiều như vậy.

"Anh dám..." Tôi hơi ngượng ngùng, không muốn để anh nhìn thấy bộ dáng ủy mị của tôi lúc này bèn lên tiếng uy hiếp.

Nhưng anh vẫn không nghe lời của tôi và ra sức thỏa hiệp. Anh nói dù gì thì anh cũng phải nhìn rõ hình ảnh tôi lúc này, mãi cho đến khi tôi đặt tay lên chỗ đó của anh thì anh mới không động đậy nữa...

Tôi dần dần có cảm giác chỗ đó của anh nóng ran lên trong bàn tay tôi, nó lớn lên rất nhanh. Hơi thở của anh gấp gáp, anh gục đầu vào ngực tôi rồi nói: "Không cần nhìn nữa, đây đích thực là bà xã của anh rồi, chỗ đó nhận ra tay em..."

Tôi dở khóc dở cười, đột nhiên giả bộ nghiêm túc rút tay ra, sau đó nhẹ nhàng đẩy người anh và nghiêm giọng: "Nào, nói cho em biết, tại sao lại mua quà cho Tiêu Địch? Anh và cô ẩy rốt cuộc có mối quan hệ đó không thế?"

Anh lặng nhìn tôi, sau đó vẫn úp mặt vào ngực tôi trốn tránh câu trả lời. Anh lại đặt tay tôi vào chỗ đang nóng hừng hực và hổn hển, "Vợ yêu ơi, chẳng ai giống như em cả, đến lúc này mà còn bày đặt điều kiện với anh, thật là thất đức..."

"Em chẳng biết thất đức hay không thất đức, nếu anh không nói thì đừng hòng..."

Tôi cố ý trừng phạt anh, nhưng trong lòng tôi cũng đang vô cùng thương anh, đồng thời cũng cảm nhận được mình đang rất vui vẻ. Tôi nghĩ, con người ta ít nhiều đều có khuynh hướng tự đày đọa mình hoặc đày đọa người khác, đặt biệt là với người mà mình yêu quý nhất.

Cuối cùng anh cũng không làm gì được tôi. Anh làm nũng với tôi bằng giọng đáng thương nhất, "Vợ ơi, ôm anh đi, chỗ đó của anh đau quá... Anh không chịu được..."

Tôi cười cười rồi ôm chặt lấy anh, tôi cũng cảm thấy có đôi chút không nỡ rồi cọ cọ mặt vào người anh như đang vuốt ve. Tôi dỗ dành, "Nào, ngoan nào, nói cho em biết đi, rốt cuộc anh và chị ấy có từng..."

"Em nghĩ đi đâu vậy? Làm sao anh và Tiêu Địch lại có thể như vậy được. Mối quan hệ của anh và cô ấy... Tóm lại, anh và cô ấy lớn lên cùng nhau..."

Hóa ra lại là người con gái mà ông nội bố trí bên cạnh anh. Tôi không dám hỏi tiếp nữa, chỉ cần tin tưởng anh là được.

Tôi lật người đè anh xuống.

Ánh trăng mờ mờ chiếu qua cửa sổ soi lên ngũ quan đẹp đẽ và thanh tú của anh. Hóa ra đây là đứa con do người phụ nữ và đàn ông đậm chất nghệ thuật và cực kì ưu tú kia sinh ra, do vậy anh mới giống như báu vật trời đất, thoát tục và khác người như vậy... Nhưng tại sao bố mẹ anh, hoặc có thể nó là ông trời lại có thể tàn nhẫn mang những bi thương kí thác vào con người anh.. Tôi cứ luôn tự hỏi mình điều đó...

Tôi hôn anh với một nỗi đau trong lòng. Nụ hôn của tôi lướt nhẹ từ vầng trán đầy đặn, cái mũi thanh tú và bờ môi mềm ấm, sau đó từ từ xuống dưới, tôi hoàn toàn không để ý thái độ điên cuồng của anh khi tìm kiếm đôi môi tôi... Mãi cho đến khi anh mệt mỏi, ngoan ngoãn chấp nhận thì tôi mới từ từ hôn qua bờ ngực vạm vỡ chắc chắn và phần bụng dưới đang nhô lên hạ xuống bởi hơi thơ gấp gáp của anh...

Anh khẽ rên lên, muốn dùng tay để ngăn tôi lại, nhưng tôi nhẹ nhàng tránh được rồi từ từ cởi chiếc quần ngủ của anh xuống.

Tôi chỉ nghe thấy tiếng anh rên lên khe khẽ. Tôi dùng tay xoa nhẹ nhàng lên phần bụng dưới của anh, nói rành rọt từng chữ một: "Nghê Lạc Trần, anh hãy nghe và nhớ cho thật kĩ, bắt đầu từ hôm nay, anh là Nghê Lạc Trần của một mình em. Em sẽ dùng hết sức mình để yêu thương anh. Mỗi giây mỗi phút của em, em đều dành để yêu anh mà thôi..."

Sau đó, tôi hôn anh rất lâu, lâu đến mức anh không thể chịu đựng được thêm nữa mới cướp lại quyền chủ động, ôm chặt tôi vào lòng, từ từ và tinh tế, hôn tôi.

Cứ như vậy, mềm mại và dịu dàng, chúng tôi đã đưa nhau lên đỉnh cao của hạnh phúc...

Đêm dần dần yên tĩnh. Tôi và anh cứ ôm nhau trong tay, rất lâu không ai nói với ai câu nào. Chúng tôi truyền hơi ấm đến cho nhau bằng nhũng giọt mồ hôi nóng nổi. Sau đó anh cọ mặt vào tóc tôi, nói rất nhỏ nhẹ: "Lạc Tuyết, đừng đối xử với anh quá tốt như vậy, anh không quen, cũng cảm thấy rất sợ hãi..."

Tôi không nói gì cả, chỉ vuốt ve mái tóc của anh giống như trước đây anh đã từng làm với tôi. Thực ra tôi cũng sợ, tôi sợ chỉ có lúc này thôi anh mới ngoan ngoãn, tôi sợ chỉ cần khi quay người đi là anh lại trở thành một con người lạnh lùng, tàn khốc. Tôi sợ sẽ có một ngày anh không đủ mạnh mẽ, sẽ bỏ lại tôi một mình cùng thế giới này...

Ngày mai mẹ chồng tôi sẽ về nhà. Liệu sau này một mình tôi có thể gánh được toàn bộ trách nhiệm nặng nề đó không?

Tôi nhìn ra ánh trăng càng ngày càng yếu hơn ở bên ngoài cửa sổ. Có thể mai sẽ là một ngày âm u nhiều mây, thậm chí có mưa. Thời tiết tháng Sáu là như vậy, thường thay đổi bất chợt khiến chúng ta không thể lường trước được, cũng như tương lai và thế giới này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)